Truyện:Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 244

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
Trọn bộ 299 chương
Chương 244
Đại kết cục
0.00
(0 votes)


Chương (1-299)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cuối mùa thu xinh đẹp ở vùng ngoại ô.

Một chiếc xe việt dã chạy ở giữa con đường nhỏ trong rừng, nhưng từ từ, tốc độ chậm dần- mãi đến khi dừng lại!

"Làm sao vậy, ông xã?" Kỳ Hinh kinh ngạc hỏi.

Hôm nay cả nhà họ ra ngoài dạo chơi ngoại thành bởi vì Tiểu Lăng Lạc phải vẽ tranh về núi Hồng Diệp. Ầm ĩ muốn nhìn tận mắt núi Hồng Diệp, Lăng Thiếu Đường biết chuyện, không nói hai lời, nhanh chóng tìm được chỗ dưới chân núi Hồng Diệp.

Lăng Thiếu Đường xuống xe, sau đó, Kỳ Hinh cũng xuống xe, theo sau là Lăng Triệt và Lăng Lạc.

"Xe bị hỏng, không sao, anh sẽ xử lý!" Lăng Thiếu Đường nói xong bắt đầu sửa xe.

"Bố." Lăng Triệt hăng hái chạy tới bên người Lăng Thiếu Đường.

"Hửm?" Lăng Thiếu Đường một bên trả lời một bên sửa xe.

"Triệt nhi có thể giúp gì cho bố không?" Lăng Triệt nghiêng đầu, hỏi giống như ông cụ non.

Lăng Thiếu Đường đứng dậy, nhìn hình dáng nhỏ bé của Lăng Triệt, ngồi xuống, mỉm cười nói:" Ưm, trước mắt vì Triệt nhi chưa đủ cao lớn, cho nên chưa giúp được bố!"

"Bố, bố, còn Lạc nhi?" Lăng Lạc vừa nghe, cũng vội vàng chạy đến bên cạnh Lăng Thiếu Đường, làm nũng hỏi.

Lăng Thiếu Đường cưng chiều nhìn bé, nhẹ giọng nói:"Lạc nhi và anh trai, phải đợi trưởng thành mới có thể giúp đỡ cho bố..."

"Vâng." Lăng Triệt ngoan ngoãn gật đầu, lập tức cậu nhìn em gái nói:"Chúng ta phải mau chóng lớn... phải cao lớn như bố, như vậy chúng ta cũng có thể trở thành doanh nhân lớn giống bố!"

"Vâng." Lăng Lạc cực kỳ hồn nhiên gật đầu.

Hai bé vô cùng đáng yêu làm Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh nở nụ cười hạnh phúc. Sau đó Kỳ Hinh nói:"Triệt nhi, đưa em gái lên xe đi, ngoan, không được làm bẩn quần áo!"

"Vâng- mẹ đại nhân!" Lăng Triệt nghịch ngơm nói.

Đứa bé này, không biết học ai, Kỳ Hinh cười bất đắc dĩ gật đầu.

Nhưng ngay khi Lăng Thiếu Đường sửa xe xong, Lăng Triệt đưa Lăng Lạc lên xe, lại một mình chạy đến cánh rừng chơi đùa.

Cậu bị thỏ trắng dẫn đi, thỏ trắng chạy càng xa, cậu cũng chạy vào sâu trong rừng.

"Ơ? Không thấy nữa?" Tiểu Lăng Triệt nhìn chung quanh cũng không thấy bóng dáng của chú thỏ trắng, khuôn mặt thể hiện sự thất vọng, cậu muốn bắt nó về cho em gái chơi đùa.

Khi cậu chuẩn bị quay về, chợt phát hiện chỗ không có một cô bé đang đứng dưới tán cây.

Tiểu Lăng Triệt nghi ngờ, tiến lại gần phía cô bé.

Tiếng bước chân tuy rất nhỏ nhưng cô bé vẫn nghe được, bé ngẩng đầu, thấy một cậu bé đứng trước mình, như nai con sợ hãi đứng dậy.

Cô bé mặc chiếc váy màu trắng, tóc đen dài ngang vai, đôi mắt trong suốt như suối khiến Lăng Triệt nghĩ tới cô em gái tinh nghịch của mình.

Cô bé quá đẹp quá đẹp, nhất là khung cảnh rừng xanh, cực kỳ giống tiên nữ.

Lăng Triệt cúi đầu nhìn xuống dưới- đôi chân nhỏ không đi giày.

Cô bé đánh giá cậu bé trước mặt, tóc đen anh tuần làm người ta không nói nên lời, ngoại trừ đôi mắt sáng ngời lộ vẻ trẻ con, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng đáng yêu, ngũ quan tuyệt sắc... tạo cảm giác cao quý.

