Truyện:Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng - Chương 93

Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng
Trọn bộ 95 chương
Chương 93
Đại kết cục (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-95)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sau khi Dương Tử Hi đến Mạnh Mãi, chuyện đầu tiên làm là mua một máy quay tốt một chút, cô vẫn muốn xem, cô ta hạnh phúc như thế nào?

Tư Mộ Thần, không phải anh coi người phụ nữ này như bảo bối sao? Tôi đây sẽ cho anh xem bảo bối của anh bị hủy diệt trong tay của tôi như thế nào, tôi nhất định phải chụp thật đẹp để gửi cho anh nhìn, tôi nhất định phải làm anh sống không bằng chết, cho anh nếm thử đau đớn lúc trước của tôi

Lúc nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tròn trịa bởi vì ghen ghét hay là cừu hận mà biến thành khuôn mặt dữ tợn xấu xí, Diêu Mộng Lan cực kỳ vui vẻ, cô nhìn gương mặt đồng minh của mình, quân đội thù hận Cảnh Tô càng ngày càng lớn, cô thật là vui vẻ, ở bên cạnh cô, đã lâu không thấy Cảnh Linh

Lần trước sau khi Giang Phỉ Á liên hệ với Cảnh Linh, cô liền đưa dãy số cho Diêu Mộng Lan, Diêu Mộng Lan có dãy số này liền tìm đến Cảnh Linh, Cảnh Linh vốn là đứa trẻ đánh mất, hơn nữa Hàn Tử Dương lại đối với mình như vậy, cô liền căm hận Cảnh Tô muốn chết, cho nên lúc Diêu Mộng Lan tìm được cô, cô không chút suy nghĩ đáp ứng Diêu Mộng Lan rồi đi vào Mạnh Mãi, cô cam tâm tình nguyện nhâng cuộc làm ăn này

Dương Tử Hi và Cảnh Linh tới một mức độ nào đó đều là thiên kim tiểu thư chưa từng trải qua việc đại sự, đối với mọi chuyện đều cao ngạo, không giống như Diêu Mộng Lan từng lăn lộn trong giới diễn viên nghệ sĩ, có tâm kế như vậy, giỏi việc lợi dụng người khác, bằng không bây giờ bọn họ cũng sẽ không bị sai khiến vòng vòng

Nhìn Cảnh Linh và Diêu Mộng Lan, Dương Tử Hi khinh thường nhìn hai người, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo

"Này, ánh mắt của cô như vậy là sao?" Cảnh Linh liền nổi giận nhìn Dương Tử Hi, ánh mắt kia làm cho người ta vô cùng muốn đánh cô ta, bây giờ cô ta vẫn cảm thấy mình là một công chúa cao quý sao? Đây là địa bàn của cô, nếu như làm cho cô mất hứng, cô lập tức cho người cưỡng bức cô ta, xem cô ta còn dám kiêu ngạo như vậy không

"Thôi, Cảnh Linh, chúng ta có chuyện muốn nhờ Dương tiểu thư mà!" Diêu Mộng Lan quăng một ánh mắt cảnh cáo Cảnh Linh, Cảnh Linh cũng thức thời ngậm miệng lại.

"Được rồi, tiện nhân Cảnh Tô đâu?" Dương Tử Hi đến chình là muốn xem bộ dáng xấu xí của cô ta, tại sao không thấy người?

"À, Cảnh Tô, cô ta còn trên đường, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn!" Diêu Mộng Lan nhíu mày

Ngay tại ngày hôm qua, đội tàu đã trải qua gió lốc trên biển, bây giờ không biết gió lốc có ngừng hay chưa, nếu như không phải ngoài ý muốn quá lớn, đêm nay sẽ tới

Mà trong gió lốc trên biển, Cảnh Tô mất đi ý thức, một mực mê maloloocsGiang Phỉ Á trốn ở dưới đáy thuyền, cố gắng không để cho người khác phát hiện tung tích của cô, nếu như cô muốn cứu Cảnh Tô ra, thì nhất định phải bảo vệ tốt cho mình

Mà Hàn Tử Dương sau khi trải qua gió lốc trên biển, cũng lập tức quay ngược mũi tàu tiến đến quốc nội, anh muốn lập tức đề nghị Tư Mộ Thần tiếp viện, trễ một bước, anh cũng không biết chuyện gì sẽ phát sinh

Giang Phỉ Á trốn ở trong phòng bếp, cô muốn múc một chút đồ ăn, nhưng không biết tại sao, người vốn đã đi ra ngoài lại trở lại

"Này, tôi nói cho cô biết, ở trên sàn tàu có một cô gái rất đẹp"

"Sao cô biết?" Người còn lại hỏi, hiển nhiên là không tin

"Chậc, cô khoan hãy hỏi, tôi nói cho cô biết, tôi đang chăm sóc cô ta! Bộ dáng giống như tiên nữ, nhưng mà một mực hôn mê, cũng không biết lúc nào sẽ tỉnh." Nghe giọng nói của người hình như có nhiều ý tiếc hận

"Cô than thở cái gì, tôi ngược lại thà rằng cô ta không tỉnh lại! Tỉnh lại thì số phận cũng không trốn thoát, cô gái xinh đẹp như vậy đến cuối cùng còn không phải số phận như vậy sao?" Người còn lại nói xong thì cảm khái, cuối cùng không phải chết thì là sống không bằng chết

