Truyện:Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 280

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
Trọn bộ 299 chương
Chương 280
Ngoại truyện 40: Nhẫn tâm trừng phạt
0.00
(0 votes)


Chương (1-299)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"A Nghị, anh muốn làm gì?"

Dung Thi Âm cảm thấy có cái gì không đúng, cô luôn miệng hỏi, chỉ là ánh mắt của Lăng Thiếu Nghị quá mức sắc bén, làm cô liên tục lùi ra xa anh.

Lăng Thiếu Nghị không tiến lên, anh không nói hai lời, cầm cốc nước gừng lên, uống một hớp, sau đó duỗi cánh tay dài ra, kéo cô vào trong ngực mình.

Đôi môi phái nam mang theo lực ép buộc phủ trên môi cô, sau đó một cái tay khác cầm chặt cằm của cô, dùng lực một cái, thừa dịp cô kêu đau, nước gừng cay cay liền chảy vào trong miệng cô.

"Ưmh.... Khụ, khụ..."

Sau khi uống một hớp, Dung Thi Âm vì giãy dụa mà ho khan, nhưng cô còn chưa kịp thở dốc, ngay sau đó, môi của cô lại bị che lại, một cốc nước gừng đầy bị Lăng Thiếu Nghị dùng phương thức cưỡng chế và mập mờ này đút toàn bộ cho cô.

"Anh.... A Nghị, anh thật là quá đáng!"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Thi Âm vừa vội vàng vừa xấu hổ, con mắt vốn sáng ngời lại lần nữa bị nước mắt bao phủ.

Một tay cô để trên ngực, trái tim gần như sắp nhảy ra rồi, tại sao anh lại có thể dùng phương thức này đút nước gừng cho cô, khi cô vẫn còn chưa tiếp thu được hết mọi chuyện, anh định giống như kẻ xâm lược muốn đoạt lấy trái tim mình sao?

"Quá đáng?"

Trên gương mặt trầm ổn trước sau như một của Lăng Thiếu Nghị nở nụ cười thản nhiên, nhưng lời nói lại mang theo sự đe dọa:

"Nếu như em không nghe lời, anh không đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì quá đáng hơn đâu!"

Anh nhìn cô vẫn dịu dàng điềm đạm ngồi ở trên giường lớn của mình, mặc áo sơ mi của mình, , bởi vì vóc người cô khác nhỏ nhắn, chỉ cao đến lồng ngực của mình cho nên áo sơ mi chỉ che hết được phần mông, một cặp đùi tuyết trắng, thon dài hiện ra trước mắt anh, trơn bóng như ngọc khiến đàn ông điên cuồng.

Mà cô lại hồn nhiên không biết, trong quá trình giãy dụa, da thịt trắng nõn lại lộ ra một mảng lớn, tóc dài có chút hỗn độn xõa trên đầu vai, mắt đẹp đang chứa ánh lệ, trong mắt Lăng Thiếu Nghị là một loại mê hoặc đến trí mạng.

Nghe anh đe dọa như vậy, Dung Thi Âm sợ hãi đến rơi nước mắt, lá gan của cô vốn nhỏ, lại thêm Lăng Thiếu Nghị chưa bao giờ có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, trong lúc nhất thời càng thêm sợ hãi.

Người này tuyệt đối không phải A Nghị, A Nghị sẽ không dữ với mình như vậy, anh ta chỉ có ngoại hình giống A Nghị mà thôi!

Hai tay Dung Thi Âm ôm thật chặt hai chân mình, co rúc trên giường, đợi khi thấy bàn tay to của anh đặt trên mặt mình thì nhắm chặt mắt lại, liều mạng dùng sức lắc đầu.

"Tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà!"

Chỗ này làm cô rất không thoải mái, không riêng gì nơi này, người ở đây cũng làm cô không thoải mái.

"Ở lại chỗ này của anh không tốt sao?"

