Bỏ thuốc
← Ch.85 | Ch.87 → |
"Ông nội" Cảnh Tô cúi đầu đi vào, cô cúi đầu nhìn xuống mặt đất chứ không dám nhìn ông nội mình.
"Mộ Thần đâu?" Tư Bang Quốc nhìn Cảnh Tô cúi đầu đi vào, nhìn phía sau cô không thấy Tư Mộ Thần.
"Chân Mộ Thần bị thương, anh ấy nằm nghỉ rồi." Cảnh Tố nhỏ giọng trả lời.
"Tiểu tử chết tiệt này, chân không linh hoạt được mà vẫn còn lăn qua lăn lại như vậy!" Tư Bang Quốc tức giận nói một câu, càng nói càng làm cổ của Cảnh Tô đỏ bừng, cô không biết trả lời thế nào.
"Ha ha, bà chị già, em vẫn đang chờ chị sinh cho em một đứa cháu trai để chơi đùa với em, nếu không thì đưa cháu của em đến cho bọn lưu manh trong giới hắc đạo!" Tống Tường rất vô lại, nói xong còn đưa tay đặt lên bụng Cảnh Tô.
"Cậu buông tay ra!" Tư Mộ Thần ngồi trên xe lăn, tay cầm một cây gậy dùng sức đánh về phía tên tiểu tử Tống Tường kia, có dũng khí dám đụng vào người phụ nữ của anh.
"Anh rể, anh anh thật hẹp hòi, em sờ chị gái của em thì thế nào?" Tống Tường rất bướng bĩnh, cậu nhìn Cảnh Tô, vẻ mặt cười xấu xa.
"Không được, tên tiểu tử này cậu buông tay Cảnh Tô ra cho tôi!" Tư Mộ Thần đến bên Cảnh Tô, sau đó gương mặt tràn đầy địch ý nhìn Tống Tường, xem ra ông nội của bọn họ khá ngạo mạn.
"Tiểu tử này, vẫn còn để ý nhé, như vậy là bắt nạt em trai con!" Tư Bang Quốc tức giận đến râu ria đều vểnh lên.
"Ông nội, ông đến đây là có chuyện gì?" Tư Mộ Thần khôn khéo dừng lại vấn đề này, nếu không sẽ không bao giờ kết thúc.
"A, ông đến đây thăm các con một chút! Ngoài ra cũng không có việc gì, ông đã để trên bàn con một chồng văn kiện, con muốn chơi thế nào thì chơi thế nấy."
Tại sao Tư Mộ Thần cảm thấy ông nội anh không có ý tốt chứ? Chẳng lẽ tình cảm này là nghịch thiên sao?
"Dạ, con biết rồi!"
"Vậy, vậy chúng tôi về trước!" Tư Bang Quốc thật sự không nghĩ ra ông cần phải ở lại nói cái gì, nói cháu nội ông tính toán thông minh hơn ông, ông đã già rồi, già rồi!
"Mộ Thần, lúc làm việc phải cẩn thận chân mình một chút!" Xong xuôi hết, lúc Tư Bang Quốc đi ra ngoài còn dẫn theo Đường Tuấn và Tống Tường, còn đóng cửa lại giúp bọn họ.
Trong phòng làm việc, chỉ nghe giọng nói của Tư Mộ Thần vang lên, doanh trại này đều biết rõ thiếu tướng của bọn họ bị bà xã chỉnh rồi, thiếu tướng của bọn họ nhất định là bị bà xã chỉnh thê thảm rồi.
"Bà xã, anh không muốn ở quân khu nữ, chúng ta về nhà đi!" Tư Mộ Thần năn nỉ, thật ra ở trong quân khu cũng thật là bất tiện, bọn họ đều là người không có vợ, nói khó nghe một chút chính là để cho các bộ đội cấp dưới biết là có thể nhìn chứ không thể ăn, sớm muộn gì cũng náo loạn, anh cũng không thể lấy việc công làm việc tư, phải không!
"Được, chúng ta về nhà!" Cảnh Tô cũng hiểu được đạo lý này, vì vậy cô quyết định đi gọi Đường Tuấn đến, để Đường Tuấn đưa Tư Mộ Thần về nhà, còn cô đến nhà Giang Phỉ Á đón cô ấy.
"Chị dâu!" Lục Phạm xuất hiện, nhìn Cảnh Tô vội vàng rời đi, cậu ta nhanh chóng gọi lại, cậu ta phải biết được đại ca của bọn họ đang ở đâu.
"Lục Phạm, có chuyện gì sao?"
"Chị dâu, chị muốn đi đâu vậy?"
"A, tôi muốn đi tìm Nha Nha! Đúng lúc tiện đường cùng về nhà!"
"Được!" Lục Phạm nói xong đi đến nhà để xe lấy xe của mình.
"Chị dâu, thật ra em muốn hỏi một chút, đại ca, anh ấy đang ở đâu?"