Nghe được những lời này Giang Phỉ Á kinh hồn bạt vía, cô nhắm ngay người phụ nữ kia, chờ một chút bọn họ đi, cô nhất định đi nhìn cô ta một chút

Không bao lâu, từng người bọn họ múc đồ ăn rời khỏi, Giang Phỉ Á vội vàng lấy một cái bánh bao sau đó đi theo phía sau bọn họ. Cô không dám đi tới, phía trên đều là thủ vệ, cô chỉ có thể đứng nhìn xa xa, cô nhớ kỹ đường đi sau đó lập tức đi xuống, ở phòng bếp đợi cơ hội ra tay

Lúc thấy người phụ nữ kia, Giang Phỉ Á nhìn đúng cơ hội, một bước dài tiến đến bóp chặt cổ người phụ nữ, ý bảo cô ta đi theo cô

"Đi về phòng của cô!" Giang Phỉ Á uy hiếp, người kia sẽ trở lại thật nhanh, cho nên bọn họ phải lập tức đi vào trong phòng.

"Không được kêu!"Giang Phỉ Á tăng lực đạo lên vài phần, trước kia đi theo Cảnh Tô luyện Taekwondo, võ thuật cái gì đó, bây giờ cũng có công dụng rồi

"Cô là ai?" Sau khi được buông cổ họng ra, người phụ nữ khàn khàn hỏi, thoạt nhìn cô gái gây rối với mình là một cô gái tốt, bà sống hơn nửa đời người, còn có thể là không rõ?

"Bà không sợ tôi sao?" Giang Phỉ Á chần chờ hỏi một câu.

"Được rồi, bé gái, cô nói đi, là chuyện gì!" Người phụ nữ cũng thông tình đạt lý, xem chừng là từng trải qua không ít chuyện nguy hiểm đến tính mạng, cũng vui vẻ giúp cô, bà thấy một đám cô gái trẻ gặp nạn, cũng vô cùng khó chịu

Nhìn cô bé trước mặt có vẻ mặt chật vật, đại khái cũng bị thương, trong ánh mắt bà có đồng tình

"Bác gái, mới vừa rồi đối với bác như vậy là bất đắc dĩ, nhưng mà tôi thật sự có chuyện muồn bác giúp đỡ!" Giang Phỉ Á nói xong, quỳ xuống trước mặt bác gái, cô thấy bộ dạng bác gái này không giống người xấu, ngược lại là một bộ dáng nhiệt tình, làm cho trong lòng Giang Phỉ Á vốn tuyệt vọng cũng thức tỉnh!

"Ôi, cô bé ngoan, cô đứng lên trước đi, trên mặt đất rất lạnh!" Bác gái không thể nhìn như vậy, liên tục kéo Giang Phỉ Á

"Bác gái, tôi có một người bạn bị bọn họ giam giữ trên boong tàu, tôi muốn cứu bạn của tôi ra, mong bác giúp tôi một chút!"

"Bạn của cô? Boong tàu?" Trong đầu bà lập tức nghĩ tới Cảnh Tô, cô gái trẻ xinh đẹp kia

"Chính là cô gái trẻ xinh đẹp!"

"Phải, phải!" Giang Phỉ Á gật đầu, nhìn bác gái lộ vẻ khó xử, cô cũng không biết nói sao mới tốt

"Bác gái, tôi van bác!" Giang Phỉ Á dập đầu trên mặt đất, đụng vào mặt đất vang lên, nghe được lớn như vậy trong lòng bác gái không phải không cảm động

"Haiz, bé gái, coi như tôi muốn giúp cô, cũng không có khả năng! Bạn của cô đang hôn mê!" Bác gái bất đắc dĩ nhìn Giang Phỉ Á

"Phải không? Bác gái, nói cho tôi một chút, tại sao bạn tôi lại hôn mê?"

"Còn không phải là ăn thuốc kia sao? Trong cơm và thức ăn của cô ta đều bị kê đơn, chỉ cần cô ta tỉnh lại lần thứ nhất, sau đó ăn đồ ăn lại tiếp tục ngủ say!" Bác gái nói chi tiết, mỗi lần đi thu bát đũa, chỗ đồ ăn đó đều khô sạch, cho nên, bà nghĩ chính là như vậy

"Bác gái, đồ ăn tối nay để tôi đem đi là được rồi, tôi chỉ muốn đi nhìn bạn!" Giang Phỉ Á khẩn cầu, sau đó vẻ mặt buồn bã nhìn bác gái

"Ôi. Đứa bé này! Được, cô đi!" Bác gái nhìn cô giống như đã quen biết rất nhiều năm, trên người cô dường như có thể nhìn thấy bóng dáng của người kia, cho nên bác gái mới thích đứa bé này như vậy

"Cám ơn bà, bác gái!" Nói xong Giang Phỉ Á lại cúi đầu

"Được rồi! Mau đứng lên đi! Cô ở chỗ này nghỉ ngơi trước, chờ một chút tôi tới gọi cô!"

"Bác gái, tôi cùng bác đi ra làm việc!"