Không biết vì sao, nhìn cô kinh sợ thế nhưng anh lại nghĩ đến vẻ mặt hoảng sợ của Kỳ Hinh, đáng chết, mình thật sự đáng sợ như vậy sao?

Giọng nói trầm thấp mị hoặc của anh rơi vào tai Dung Thi Âm lại hoàn toàn thay đổi, cô không biết tại sao hôm nay A Nghị lại xa lạ như vậy, giống như một người có quyền uy cao cao tại thượng nhưng lại làm cho cô không thể tiếp thu được.

"Không, tôi không muốn ở chỗ này, tôi muốn về nhà!"

Cô dùng sức lắc đầu, muốn thoát khỏi cảm giác ấm áp mà lạ lẫm trên mặt.

"Âm Âm, nhìn anh!"

Đôi mắt Lăng Thiếu Nghị lô ra vẻ bất mãn và buồn bã, ngón tay nâng lên, đẩy mặt cô xoay về hướng mình.

"Em không còn yêu anh sao?"

Sợ là có khả năng này, vì vậy mà ánh mắt anh càng trở lên lạnh lẽo, phụ nữ, cho dù đối xử với họ tốt hơn nữa cũng không làm lên chuyện gì sao?

Khi anh không muốn yêu, cô lại lặng lẽ đi vào trái tim anh, khi anh không muốn chấp nhận bất cứ loại tình cảm nào, cô lại xinh đẹp tặng chính mình cho anh, một người phụ nữ như vậy, đã không thể xua ra khỏi lòng anh được nữa, anh làm sao có thể để cô chạy trốn đây?

Nhưng mà, Dung Thi Âm không biết Lăng Thiếu Nghị nghĩ gì trong lòng, cô chỉ cảm thấy sợ hãi...

"Không yêu, tôi không yêu anh, không yêu chút nào!"

Cô cũng không chịu được loại áp lực này nữa, chợt đẩy anh ra, đứng dậy, chạy ra khỏi cửa.

Trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: Chạy đi thật xa, thật xa....

Nhất là sau khi nghe thấy anh nói câu kia, cũng nhất là nhìn thấy con ngươi thâm trầm khác thường của anh....

Trước mắt phải thoát khỏi người đàn ông kinh khủng này!

Lời nói của cô làm Lăng Thiếu Nghị toàn thân run lên, ngay sau đó, bàn tay to của anh đè lên một cái nút...

Khi Dung Thi Âm cuối cùng đã chạy đến cửa, muốn mở cửa lại nghe thấy tiếng khóa cửa "cạch" một tiếng.

"A Nghị..."

Cô sợ hãi quay đầu lại, cũng phát hiện Lăng Thiếu Nghị đang từng bước đi về phía mình.

Anh đã khóa cửa?

Anh.... Anh muốn làm gì?

Dung Thi Âm cảm thấy máu toàn thân đang chảy ngược, cô quay đầu lần nữa, dùng sức mở cửa ra, sau đó điên cuồng đập cửa phòng!

"Thình thình thình...."

Cô vừa đưa tay cầm nắm cửa, vừa dùng sức đập cửa, sau đó còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn lăng Thiếu Nghị đang cách mình ngày càng gần.

"Không...."

Cô chưa kịp sợ hãi, lại nhìn thấy vẻ mặt Lăng Thiếu Nghị thâm trầm và xanh mét!

Anh muốn giết mình sao?

Quá đáng sợ!

Tại sao lại như vậy? Người đàn ông này chính là một con sư tử nguy hiểm, tại sao trước đây cô lại cho là anh ôn hòa như cừu non đây?

"Âm Âm, em càng ngày càng không nghe lời, em cũng biết anh không thích nghe câu này!"

Lăng Thiếu Nghị dựa vào gần cô, so sánh với vẻ mặt lo lắng của cô, ngược lại anh rất thong thả và ung dung.

Sau đó, nhìn con ngươi không che giấu được vẻ bất mãn và hung ác của anh, Dung Thi Âm mới biết lời nói vừa rồi làm anh rất tức giận!