"Anh là ai?" Cô bé sợ hãi vội hỏi.

"Gọi anh là Lăng Triệt. Em tên gì?" Tiểu Lăng Triệt tò mò.

"Em là Cách Cách Băng." Giọng của cô bé rất dễ nghe.

"Tên em rất kỳ lạ, vậy em mấy tuổi rồi?" Lăng Triệt hỏi tiếp, theo suy nghĩ của cậu, Cách Cách Băng còn nhỏ hơn em gái cậu.

Cách Cách Băng ngẩng đầu lên:"Em đã ba tuổi!"

Lăng Triệt tươi cười, kiêu ngạo nói:"Anh bảy tuổi rồi, lớn hơn em!"

Cô bé mỉm cười ngọt ngào.

Sau đó, dường như Lăng Triệt giống nhớ tới điều gì hỏi:"Sao em lại ở đây một mình?"

"Mẹ đi hái hoa cho em, mẹ bảo em đợi ở đây!" Cách Cách Băng nũng nịu nói.

"A...!" Lăng Triệt gật đầu coi như đã hiểu, lập tức hỏi lại:"Nhưng sao em không đi giày?" Cô bé xấu hổ:"Em mải đuổi theo chú thỏ trắng nên bị rơi mất!"

"Thật sự em không ngoan. Như vậy đi..." Lăng Triệt học theo bộ dáng của bố dạy bảo Cách Cách Băng, rồi cậu cởi giày của mình ra:"Thế này nhé, em đi giày của anh đi."

Cách Cách Băng vươn tay nhận đôi giày, cúi đầu nói:"Nó thật to!"

"To cũng phải đi, hơn nữa không cho phép cởi giày ra...!" Lăng Triệt cố ý hù dọa cô bé.

Cô bé cười khanh khách.

"Triệt nhi..." Cách đó không xa vang lên tiếng của Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường.

"Anh trai, anh ở đâu?" Lăng Lạc cũng gọi theo.

"Con ở trong này." Lăng Triệt đáp lại, sau đó cậu quay đầu nói với cô bé:"Mau đi vào... không được cởi ra."

Cô bé nghe lời gật đầu, vội vàng đi xở chân vào giày của Lăng Triệt.

*****

"Triệt nhi –" Giọng nói của Kỳ Hinh ngày càng gần.

"Ở đây, ở đây!" Lăng Triệt - một bên đáp lại, - một bên quay đầu nhìn cô bé nhỏ, bỗng xuất hiện vẻ - không nỡ.

"Này, Cách Lạc Băng, em đi giày của anh, sau này sẽ là người của anh, nhớ chưa!" Tuy Lăng Triệt còn nhỏ tuổi nhưng thể hiện dáng vẻ vô cùng giống Lăng Thiếu Đường - loại chiếm hữu ngạo mạn.

Cách Cách Băng sợ tới mức gật đầu liên tục, cắn môi đỏ.

Lăng Triệt hài lòng gật đầu, đột nhiên cúi đầu hơn gương mặt bé:"Nhớ kỹ lời nói của anh..."

Sau đó chân trần chạy về phía Kỳ Hinh.

Cô bé sững sờ đứng nguyên tại chỗ, rồi nhìn đôi giày dưới chân.

Trên con đường nhỏ trong rừng, Lăng Thiếu Đường tràn đầy hạnh phúc nhìn Kỳ Hinh và hai đứa bé, mỉm cười dịu dàng.

"Ông xã, anh nhìn con của anh xem, luôn không biết nghe lời, giày cũng có thể vứt đi!" Kỳ Hinh đau lòng nhìn Lăng Triệt đi chân trần, bàn chân mềm mại bị nhánh cây cào xước ửng đỏ.

"Con trai, giày của con đâu?" Lăng Thiếu Đường cũng cảm thấy kỳ lạ.

Lăng Triệt trèo lên vị trí bên cạnh lái xe, đặt chân trên đùi Lăng Thiếu Đường, cười khanh khách nói:"Không nói cho mọi người!"

"Không nói à?" Lăng Thiếu Đường nhướng mày nhìn con trai.

"Vâng!" Lăng Triệt gật đầu thêm lần nữa.

Lăng Thiếu Đường dừng xe lại, ôm Lăng Triệt vào trong ngực, thọc lét cậu:"Con dám không nói cho bố, còn dám không?"

"Không nói! Ha ha... bố, bố... rất ngứa!"

"Bố con cũng phải bắt nạt anh trai..."

"Mấy người thật là..." Kỳ Hinh mỉm cười hạnh phúc.