"Cũng được, nhưng mà cô không thể đi ra ngoài như vậy!" Đứa nhỏ này bộ dáng quá xinh đẹp, sẽ gây ra nhiều phiền toái

"Xoa mấy thứ này đi!" Bác gái giống như ảo thuật móc ra một cái hộp màu vàng gì đó, cho Giang Phỉ Á xoa lên, mặc dù là cảm thấy khó coi, nhưng mà bác gái vì tốt cho cô, cho nên cô liền tiện tay thoa lên mặt

Giang Phỉ Á làm việc trong phòng bếp, một người khác nhìn trợn tròn mắt, tại sao phòng bếp lại có thêm một người, mình còn không biết chuyện!

"Này, tại sao cô dẫn theo học trò?"

"Haiz, cái gì học trò, đây chình vợ của cháu tôi, lúc trước say tàu nên để nó ngủ trong phòng tôi, bây giờ nó khỏe rồi, nói thế nào cũng muốn đi theo tôi làm việc!" Bác gái nói xong cũng cười với mọi người, trên mặt đều là dáng vẻ hạnh phúc

"Ôi, nhìn cô, thật đúng là phúc khí tốt!" Người còn lại vui vẻ bỏ đi, sau đó bác gái nhanh chóng làm cơm

"Này, cô, cho cô!" Một người Mã Sơn đem đồ ăn đến nơi này, sau đó đem vật kia đưa cho bác gái

Bác gái khúm núm múc lấy món đồ, sau đó chờ người kia đi. Sau đó bà yên lặng làm cơm, toàn bộ đều rơi vào mắt Giang Phỉ Á, Giang Phỉ Á cực kỳ khó chịu, không phải cô đã nói, đừng bỏ thuốc vào thức ăn sao?

"Bác gái, không phải bác đã đồng ý với tôi? Không phải bác đã nói sẽ không để cho Tô Tô ăn những thứ này sao?" Giang Phỉ Á phẫn nộ hỏi

"Suỵt, suỵt, nha đầu này!" Bác gái liên tục bảo cô câm miệng, bà ra hiệu bằng ánh mắt, bà biết rõ bên cạnh phòng bếp còn có người giám thị bà nấu cơm!

"Bác gái, tôi giúp bác!" Giang Phỉ Á biết mình làm sai chuyện rồi, tranh thủ thời giant hay đổi động tác ngăn cản, biến thành động tác phụ giúp, người ta nhìn thấy bề ngoài cũng không biết bọn họ nói cái gì, nhìn thấy bọn họ đã bỏ thuốc vào trong thức ăn, vậy bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ

Mặc dù nói, đây là rơi đầu gì đó, nhưng mà bọn họ vẫn cảm thấy có một số việc không cần phải để ý như vậy

Giang Phỉ Á đợi đến lúc tối, tìm được cơ hội đi nhìn Cảnh Tô rồi.

"Cô là ai?" Người canh giữ không muốn mở cửa cho Giang Phỉ Á đi vào, nhìn bộ dạng Giang Phỉ Á bọn họ cũng không quen thuộc, nhưng mà phía trên có bảng tên, nên bọn họ cho người tiến vào

Giang Phỉ Á nhìn Cảnh Tô vẫn ngủ không nhúc nhích trên giường, cô tiến lên ngồi ở bên người Cảnh Tô. Nước mắt không tự giác chảy xuống, đây là người bạn tốt nhất của cô, nhưng mà cô lại tổn thương cô ấy lớn như vậy

Nước mắt của cô từng giọt từng giọt rơi trên tay Cảnh Tô, làm cho Cảnh Tô nhướng mày, Cảnh Tô giật giật tay, nhìn Giang Phỉ Á

"Tô Tô, có phải cậu tỉnh lại hay không? Tô Tô?" Giang Phỉ Á nhẹ nhàng lên tiếng, Cảnh Tô rất nhanh mở mắt, cô thấy Giang Phỉ Á thì trong mắt đều là hoài nghi, tại sao người này lại biết mình?

"Tô Tô, là mình! Mình là Nha Nha!" Giang Phỉ Á kích động nói xong, nhưng tay nắm Cảnh Tô rất chặt. Đầu ngón tay cô truyền đến nhiệt độ, làm cho Cảnh Tô cảm nhận sâu sắc được sự thật này

"A, Nha Nha?" Cảnh Tô thật vất vả mới tìm lại được âm thanh của mình, mấy ngày liên tiếp hành hạ đã tiêu hao tất cả thể năng của cô rồi

Mỗi ngày cô chỉ ăn một chút đồ ăn, cho dù là hôn mê, nhưng mà cô vẫn có thể duy trì một khoảng thời gian tỉnh táo

"Tô Tô, cậu tranh thủ ăn đi! Bữa cơm này không có kê đơn!" Thì ra phần cơm kê đơn kia đã được giải quyết, bọn họ làm hai phần, sau đó thấy người kia không chú ý, bọn họ vội vàng xử lý đồ ăn sạch sẽ

Cảnh Tô không nói lời nào, vội vàng ăn xong đồ ăn, ăn rất no

"Tô Tô, cậu chời mình tới cứu cậu, mình rất nhanh có thể cứu cậu ra ngoài, mấy ngày nay đều là mình làm cơm, cậu có thể yên tâm ăn!" Còn chưa kịp để cho Cảnh Tô hỏi mấy câu, Giang Phỉ Á đã vội vàng rời đi