*****

Lăng Thiếu Nghị mạnh mẽ giống như hắc báo, hoàn toàn kiềm chế cô dưới thân, đem thân thể cô tựa lên trên tường lạnh băng.

"Âm Âm, nói cho anh biết suy nghĩ thật của em, em vẫn yêu anh, phải không?"

Giọng nói của anh thật dọa người, làm Dung Thi Âm càng muốn chạy trốn!

"Không... Không... Tôi không yêu..." Cô lần nữa nhắm chặt mắt, sợ nến mức lời nói cũng run lên.

Thật đáng sợ!

Ánh mắt A Nghị thật đáng sợ!

"Anh muốn em nói!"

Giọng nói Lăng Thiếu Nghị đột nhiên cao lên, mang theo lửa giận chưa từng bộc phát trước mặt cô, gần như muốn rung sập cả biệt thự!

"Không! Không! Không!"

Thân thể Dung Thi Âm bị sợ đến xụ lơ, cô dùng sức che lỗ tai, không muốn nghe lời anh nói!

Tính nhẫn nại của Lăng Thiếu Nghị hoàn toàn biến mất sạch sẽ, truyền thống trong máu người Lăng gia là chiếm đoạt và chinh phục làm anh quyết định hành động bước tiếp theo!

"Anh ngược lại muốn nhìn thân thể em có nói dối giống như miệng của em không!"

Nói xong, anh duỗi cánh tay ra ôm lấy eo cô, sau đó đi về phía giường lớn.

"Thả tôi xuống.... Không...."

Dung Thi Âm cảm thấy mình cách mặt đất thật cao, đầu không nhịn được mà choáng váng, hơn nữa cách giường lớn càng gần cô càng hoảng sợ.

Không bao lâu sau, thân thể của cô liền bị Lăng Thiếu Quyết đặt lên giường.

"Không..."

Dung Thi Âm cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cô liều mạng lui thẳng đến góc giường, mặt tràn đầy vẻ khẩn cầu, mặc dù nói cô đơn thuần không biết A Nghị sẽ làm gì, nhưng nhìn vẻ mặt anh rất giận dữ, sẽ không có chuyên tốt!

Lăng Thiếu Nghị tràn đầy lửa nóng làm sao có thể bởi vì một câu nói của cô mà từ bỏ, môi mỏng nhếch lên đường cong lạnh lùng, gương mặt tuấn mỹ bây giờ cũng chứa đầy dục vọng...

Nhanh chóng kéo thân thể cô qua, lần nữa đè cô dưới thân.

"Âm Âm, anh lại muốn nghe một chút âm thanh cơ thể em!"

Anh vô cùng dịu dàng, vô cùng quý trọng hôn lên cánh môi, hôn lên nước mắt cô: "Em phải trả giá thật lớn vì lời nói của mình!"

Cả thân thể Dung Thi Âm đều run lẩy bẩy, thân thể mềm mại bị anh bóp chặt, mà hơi thở như rượu ngon của anh bao trùm dầy đặc lên người cô.

"A Nghị.... Không.... Không nên thương tổn em..."

Cô khẩn cầu, nước mắt theo nụ hôn của anh mà trở lên nhiều hơn, dịu dàng của A Nghị đã đi đâu rồi?

A Nghị trược mắt làm cô thật sợ hãi!

"Âm Âm, anh sẽ không làm tổn thương em.... Anh chỉ làm cho em yêu anh hơn!"

Lúc này Lăng Thiếu Nghị hoàn toàn bị lửa giận và lửa tình trong lòng thiêu đốt, anh vừa nói, vừa thong thả cởi áo sơ mi của mình, sau đó tùy ý ném trên thảm...

Không bao lâu, một vóc người hoàn mỹ lộ ra trước mắt cô.

Lồng ngực màu lúa mỳ, cường tráng mà hấp dẫn...