"Causeway Bay!" Cảnh Tô không chút do dự nói ra chỗ này, Vịnh Đồng La là nơi cô và anh nhỏ thường hay đi chơi, mỗi một tất đất chỗ đó, bọn họ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
"Chị dâu, sao lại là Causeway Bay?" Lục Phạm không thể không nghi ngờ, bọn họ đưa người đến Vịnh Đồng La tìm rất lâu, nhưng vẫn không tìm được bất kỳ manh mối nào, sao lại là chỗ đó?
"Ngoại ô Causeway Bay!" Cảnh Tô nhanh chóng nói ra địa chỉ cụ thể, Lục Phạm nhìn nơi vắng vẻ, này, thật đúng là bọn họ chưa từng đi.
Thật ra Cảnh Tô biết rõ đó là ngoại ô Causeway Bay là vì hiện tại căn phòng Giang Phỉ Thiên đang ở đích thực là do cô sắp xếp, nơi đây lúc trước khi anh nhỏ gặp chuyện không may, anh ta thường xuyên đến nơi này vui chơi, vì vậy bọn họ thường xuyên ở trong này, hầu như căn phòng này là nơi bọn họ thường hay ở, chỗ ở đã sắp xếp này đều là do chính bọn họ chọn.
Viên bảo thạch bằng kim cương trên vách tường, bọn họ đều cho là món đồ chơi, kỳ thực đó chính là một viên kim cương! Lúc ấy ánh sáng của nó bắn ra bốn phía trong video thì cô mới nhận ra được.
"Vì sao?"
"Bởi vì đó là chỗ ở của anh nhỏ!" Lời Cảnh Tô nói....... Làm cho Lục Phạm không hiểu, nhưng mà cậu ta biết Giang Phỉ Thiên nhất định sẽ ở đó.
"Chị dâu, bây giờ em nhanh chóng đưa chị vào trong nhà!"
"Không cần, cậu đỗ xe ở cửa chính phía đông đi, xe tôi đang ở chỗ đó!" Cảnh Tô chợt nhớ đến chiếc xe của mình.
"Vậy sao......... Sao được? Tôi đưa chị trở về!" Cửa chính phía đông đang xảy ra sự cố, nếu đã xảy ra chuyện, không biết lão đại có muốn giết người không?
"Được rồi, ngừng xe ở chỗ này đi!" Cảnh Tô rất kiên trì, làm Lục Phạm cũng không có cách nào khác.
"A Phạm, trở về đi, cậu đi thẳng đến nhà của chúng tôi, đón Nha Nha đi!" Cảnh Tô cũng không muốn Lục Phạm lo lắng, có cô chăm sóc Giang Phỉ Á cũng yên tâm một chút.
"Được, chị dâu, Nha Nha làm phiền chị rồi!"
"Được rồi, đi thôi!"
—————— Đường phân cách ——————
"Nha Nha, theo mình trở về!" Cảnh Tô về đến nhà, vừa bước vào nhà liền nghe một mùi thuốc lá nồng nặc, còn kèm theo một mùi rượu.
"Nha Nha, cậu đang ở đâu?" Cảnh Tô có chút lo lắng, cô sợ Giang Phỉ Á gặp chuyện không may, cô đột nhiên nghĩ đến nếu ngày đó bản thân xảy ra chuyện............ , đã hai ngày rồi. Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Càng đi vào bên trong, cô thấy có rất nhiều đầu thuốc lá, ở trong căn phòng của bọn họ, Cảnh Tô thấy thuốc la chưa hút rơi đầy mặt đất, còn có lon bia được vứt đầy mặt đất.
"Nha Nha, cậu đây là đang làm gì vậy?" Cảnh Tô nhìn thấy Giang Phỉ Á đang ngồi dưới đất, trong miệng còn ngậm vài điếu thuốc, làn khói bay lượn lờ xung quanh cô ấy.
"Cảnh Tô, đừng động vào mình!" Giang Phỉ Á đẩy Cảnh Tô ra, cô không cần ai đồng tình với mình, hiện tại dùng thuốc lá là để làm bản thân say, rất tốt, ít nhất có thể làm cho cô tạm thời quên đi chuyện phiền não.
"Đi, theo mình về nhà!" Cảnh Tô đỡ Giang Phi Á đi ra bên ngoài, Giang Phỉ Á vốn đã đói bụng vài ngày, một chút sức lực cũng không có, hơn nữa sau khi sanh non, cô vẫn luôn chịu giày vò, vì vậy cơ thể cô thật nhẹ, Cảnh Tô đỡ Giang Phỉ Á nửa tỉnh nửa mê lên xe.
Đến Nguyệt Nha Tiểu Uyển, cô gọi cho bác sĩ gia đình đến xem bệnh cho Giang Phỉ Á, tiện thể treo một bình dịch dinh dưỡng cho cô ấy, chỉ có thể dựa vào cách này để hấp thu dinh dưỡng được nhiều hơn, để chống đỡ cơ thể của cô ấy.
"Bé con, đây là thế nào?" Tư Mộ Thần đẩy xe lăn đi ra nhìn tình huống của Giang Phỉ Á cảm thấy hơi tệ.