Cảnh Tô di động thân thể của mình, cô biết gian phòng mình bị phong kín, nhưng mà thinh thoảng cũng có thể hít thở không khí, hương vị mặn mặn của nước biển từ trong gió thổi tới, cô không biết mình sẽ đi đâu, càng không biết tại sao Giang Phỉ Á lên thuyền, mà bọn họ sắp sửa đi chỗ nào

Nhưng mà thủy chung Giang Phỉ Á cũng không tìm được cơ hội ra tay, mãi đến khi trước khi rời thuyền vài giờ, Giang Phỉ Á đi vào phòng Cảnh Tô

"Tô Tô, mình thay thế cậu, cậu đi nhanh lên!" Giang Phỉ Á nói với Cảnh Tô xong, nhưng mà nói thế nào Cảnh Tô cũng không chịu đi

"Nha Nha, mình không cần cậu mạo hiểm như vậy!" Vô luận là ở phía sau, hay là từ lúc nào, Cảnh Tô đều đối với Giang Phỉ Á trước sau như một, nước mắt Giang Phỉ Á rơi thẳng xuống dưới

Cô phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt Cảnh Tô, "Tô Tô, mình có lỗi với cậu!" Nói xong trái tim Giang Phỉ Á đều đang nhỏ máu, cô quả thực không thể đối mặt với Cảnh Tô

"Nha Nha, thật ra không có gì phải xin lỗi, không có việc gì, Nha Nha, cậu đứng lên đi!" Cảnh Tô đợi đến giờ phút này, cô biết rõ từ nay về sau giữa bọn họ sẽ không tồn tại ngăn cách nữa, nhưng mà sẽ không chết nơi đất khách quê người chứ!

"Tô Tô, cậu để mình thay thế cậu đi! Mình sẽ không để cho bản thân gặp chuyện không may!"

"Không, Nha Nha, bọn họ nhắm vào mình, cậu không cần lội vũng nước đục này!"

"Tô Tô, có phải cậu không tha thứ cho mình hay không?" Ánh mắt Giang Phỉ Á nhìn Cảnh Tô đều là khẩn cầu, nhưng thấy bộ dạng Cảnh Tô rất kiên định

Đốc đốc, trên boong thuyền có tiếng bước chân, Giang Phỉ Á thừa dịp Cảnh Tô không chú ý đi qua, một tay đánh cô từ phía sau choáng váng, sau đó rất nhanh lấy y phục của cô mặc lên trên người mình, bóng lưng Giang Phỉ Á và Cảnh Tô rất giống nhau, hai người bọn họ đều là tóc dài cuốn tảo biển, chiều cao trên người cũng không kém bao nhiêu

Mặc quần áo Cảnh Tô vào nằm xuống, bóng lưng cô quay về cửa ra vào, cô đã khóa trái cửa toilet, hi vọng, bây giờ bọn họ không phát hiện cái gì đó.

Vẻ mặt Giang Phỉ Á khẩn trương nằm trong chăn, nhưng mà bọn họ vừa đến là chụp lên đầu Giang Phỉ Á thứ gì đó, sau đó mang Giang Phỉ Á rời khỏi

Cảnh Tô ở trong phòng tỉnh lại làm thế nào cũng không mở cửa ra được, cô sợ bên ngoài có người nào đó, nhưng cô cẩn thận nghe xong, sau đó cầm cây búa toilet, nện vào cửa phòng

Cô lặng lẽ nhìn bên ngoài, cơ hồ là không có thủ vệ, người của bọn họ đi nơi nào rồi, cô nhìn quần áo của mình, cô có thể trà trộn vào người của bọn họ

Đi ra ngoài, bọn họ cũng đang bàn luận một việc.

"Anh em, đến Mạnh Mãi rồi, còn không đi chơi chỗ đó!"Một người đàn ông cầm điếu thuốc nói với một người đàn ông khác

"Không đi, phụ nữ chỗ đó không sạch sẽ!" Một người đàn ông khác tương đối lạnh lùng.

"Đêm nay có mỹ nhân! Nghe nói là cô gái lúc trước ở trên boong thuyền của chúng ta! Gặp qua thân thể của cô ta có thể nói là *** hết sức, nếu như tôi có thể qua đêm với người như vậy, tôi chết cũng không tiếc!" Người đàn ông hướng tới, nhưng lời của hắn vừa nói xong, thì hắn cũng ngã xuống đất không dậy nổi, não trúng một phát đạn

Đồng bọn của hắn bắt đầu khẩn trương, sau khi quan sát chung quanh, hắn vội vàng chạy xuống thuyền, Cảnh Tô theo đuôi ở phía sau hắn, thật ra phát sung mới vừa rồi là cô bắn, trước kia Tư Mộ Thần có tặng cô một khẩu súng lục vô thanh, đến Italy, cô đã sớm chuẩn bị kỹ càng

Đi theo người kia, tới bên trong một kho hàng, ở đây đều là nơi để hàng hóa, cô nhìn thấy một đám người, cô nhìn thấy Nha Nha bị bọn họ trói lại để trên mặt đất, giống như đang chờ người nào đó

"Lão đại, huynh đệ của chúng ta bị giết rồi!"Người kia vội vội vàng vàng kêu, nhưng người cầm đầu giống như không lộ vẻ xúc động, ngược lại một phát sung liền bắn chết người kia

Sau đó sai người đóng cửa kho hàng, "Xác định xem có người đi theo vào hay không!"

"Dạ!"