Cơ bắp xinh đẹp trên bụng tạo thành hình tam giác...

Một đôi chân dài, bắp thịt rắn chắc, tràn đầy lực lượng, nhìn đã biết là người hay vận động...

Nhìn xuống chút nữa... Dung Thi Âm đã không dám nhìn nữa rồi, thật sự mà nói, cô không biết nên bộc lộ kinh ngạc của mình như thế nào, cô chỉ có thể dõi theo anh, trong mắt tràn đầy đề phòng giống con vật nhỏ...

A Nghị muốn làm gì?

Cô liều mạng giữ lấy chiếc áo trên người mình, mặc dù áo sơ mi này có thể là của A Nghị, nhưng mà...

Cô cũng tình nguyện giữ như vậy, để cô có sức lực phản kháng.

"Âm Âm, hôm nay em... Làm anh rất tức giận!"

Thấy dáng vẻ đề phòng của cô, anh cúi người, vô cùng ưu nhã cầm lấy lọn tóc đen của cô hôn, con ngươi không che giấu được lửa giận đang thiêu đốt.

"Hôm nay anh muốn cho em biết, đàn ông chính là một loại động vật nguy hiểm!"

"Buông tôi ra...."

Dung Thi Âm ý thức được hàm ý trong lời nói của A Nghị, nhất là khi cô nhìn thấy căn nguyên sinh mệnh to lớn của anh đã dựng thẳng, thì đỏ mặt đến không thể đỏ hơn nữa.

"Không.... Không cần..."

Cô liều mạng giãy dụa, ngày đó ở khách sạn, một màn đó lại hiện ra trước mắt cô, mình phóng đãng như vậy, cô không muốn đối mặt nữa!

Buông bàn tay đang kiềm chế cằm cô ra, vung tay một cái, "Xoẹt" một tiếng, áo trên người cô bị anh xé rách, ném đầy đất.

Phản kháng của cô hoàn toàn hấp dẫn dục vọng muốn chinh phục của anh, cô sớm đã là người phụ nữ của anh, tại sao còn phải cự tuyệt anh như vậy?

"A... Anh... Anh làm sao có thể như vậy?"

Dung Thi Âm không kịp chuẩn bị, đôi tay theo phản xạ che trước ngực của mình, cố gắng che giấu cảnh xuân bị lộ ra ngoài.

Lăng Thiếu Nghị cuồng dã làm cô càng thêm sợ, cho dù là ngày hôm đó, anh cũng không đối xử với cô thô bạo như vậy.

Cảm giác xa lạ này làm Dung Thi Âm rất sợ hãi, cô liều mạng đạp hai chân, kéo khăn che lại thân thể, một tay tóm lấy gối ôm trên giường ném về phía Lăng Thiếu Nghị, vô luận là ánh mắt hay thân thể to lớn của anh đều làm cô sợ!

Nhưng gối ôm dù sao cũng không phải là vũ khí, nó không ngăn cản được sự tiến công của dã thú!

"Lại đây!"

Ánh mắt Lăng Thiếu Nghị trở lên khác thường làm người ta sợ hãi!

"Không...."

Sắc mặt Dung Thi Âm trắng bệch, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt đau đớn và bị vũ nhục, thân thể mảnh khảnh xích lõa không ngừng lui về phía sau.

Đay là lần đâu tiên cô phản kháng anh!

Đây cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy A Nghị xa lạ như vậy!

Lăng Thiếu Nghị hoàn toàn bị dáng vẻ phản kháng của cô chọc giận, anh không vui nhíu mày lại, sải bước đến gần cô!

Một phen kéo thân thể cô qua, đặt cô lên trên giường, ép hỏi cô: "Em dám phản kháng anh? Vậy em có biết phản kháng anh sẽ có hậu quả gì không?"

*****

Dung Thi Âm giống như búp bê bị vỡ vụn, ánh mắt hoảng sợ nhìn anh, đôi môi như cánh ve run rẩy.