"Không có việc gì, lúc em đến nhà cô ấy, cô ấy uống rất nhiều rượu, đầu mẩu thuốc lá đầy đất, em cũng hơi lo lắng!" Cảnh Tô xoa xoa trán của mình, cố gắng làm cho mình không cảm thấy khó chịu.
"Đừng lo lắng, tất cả đều sẽ tốt hơn!" Tư Mộ Thần nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cảnh Tô, không đến một tháng nữa là bước sang năm mới rồi, trong một tháng này hy vọng có thể vượt qua tất cả khó khăn!
"Đúng vậy, sẽ tốt hơn!" Cảnh Tô chỉ có thể nói thầm trong lòng.
"Mộ Thần! thật ra tất cả đều bởi vì em có phải không?" Cảnh Tô bắt đầu nói, nhưng cô cũng không biết nên nói thế nào cho đúng?
"Bé con, đừng suy nghĩ nhiều!"
"Mộ Thần, có lẽ em nên đi nói chuyện với bọn họ thì sẽ tốt hơn!" Cảnh Tô năn nỉ người đàn ông này, từ sau chuyện này, anh trông giữ cô ngày càng chặt chẽ hơn.
"Tốt lắm, vết thương của em cần phải thay thuốc rồi!" Tư Mộ Thần hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nắm một tay không bị thương của Cảnh Tô đi ra ngoài.
Sau khi họ rời đi, Giang Phỉ Á vốn đang ngủ mê lập tức mở mắt ra, ánh mắt nhìn bọn họ hiện lên tia chế nhạo.
"Tư Mộ Thần, em về công ty một chuyến!" Cảnh Tô đột nhiên nhận được tin nhắn, sau đó vội vàng nói với Tư Mộ Thần, rồi đi ra cửa.
Hành động của bọn họ đều lọt vào tai Giang Phỉ Á, trong đầu Giang Phỉ Á nhanh chóng hoạt động, cô phải tìm ra cách gì tốt nhất.
Giang Phỉ Á lấy điện thoại trong túi ra, nhanh chóng soạn một tin nhắn rồi gửi đi.
Ầm, Tư Mộ Thần đóng cửa phòng ngủ lại, Giang Phỉ Á lấy một món đồ trong tay ra, không biết đã ra tay từ lúc nào. Lục Phạm từng nói trong phòng này chỗ nào cũng có camera, cô sợ cô chưa kịp ra tay đã bị Tư Mộ Thần bắt được.
Cô nhổ kim tiêm truyền dịch treo trên tay ra, bước xuống giường, cô đến gõ cửa phòng Tư Mộ Thần.
"Tư Mộ Thần!" Giọng nói Giang Phỉ Á vốn rất lớn, bây giờ đã khôi phục lại một chút, làm suy nghĩ kế hoạch của Tư Mộ Thần bị xáo trộn.
"Có chuyện gì?" Tư Mộ Thần lạnh lùng nhìn Giang Phỉ Á, ánh mắt của anh làm cho Giang Phỉ Á theo bản năng lùi về sau một bước, cô cảm thấy Tư Mộ Thần đang nghi ngờ cô, nhưng cô vẫn lấy can đảm nói với bản thân là không có chuyện gì.
"Tôi muốn ăn mỳ sợi! Tôi đói bụng!" Giang Phỉ Á xấu hổ sờ lên bụng mình, thoạt nhìn bộ dạng tràn đầy thành khẩn, Tư Mộ Thần thở ra một hơi, có lẽ là anh suy nghĩ nhiều quá.
"Tay cũng tôi bất tiện, vậy cô sẽ nhào nặn bột!" Tư Mộ Thần chỉ chỉ hai tay của mình, mặc dù thoạt nhìn khỏe mạnh, nhưng lại lạnh giống như ngâm trong nước đã lâu, sắp bị đông lạnh đến hỏng rồi.
"Được!" Giang Phỉ Á phải suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được cách này.
Giang Phi Á đi vào phòng bếp, bắt đầu nhào nặn khối bột vốn bị vẽ loạn trên tay, sau đó chờ Tư Mộ Thần vào để làm mỳ sợi.
"Được rồi, đến ăn đi!" Tư Mộ Thần làm hai chén, anh nghĩ mình cũng đã đói bụng, ăn từng ngụm từng ngụm.
"Tôi muốn về phòng vừa chơi máy vi tính vừa ăn!" Giang Phỉ á cũng không để ý đến Tư Mộ Thần, sau đó bưng chén mỳ sợi đi, thật ra món mỳ sợi này rất ngon.
Cô dán chặt tai lên cánh cửa, nghe âm thanh bên ngoài, cô nghe Tư Mộ Thần về phòng anh, có lẽ là lúc này, cô đã nắm chắc được thời gian, cô cũng đi ăn mỳ, tiếp đó đến phòng ngủ của Tư Mộ Thần cởi sạch đồ trên người anh ra, sau đó chính cô cũng trần truồng đi vào nằm cạnh anh.
Gương mặt biệu hiện nét mặt rất đau đón, sau đó cô ta bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê.
← Ch. 85 | Ch. 87 → |