"Lão đại, Diêu tỷ đến đây!" Cũng có người đến, Cảnh Tô thở dài một hơi, cô ngu ngốc ở chỗ này rất nhanh sẽ bại lộ, bây giờ cô cũng không dám di chuyển!

"Diêu tỷ khỏe!" Mọi người cùng kêu lên, Cường Tử chỉ nhìn người phụ nữ đó cười

Diêu tỷ? Trong đầu cô chợt lóe lên hình bóng của Diêu Mộng Lan, ngay sau đó, cô nghe được âm thanh của Diêu Mộng Lan

"Mọi người khỏe! Cường Tử, mang người tới chưa?" Diêu Mộng Lan nhìn Cường Tử, vẻ mặt vui vẻ.

"Mang đến, Mộng Lan!"

"Thật tốt, Cường Tử!" Diêu Mộng Lan tiến lên ôm Cường Tử hôn một cái, nhưng mà Cảnh Linh và Dương Tử Hi nhìn thấy đều chán ghét

"Diêu Mộng Lan, ít giả vờ dùm tôi, chúng tôi muốn thấy Cảnh Tô!" Âm thanh kiêu ngạo của Cảnh Tô vang lên, trong lòng Cảnh Tô âm thầm lo lắng

"Ha ha, hai vị tỷ tỷ, không nên gấp gáp" Bàn về tuổi, quả thực bọn họ lớn lơn Diêu Mộng Lan vài tuổi

"Diêu Mộng Lan, nhanh!" Dương Tử Hi cũng lên tiếng!

"Mộng Lan, Cảnh Tô ở trong này!" Nhưng mà Cường Tử kéo người bị che đầu ra thì tất cả mọi người đều kinh ngạc, tại sao lại là Giang Phỉ Á

"Tại sao lại là cô?" Diêu Mộng Lan chỉ vào cô, lờ mờ, "Cường Tử, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Ha ha, Diêu đại tiểu thư, không phải là cô lừa gạt chúng tôi tới Mạnh Mãi để xem diễn trò chứ?" Cảnh Linh lên tiếng châm chọc

"Chuyện gì xảy ra? Cường Tử!" Trong âm thanh của Diêu Mộng Lan mang theo tức giận, sau đó bất mãn nhìn Cường Tử

"Mộng Lan, chúng ta bắt được Cảnh Tô, nhưng tại sao lại xuất hiện Giang Phỉ Á, cho phép tôi đi điều tra một chút!" Cường Tử nói xong đi ra bên ngoài

Lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng dường như bọn họ lại nghĩ tới điều gì xấu xa hơn

"Diêu Mộng Lan, nếu Cảnh Tô không tới, chơi đùa người hầu nhỏ bên cạnh Cảnh Tô cũng không tệ!" Dương Tử Hi đề nghị, trong mắt của cô, Giang Phỉ Á cũng làm cho cô cảm thấy chán ghét, sau đó cô phóng ánh sáng trong mắt nhìn Giang Phỉ Á

"Được, Dương Tử Hi, cô muốn chơi như thế nào tùy cô, nhưng mà không nên chơi đến tai nạn chết người", Diêu Mộng Lan vẫn còn có việc muốn dựa vào Giang Phỉ Á!

"Diêu Mộng Lan, cô sợ cái gì, coi như chơi tới chết, cũng không có người phát hiện!" Dương Tử Hi rất là cuồng ngạo.

"Tôi đã nói với cô, Dương Tử Hi, nếu cô ta chết, tôi sẽ làm cho cô thành đàn bà hạng bét ở Mạnh Mãi!" Diêu Mộng Lan hung tợn uy hiếp

Bọn họ tháo miếng vải bố ra khỏi miệng Giang Phỉ Á, "Giang Phỉ Á, tôi hỏi cô, Cảnh Tô đâu?"

"Ha ha, Diêu Mộng Lan, tôi không hiểu!" Giang Phỉ Á không có nhìn Diêu Mộng Lan, mà là lo lắng tình hình hiện tại của Cảnh Tô, nếu như người kia trở về, như vậy cảnh tô nhất định sẽ bị bắt được.

"Ha ha, Giang Phỉ Á, Giang Phỉ Thiên còn đang ở trong tay của chúng tôi, cô nhìn lại cô, cũng ở trong tay của chúng tôi, cho cô một cơ hội, nếu nói ra nơi ở của Cảnh Tô, chúng tôi có thể bỏ qua cho cô! Bằng không, cô nhìn bốn phía một chút, cô suy nghĩ xem có thể làm những chuyện gì đây!" Diêu Mộng Lan uy hiếp, nhưng thấy Giang Phỉ Á vẫn thờ ơ như vậy

Diêu Mộng Lan vung tay lên, bọn họ được phép động thủ với Giang Phỉ Á, Giang Phỉ Á nhắm mắt lại, nghĩ cùng lắm cũng là cường bạo, ngoài ra có thể làm gì?