Tròng mắt đen của anh tràn đầy tức giận, vẻ kinh hãi và xa lạ trong mắt cô làm cho một chút nhẫn nại còn sót lại trong mắt anh tuyên bố biến mất, ngón tay thon dài ác ý vuốt ve nụ hồng trước ngực cô, hài lòng nhìn thân thể cô khẽ run.

Vào giờ phút này, Dung Thi Âm tựa như một loại mỹ thực không gì có thể so sánh được, anh chợt cúi đầu, chiếm đoạt cái miệng nhỏ nhắn của cô, đồng thời cũng nuốt vào tất cả ngôn ngữ và hoảng sợ của cô.

Nhanh chóng dũng mãnh, cuồng dã, khí phách mười phần, hơi thở nam tính của anh tùy ý chiếm đoạt cả người Dung Thi Âm đến không còn chút nào, một đường sống lui về phía sau cũng không có!

Dung Thi Âm hốt hoảng vươn bàn tay nhỏ bé ra, muốn đẩy anh, nhưng đều bất đắc dĩ vì sức lực của cô quá yếu.

Cô giãy dụa hết sức, đối với anh mà nói, hoàn toàn có thể xem nhẹ chút sức lực này....

Dần dần, môi kề môi không thể khiến anh thỏa mãn nữa, anh muốn nghe âm thanh cô hoàn toàn thuần phục.

Anh muốn cô hiểu rằng, cô kháng cự không lại anh!

Anh phải có cô, mà cô cũng phải thuộc về anh.... Đây, chính là điều duy nhất bọn họ có thể!

Từ trong mãnh liệt của anh, Dung Thi Âm không khó có thể cảm nhận được quyết tâm của anh, cô càng sợ hơn, thân thể liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi người đàn ông đáng sợ này!

Nhưng như vậy, ngược lại lại khơi dậy toàn bộ dục vọng muốn điên cuồng chinh phục và ngọn lửa rừng rực trong cơ thể Lăng Thiếu Nghị.

Chỉ thấy ánh mắt anh trầm xuống, duỗi tay ra, ôm chặt lấy cô, để cô có thể cảm nhận hạ thân anh đang kích động.

"Không cần.... . Không cần..."

Dung Thi Âm sợ hãi, cô biết dưới tình huống như thế, anh sẽ thương tổn tới mình.

"A Nghị, anh đừng như vậy, đây chính là hành vi cường bạo..."

Cô mở to mắt, không dám nhìn bắp thịt săn chắc trên ngực anh, hoảng sợ kêu to, hy vọng có thể thức tỉnh lý trí của anh!

Lăng Thiếu Nghị nghe xong, thong thả ung dung kéo cà vạt, buộc chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, ngẩng khuôn mặt anh tuấn lên, nói một câu tàn khốc:

"Không bao lâu nữa, em sẽ cho rằng đây là một loại hưởng thụ!"

Nói xong, bàn tay anh vuốt dọc theo cặp đùi trắng nõn của cô, dần dần hướng tới u cốc thần bí...

"Không...."

Dung Thi Âm cảm thấy toàn thân run lên, cô yếu ớt kêu.

Vậy mà, ngón tay thô dài của anh đã không chút nào thương tiếc, thần tốc tiến công xuyên qua cơ thể của cô:

"Thân thể em nói cho anh biết, em còn yêu anh...."

Theo động tác của anh, Lăng Thiếu Nghị cũng đồng thời cúi người, vùi đầu vào vùng tuyết trắng đẫy đà của cô.

Mặc dù cô không được tính là rất đẫy đà, nhưng lại nõn nà phúng phính mềm mại, không lớn không nhỏ vừa vặn với bàn tay anh.

Bầu ngực trơn mềm không trắng giống nhau, trên cao còn có đỉnh hồng, màu hồng phấn chấn nở rộ như hai đóa hồng mai trên đỉnh núi tuyết, cực đẹp, cực động lòng người, làm cho anh không nhịn được muốn ác ý trêu đùa.