Từ trong xe truyền ra những tiếng cười vang vọng khắp khu rừng.

Hạnh phúc, từ đây, bắt đầu lan tỏa...

Khoang hạng nhất trên máy bay.

"Băng nhi, nghe lời, tháo giày ra, đi đôi này mới hợp với quần áo của con...!" Một cô gái xinh đẹp nói với cô bé tinh nghịch bên cạnh.

"Không, mẹ, con không tháo!" Cách Cách Băng làm nũng nói.

"Được, được, được, không cởi!" Mẹ Cách Cách Băng bất đắc dĩ nói.

Từ ngày ở trong rừng về Cách Cách Băng luôn đi đôi giày đó, vừa nhìn đã biết là giày của bé trai, thông qua chất liệu và thiết kế, chắc hẳn là người có tiền. Mẹ của Cách Cách Băng là nhà thiết kế, đương nhiên ngay lúc cô nhìn thấy đôi giày lần đầu tiên đã biết đây là sản phẩm được thiết kế riêng, độc nhất vô nhị trên thế giới.

Đôi giày xinh xắn lại của bé trai, đi vào chân của Cách Cách Băng cũng khá lớn, nhưng khuyên bảo thế nào, Cách Cách Băng vẫn sống chết không cởi! Hỏi bé nguyên nhân thì lại ngậm miệng không nói.

Thật sự hết cách với bé.

Máy bay chậm rãi cất cánh, mẹ Cách Cách Băng đi vệ sinh, Cách Cách Băng ngồi tự chơi đồ chơi, nhưng không cẩn thận, đồ chơi rơi xuống đất.

Bé vừa định cúi đầu nhặt đồ, đồ chơi bị ai đó giẫm lên, sau đó chủ của đôi chân kia vẫn tiếp tục giẫm lập tức đi về phía trước.

"Này, anh giẫm lên Tiểu Hùng của tôi rồi!" Cách Cách Băng tức giận nói người đang giẫm lên tiểu Hùng.

Đó là một đứa bé trai, chỉ cần nhìn hình dáng cũng biết về sau lớn lên dáng người sẽ rất tuyệt.

Chỉ thấy cậu từ từ quay đầu lại, nhìn Cách Cách Băng đang tức giận, đôi mắt chứa lạnh lùng nhàn nhạt, lại đặc biệt anh tuấn.

"Sau đó?" Cậu mở miệng hỏi, giọng nói còn non nớt nhưng không tương xứng với vẻ ngoài già dặn.

"Anh mau xin lỗi tôi!" Cách Cách Băng nhìn cậu bé một cái, cảm thấy cậu rất giống anh trai trong rừng, nhưng chắc hẳn lớn tuổi hơn.

Cậu bé cười, nhăn mũi, cố ý chọc giận cô bé nói:"Anh không giải thích với con gái!"

"Nếu anh không giải thích, tôi sẽ gọi bố tôi đến dạy dỗ anh!" Cách Cách Băng đỏ bừng mặt vì tức giận.

Cậu bé lập tức không cười nữa, cậu đi đến bên người cô bé, nhìn cô bé thấp hơn mình một chút:"Được, vậy em mau đi tìm bố em đi! Em nhớ kỹ, anh tên là Lăng Phong!"

Nói xong, cố tình nở nụ cười, mang theo sự lạnh lùng và kiêu ngạo.

"Lăng Phong!" một giọng nói dễ nghe của phụ nữ vang lên.

"Mẹ.." tiểu Phong nghe thấy tiếng, vội vã chạy tới bên cạnh người phụ nữ vừa chạy vừa quay đầu nhìn cô bé kia, lập tức cậu bĩu môi cười, lại chạy trở về, cầm tiểu Hùng đang nằm trên đất lên, nhét vào trong lòng cô bé.

"Này, nhớ kĩ tên anh chưa?" Lăng Phong chống tay giả vờ hung ác hỏi.

Cô bé im lặng, sợ hãi gật đầu.

"Vậy em nói, anh tên là gì?"

"Anh tên... anh tên Lăng Phong!" Cô bé bị dọa đến mức phát khóc!

Lăng Phong hài lòng gật đầu.

"Tiểu Phong, còn không mau đến đây?"

"Con tới đây, mẹ!" Lăng Phong chạy sang cabin khác.

Cô bé ngẩn người nhìn về phía Lăng Phong chạy đi, sau đó, sợ tới mức vội vàng ngồi vào vị trí.

Cách đó không xa truyền đến giọng nói của phụ nữ:"Tiểu Phong, không được phép bắt nạt em gái nhỏ..."

"Không phải"

Khẽ cười, ở sân bay một nơi khác bay lên...

Crypto.com Exchange

Chương (1-299)