Thế nhưng khi tay của bọn họ chân chánh tiếp xúc đến da thịt của cô, cô vẫn theo bản năng la hét

"Không cầ, các người thả tôi ra!" Tiếng thét chói tai của Giang Phỉ Á lọt vào lỗ tai Cảnh Tô, làm cho chân của Cảnh Tô từng bước di chuyển về hướng đó

Đột nhiên, người đang làm xằng làm bậy trên người Giang Phỉ Á đột nhiên ngã xuống trước mặt cô. Một dòng máu tươi nhiệt liệt phun trên mặt Giang Phỉ Á

"Thả cô ấy ra!" Mặc dù quần áo rất là mộc mạc, nhưng vẫn khó nén được khí chất xuất trần trên người cô, điều này làm cho bọn họ rất là ghen ghét

"Rốt cuộc cũng chịu đi ra rồi sao? Ha ha..." Vẻ mặt Diêu Mộng Lan đắc ý nhìn Cảnh Tô, hai người kia cũng vui vẻ! Thật sự là vất vả!

"Tôi tới rồi, thả cô ấy ra!" Trong giọng nói Cảnh Tô có phẫn nộ, không biết là đối với Giang Phỉ Á hay đối với mình!

"Muốn tôi thả cô ta? Được! Nghe nói Cảnh Tô đại tiểu thư khiêu vũ rất đẹp, bằng không tới nhảy một đoạn, làm cho mấy an hem của tôi hài lòng, liền thả cô ta!" Cảnh Tô ngay cả lông mày cũng không nhăn thoáng chốc bắt đầu khiêu vũ! Cảnh Tô học chính là Tước Sĩ, để lại nàng!"Cảnh tô ngay cả lông mày đều không nhăn thoáng cái mà bắt đầu khiêu vũ! Cảnh tô học chính là Tước Sĩ, nhưng mà bộ quần áo rộng thùng thình kia cũng không biểu hiện ra được Tước Sĩ gợi cảm, cho nên nhảy chính là gợi cảm xiinh đẹp, nhưng mà làm cho bọn họ vẫn chưa thỏa mãn!

Nhìn biểu tình của những người đàn ông ở đây, Diêu Mộng Lan rất hài lòng

Các người tự làm đi! Ánh mắt của cô lặng lẽ truyền tin tức, nhưng sau khi bọn họ tiếp cận, Cảnh Tô đưa cây súng ra dùng sức đánh bọn họ, làm cho bọn họ không dám tới gần!

"Để súng xuống, nếu không sẽ tiêm máu có nhiễm AIDS ày vào cơ thể Giang Phỉ Á!" Diêu Mộng Lan giơ kim tiêm đầy máu, sau đó bộ dáng điên khùng nhìn Cảnh Tô

"Diêu Mộng Lan, tôi buông!" Cảnh Tô đi tới bọn họ, không biết vì cái gì, khí thế của Cảnh Tô làm cho bọn họ có cảm giác e ngại, hình như là kính sợ!

"Còn, còn không trói cô ta lại!" Lúc Diêu Mộng Lan mở miệng nói chuyện, có chút cà lăm, thủ hạ cũng một hồi lâu mới phản ứng kịp

Nhưng mà trước khi bọn họ tiến lên, Cảnh Tô khăng khăng muốn nhìn bọn họ thả Giang Phỉ Á

"Cảnh Tô, cô thật sự quá ngây thơ, cô cho rằng đã tới lúc này rồi, cô còn có thế làm được cái gì sao? Nơi này đều là người của tôi, cô có tư cách gì ra điều kiện với tôi?" Bộ mặt Diêu Mộng Lan thay đổi, khá hung dữ, cô vô cùng chán ghét bộ dáng này của Cảnh Tô, thật sự rất chán ghét, hơn nữa chuyện gì cũng đều là bộ dáng lạnh nhạt như vậy

"Cho gương mặt Giang Phỉ Á một dao, tôi muốn xem xem Cảnh đại tiểu thư quan tâm bằng hữu nhiều đến mức nào!" Diêu Mộng Lan móc một cây dao ra, thủ hạ liền quay về mặt Giang Phỉ Á rạch một dao

"Không cần!" Ngay lúc Cảnh Tô lên tiếng, một dao kia đã hạ xuống, miệng vết thương không phải rất sâu, nhưng nhìn máu tươi chảy ra, rốt cuộc Cảnh Tô cũng không chịu nổi. Cô phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, nhìn ba người phụ nữ, trong nội tâm có tức giận, nhưng mà nhiều nhất vẫn là lo lắng.

"Ôi, tôi còn chưa nói cái gì mà, đã quỳ xuống chúng tôi rồi sao! Thất thần làm gì, ra tay! Diêu Mộng Lan thấy thủ hạ đứng như gỗ rất không hài lòng, quay đầu lại muốn tự mình tuyển chọn mấy người vừa ý!

"Hai vị tỷ tỷ, người ta mang đến cho hai người, hai người muốn chơi thế nào, tôi cũng mặc kệ, tôi đi hưởng thụ một phen thật tốt!" Diêu Mộng Lan nói mập mờ, nhưng nhìn ánh mắt của cô hình như đang chờ cửa ai, Dương Tử Hi và Cảnh Linh chỉ gật đầu

Bị người ở phía sau đẩy, Cảnh Tô lảo đảo ngồi xuống bên cạnh Giang Phỉ Á, tay cô bị trói chặt, cho nên cô chỉ có thể dùng mặt trấn an cơn đau đớn của Giang Phỉ Á, vết máu trên mặt của cô đều dính lên mặt của Cảnh Tô

Kỳ thật sao mọi người lại không rõ Diêu Mộng Lan là mượn đao giết người, nhưng mà cây đao này, bọn họ cam tâm tình nguyện cấp cho cô!