Trên một bầu ngực sữa trắng như bạch ngọc của cô, anh dùng sức thỏa thích mút, in lại trên đó những ấn ký nóng bỏng. Rồi sau đó, lại đến một bầu ngực khác...

Cho đến khi nơi đẫy đà của cô đã dựng lên, hiện đầy những vết hôn của anh, giống như những đóa hồng mai nở rộ trên mặt tuyết, kiêu ngạo nở rộ, đẹp không sao tả xiết.

Lăng Thiếu Nghị hài lòng cười, để lộ núm đồng tiền, một ngụm cắn lên đỉnh hồng mai của cô, càn rỡ cắn mút...

Một trận đau đớn cùng với tê dại trong nháy mắt truyền đi khắp thân thể cô.

"Không..."

Lý trí còn lại của Dung Thi Âm nói cho cô biết, cô nên liều mạng giãy dụa.

Nhưng mà, không biết tại sao, cô không có cách nào khống chế thân thể của mình, chỉ có thể yếu ớt nỉ non: "Đau...."

Bộ dáng Dung Thi Âm điềm dạm đáng yêu làm Lăng Thiếu Nghị cưng chiều và thương tiếc, anh ngẩng đầu lên, con mắt luôn lạnh như nước mùa thu lại tràn đầy nhu hòa và lo lắng, giọng nói trầm thấp chứa đầy thương tiếc thì thầm:

"Âm Âm..."Ngón tay tà ác ở trong cơ thể cô chầm chậm hoạt động, cảm nhận đầy đủ vẻ khít khao của cô.

Hành động của anh càng làm Dung Thi Âm sợ hãi thở gấp, nhất là cảm nhận được nơi đó hơi trướng đau.

"Đừng.... A Nghị, cầu xin anh..."

Thân thể Dung Thi Âm run lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ khẩn cầu.

"Âm Âm, cô gái ngoan, không nên cử động, lát nữa, em sẽ phải xin anh muốn em đấy!"Ngón tay dài của Lăng Thiếu Nghị hơi gấp, tinh tế tìm nơi mẫn cảm của cô.

Con người sau thẳm không chớp mắt chăm chú nhìn vào mỗi biểu tình biến hóa của cô....

Rốt cuộc...

"Không...."

Cô không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, đôi mắt đẹp trừng lớn, cô thét chói tai: "Không cần.... nơi này không cần..."

Nhưng mà, Lăng Thiếu Nghị không có ý dừng lại, ngón tay anh lại bắt đầu một trận tàn sát bừa bãi mới, ác ý nhằm vào điểm mẫn cảm của cô, tinh tế tra tấn cô....

Không...

Dung Thi Âm liều mạng vặn vẹo thân thể, nhưng không có cách nào kháng cự khoái cảm trí mạng này.

Đơn thuần như cô, làm sao có thể chống lại Lăng Thiếu Nghị trêu chọc, hơn nữa lần trước cô trúng mị dược, hoàn toàn không biết sẽ có cảm giác rung động lòng người như vậy.

Dung Thi Âm cảm thấy thần trí càng lúc càng xa, toàn thân càng lúc càng nóng bỏng, hình như muốn hòa tan ngọn lửa mà anh cố ý khơi lên, khuôn mặt cô ửng hồng, ánh mắt dần mờ mịt, vùng tuyết trắng cũng trùm lên một màu hồng đẹp đẽ...

Loại cảm giác hoàn toàn xa lạ lại vui thích đến kỳ quái này, gần như muốn làm cô phát điên...

Khi anh lần nữa ác ý tăng nhanh động tác ngón tay, rốt cuộc, cô cũng bị buộc đến điểm giới hạn....

"Ưmh.... Không...."

Tiếng rên rỉ đứt quãng, không ngừng theo cánh môi mềm mại của cô thoát ra...

Crypto.com Exchange

Chương (1-299)