"Cảnh tô, cô biết tôi chờ đợi ngày này đã bao lâu chưa?" Dương Tử Hi đột nhiên khóc lên, không biết là bởi vì hưng phấn hay là bởi vì sao.

Cô lấy một máy quay từ cái túi mang theo bên mình ra, sau đó nhắm ngay bọn họ bắt đầu quay

"Cảnh Linh, cô bắt đầu đi!"

"Được!"

Đánh bất ngờ, bọn họ cũng không làm cái gì, chỉ là thả hai người ra

"Tôi cho hai người đào tẩu, điều kiện tiên quyết là hai người chạy thoát được!" Một cánh cửa thủy tinh kéo lên ngăn cách bọn họ với hai người, Dương Tử Hi và Cảnh Linh đứng chỗ này nhìn Cảnh Tô và Giang Phỉ Á

Sau khi Cảnh Tô được thả ra, lập tức nâng Giang Phỉ Á dậy đi ra phía ngoài, nhưng trong không khí dường như có một hương vị không tầm thường, dày đặc tản ra trong hơi thở

Cảnh Tô quay đàu lại thấy bọn họ cười quỷ dị, lập tức là ý thức được cái gì, sau đó che miệng và mũi của mình, cũng bịt kín Giang Phỉ Á

Rất nhanh, trong phòng xuất hiện mấy người đàn ông, thấy bộ dáng phát điên của bọn họ, Cảnh Tô nhanh chóng hiểu được, bọn họ cũng ở trong không khí mị độc rồi

"Tô Tô, mình nóng quá!" Giang Phỉ Á mới vừa cực kỳ đau đớn, chắc chắn năng lực chống đỡ không khí kém hơn vài phần, cho nên cô phát tác rất nhanh

"Nha Nha, cậu rang chịu đựng! Không có chuyện gì! Chúng ta nhất định có thể đi ra ngoài!" Nhưng nhìn mấy người đàn ông càng ngày càng tiến gần, trong nội tâm Cảnh Tô rất không nắm chắc, không biết trước được.

Cô dàn xếp Giang Phỉ Á trong một góc, sau đó nhìn những người đàn ông điên cuồng, cô từng bước từng bước tiến hành vật lộn, sau đó đánh ngã.

Trong lúc vận động, những chất động kia vận hành càng nhanh, thật sự làm cho Cảnh Tô dường như muốn ngất, không cẩn thận ngã xuống đất một cái, ánh mắt cô mơ hồ, nhanh chóng muốn mất đi ý thức của bản thân

"Nha đầu, em phải sống, em phải sống!" Dường như Cảnh Tô nghe được âm thanh của Tư Mộ Thần, cho nên rất nhanh cô liền mở hai mắt của mình, cô cố nén lửa nóng trong cơ thể, sau đó run run rẩy rẩy từ trên mặt đất đứng dậy

Cô vừa đứng dậy, lại bị một người đàn ông bổ nhào ngã xuống đất

Cảnh Tô dọc theo bắp đùi của mình, từ trong giày của mình móc ra một cây đao, hung hăng ghim xuống sau lưng người đàn ông. Máu tươi phun đến trên mặt Cảnh Tô, dường như cảm thấy nóng, Cảnh Tô có chút thanh tỉnh, cô lè lưỡi liếm liếm máu tươi trên mặt mình, ánh mắt cô đỏ lên, giống như ma, điên cuồng ám sát những người tiếp cận bọn họ

Nhưng mà rất nhanh Cảnh Tô đã bị tiêu hao hết năng lượng, thân thể của cô xụi lơ trên mặt đất, cô nhanh chóng tuyệt vọng nhắm mắt lại, cô nhanh chóng cảm nhận được một đám đàn ông xé rách quần áo của mình, cô nghe được âm thanh quần áo của mình vỡ vụn

Trên người mát rượi, bị người đè sát, cô gần như đã chuẩn bị tốt để cắn lưỡi tự sát, nhưng mà ý thức của cô lại từ từ xói mòn.

"Nha đầu, chờ anh! Chờ anh!" Nghe được âm thanh Tư Mộ Thần, cô nhanh chóng tỉnh lại, tại phòng tuyến cuối cùng, Cảnh Tô rất nhanh phản kháng, nên đã đến tình hình vô dụng

Dường như tuyệt vọng, Tư Mộ Thần, tạm biệt! Trong lòng Cảnh Tô yên lặng nói

Dương Tử Hi và Cảnh Linh thoải mái ở nơi đó theo dõi, vui vẻ, rốt cuộc bọn họ cũng nhìn thấy bộ dạng chán nản của Cảnh Tô rồi, đương nhiên lúc này còn có Diêu Mộng Lan từ một nơi bí mật gần đó, những thứ này Diêu Mộng Lan đều đã từng trải qua, nhưng cô chẳng quan tâm, không biết Cảnh Tô luôn luôn giữ mình trong sạch trải qua chuyện như vậy sẽ bị đả kích như thế nào

Oanh một tiếng, trong lòng mấy người rung động hốt hoảng, mà mấy người đàn ông ghé vào trên người Cảnh Tô cũng ngã vào trong vũng máu

Tư Mộ Vĩ đến đây!

Ánh mắt Dương Tử Hi mang theo thống hận, tại sao anh Tư Mộ Thần lại không tới? Nếu tới đây, thì có thể nhìn thấy bộ dạng xấu xí của người phụ nữ kia rồi, vì cái gì mà hết lần này tới lần khác là hắn!

"Tư Mộ Vĩ, tại sao anh lại tới đây, tại sao không phải Tư Mộ Thần?" Dương Tử Hi chửi mắng Tư Mộ Vĩ một trận. Hành vi của Dương Tử Hi làm cho Cảnh Linh và Diêu Mộng Lan thầm mắng ngu xuẩn

"Xử lý cô ta!" Tư Mộ Vĩ đi tới ôm Cảnh Tô, sau đó ra lệnh cho thủ hạ xử lý Dương Tử Hi, Dương Tử Hi ngã trong vũng máu, chết không nhắm mắt, Cảnh Linh thấy cảnh đó liên tục lui về phía sau.

Hết thảy đều bại lộ, chết chính là kết thúc toàn bộ sự viêc, Cảnh Linh đã chết, chỉ giữ lại một mình Diêu Mộng Lan

"Mộ Vĩ, Nha Nha!" Cảnh Tô sử dụng chút khí lực còn sót lại mở miệng nói câu này

Nhưng mà không thấy Giang Phỉ Á, anh cũng tìm cả kho hàng rồi

"Tư đại ca, nghe nói Nha Nha bị bắt tới đây rồi, anh tìm được cô ấy không?" Lục Phạm cũng từ chỗ Đường Tuấn vội vàng nhận được tin tức, vội vàng đuổi tới bên này.

"Tôi thật xin lỗi, A Phạm, chúng tôi còn đang tìm kiếm Giang Phỉ Á, còn có Diêu Mộng Lan!"

"Diêu Mộng Lan?" Lục Phạm đột nhiên giật mình một cái, người phụ nữ độc ác này có thể làm ra chuyện gì

"Tư đại ca, tôi đi đuổi bắt cô ta!" Lục Phạm quay lại đầu tranh thủ thời gian đuổi theo.

Ngay lúc bước chân của anh còn chưa bước đi, từ trong rương chui ra một cái đầu

"A Phạm" Sắc mặt Giang Phỉ Á ửng hồng, đã không tốt, nhưng mà cô cũng nghe được âm thanh của bọn họ, bất kể có phải là ảo giác hay không đều quyết định mau chạy ra đây

"Nha Nha, Nha Nha." Lục Phạm vội vàng tiến lên ôm lấy cô

"Lục Phạm, mau đưa cô ấy đi bệnh viện, tình hình của cô ấy và Cảnh Tô giống nhau!"

"Những người khác tiếp tục tìm người phụ nữ kia cho tôi, xử quyết tại chỗ!"

Lúc này Tư Mộ Vĩ mới yên tâm, sau đó cùng bọn họ tiến đến bệnh viện

"Bác sĩ, tình hình của bệnh nhân như thế nào?" Tư Mộ Vĩ nhìn thấy bác sĩ liền hỏi, nhưng mà bác sĩ một mực lắc đầu

"Cảnh Tô không cứu được sao?" Người này vẫn lắc đầu, Tư Mộ Vĩ nhanh chóng phát cáu, hung hăng đánh bác sĩ kia một trận

"Rốt cuộc Cảnh Tô làm sao?"

Bác sĩ bụm mặt, nói với Tư Mộ Vĩ, "Hu hu, không phải tôi không muốn nói cho anh, là tôi không biết mở miệng như thế nào!"

"Vậy ông nói!"

"Hu hu, phu nhân anh trúng mị độc, chỉ cần giao hoan là tốt rồi, không cần trị liệu gì! Nhưng mà nếu như trong vòng tám giờ không kịp thời giao hợp, như vậy phu nhân của anh chắc chắn phải chết! Hiện tại đã qua ba giờ rồi!" Lời nói này làm cho một vài thủ vệ bên ngoài cúi đầu cười

Khuôn mặt Tư Mộ Vĩ đen lên, "đều rút lui hết cho tôi!" Anh ra lệnh một tiếng, bọn họ nhanh chóng rút lui khỏi lân cận phòng bệnh cao cấp

Xung quanh phạm vi vài thước dường như không có sinh vật chuyển động. Anh không thể để cho bất kỳ động vật giống đực nào đến gần Cảnh Tô, anh đang chờ Tư Mộ Thần, nếu như Tư Mộ Thần không tới kịp trong thời gian chỉ định, ngộ nhỡ nha vậy, độc tính Cảnh Tô phát tác, vậy không nên trách đại ca này lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn

"Cảnh Tô?" Tư Mộ Vĩ đi vào vuốt ve gương mặt Cảnh Tô, thấy đã hồng giống như một quả cà chua, anh có chút đau lòng

Vén chăn lên, anh nhìn làn da giống như tôm luộc, dường như cảm thấy trên cổ của mình có hơi thở đánh ụp tới, Cảnh Tô bổ nhào về anh. Mới là hôn môi, cũng đã làm cho Tư Mộ Vĩ ý loạn tình mê, nhưng mà Cảnh Tô cảm thấy hương vị này không quen thuộc với mình, cho nên cô dường như tỉnh táo lại, cô thấy bộ dáng Tư Mộ Vĩ chồng lên bộ dáng Tư Mộ thần, cô lắc đầu tiếp tục hỗn loạn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-95)