Vay nóng Homecredit

Truyện:Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng - Chương 62

Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng
Trọn bộ 95 chương
Chương 62
Dương Tử Hi xuất hiện, ra sức đánh tiểu tam
0.00
(0 votes)


Chương (1-95)

Siêu sale Shopee


Tư Mộ Thần và Cảnh Tô bọc chặt cái chăn lại, nhìn mấy người bộ dạng bắt gian tại trận, trong tâm bọn họ gào thét.

"Cha, là con làm!" Tiểu Tiểu Binh từ phía sau đi ra, hài lòng nhìn hai người bọn họ, ai cho cha nhốt con ở trong phòng? Kết quả là, cô nhóc liền bò ra từ cửa sổ trong phòng mình, lại từ trên hành lang bò đến bên trong phòng khách.

Gọi điện thoại báo cáo tình trạng với Thái gia gia, nói bọn họ ngược đãi mình, Thái gia gia thích mình chính là thích như vậy, trong mắt Tiểu Tiểu Binh đều là hài lòng.

Gương mặt Tư Bang Quốc uất ức, không phải là cháu của mình và cháu dâu đang ở chỗ này nỗ lực chế tạo chắt trai cho ông hay sao, nơi nào có ngược đãi gì chứ, ông nhìn nhóc con xảo quyệt Tiểu Tiểu Binh này, thật là muốn rút lại sự vọng đồng của mình, hối hận không kịp rồi.

Tư Mộ Thần nhìn hai người, lại nhìn sắc mặt không hề tốt của bà nội, lập tức cũng biết ông nội mua được tên tiểu quỷ này, thật là không được rồi, ba tuổi bé đã làm gián điệp cho mình rồi, xem ra con gái của mình có khiếu làm gián điệp, không ném vào quân đội tôi luyện một phen thì thật là phụ với thiên phú này rồi?

"Thái gia gia, cứu con!" Nhìn sắc mặt của cha, Tiểu Tiểu Binh vẫn biết sợ, nhưng như vậy thì như thế anof? Hiện tại bé có Thái gia gia, còn có gia gia mình chưa từng gặp mặt, nhất định cũng rất thương mình.

"Ông nội, các người đi ra ngoài trước đi!" Gương mặt của Tư Mộ Thần đỏ bừng, anh đã bao giờ gặp qua trận chiến nào như vậy? Nhìn Cảnh Tô đã vùi đầu trong chăn một chút, nghĩ đến cô đã không còn mặt mũi gặp người nữa rồi.

"Nhóc con, em ngủ trước, anh đi ra ngoài xem một chút!"

"Ừm!" Cảnh Tô buồn bực gật đầu ở trong chăn một cái, phát ra giọng buồn buồn.

Tư Mộ Thần bằng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài nhìn sắc mặt có chút lúng túng của Tư Bang Quốc, trong lòng vừa tức vừa buồn cười: "Ông nội, sao ông lại tới đây!" Giọng điệu của anh rất âm trầm, nhìn lại sắc mặt không tốt của bà nội, anh càng thêm nhức đầu. Vốn đã không thích Cảnh Tô, sau lần này chắc lại càng thêm ghét Cảnh Tô rồi?

"Ông với bà nội của cháu tới đây nhìn Tiểu Tiểu Binh đói bụng hay không, sau đó cho bé ăn cơm!" Ông vô cùng thẳng khí hùng hồn, vốn chính là con nhóc con kia nói trước.

"Cháu nói con nhóc con kia, sao hai người lại nghe theo? Cái nhóc con đó là quỷ linh tinh hai người không biết à."

"Nói ngược lại, nếu chúng ta không đến sao có thể nhìn thấy con bé kia quyến rũ cháu... cháu làm như vậy không phụ lòng Tử Hi sao?" Bà nội vô cùng đau đớn nói với Tư Mộ Thần, cũng không rõ người cô ả kia cho bà bùa mê thuốc lú gì, khiến cho bà nội cứ nhận định mình cô ta.

"Bà nội, không nên để nhất thời che mắt của bà, đến lúc đó bà sẽ phải hối hận!" nhuandongd. i. e. n. d. a. n. l. e. q. u. y. d. o. n Tư Mộ Thần nghe lời nói khó nghe của bà mình xong, trong bụng không thoải mái, anh biết ông của mình có qua lại với bà nội của Cảnh Tô, nhưng mà cứ như vậy mà giận chó đánh mèo ghét Cảnh Tô khiến Tư Mộ Thần thất vọng đau khổ.

"Được rồi, nếu không còn gì để nói nữa, hai người đi về trước đi! Nhân tiện mang Tiểu Tiểu Binh đi dùm cháu!" Cái tên gián điệp nhỏ này ở bên cạnh mình thì thật không an toàn, Tư Mộ Thần ôm lấy Tiểu Tiểu Binh nhét vào trong ngực ông nội mình.

"Lão cha, sao cha có thể đối với con như vậy? Con muốn đi nói với mẹ xinh đẹp!" Tiểu Tiểu Binh giùng giằng, nhưng vẫn vô dụng, chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn cửa "Tiểu Uyển Nguyệt Nha" đóng lại.

"Đều đi rồi ạ?" Cảnh Tô không biết đã ngồi dậy từ lúc nào, sắc mặt nhìn không tốt chút nào.

"Đều nghe thấy rồi?"

"Ừm! Bà của anh không thích em?"

"Bà, có lẽ là bởi vì bà nội của em!" Tư Mộ Thần ngồi xuống ôm Cảnh Tô, kể lại tất cả chuyện của bà nội Cảnh Lam và Tư Bang Quốc đã trải qua cho Cảnh Tô nghe.

Cảnh Tô ngẩn người, thì ra còn có đoạn tình này, nhưng bọn họ vẫn không biết cuối cùng bà nội Cảnh Lam gả cho người nào, chỉ biết bà có ba đứa con, cũng một tay bà tạo dựng lên Cảnh Thái Lam.

Cảnh Tô mặt kiên nghị nhìn Tư Mộ Thần: "Tư Mộ Thần nếu đã lựa chọn em, vậy thì không sợ khó khăn, bà nội của anh nhất định em sẽ giải quyết, em chính là Cảnh Tô người gặp người thích!" Nụ cười trên mặt Cảnh Tô lây nhiễm anh, dường như trong nụ cười của cô Tư Mộ Thần luôn dễ bị lạc mình.

Cảnh Tô xinh đẹp, nhưng người của Tư Mộ Thần sao có thể nông cạn? Trong mắt anh, nụ cười của Cảnh Tô chính là rực rỡ đoạt lòng người, cho nên anh đã sớm không biết từ nào đã yêu người phụ nữ ấm áp đó, người phụ nữ thích mang nụ cười trên mặt.

"Được rồi, không còn sớm, ngủ đi! Ngày mai anh còn phải đi quân khu!" Cảnh Tô vội vàng lôi kéo Tư Mộ Thần đi ngủ, vừa rồi chơi đùa quá mức, hiện tại đã sớm không còn tinh lực rồi.

Thật ra thì dường như Tư Mộ Thần muốn nói cho Cảnh Tô biết, đơn kết hôn của anh đã được thông qua, hiện tại không cần đi quân khu nữa, chỉ muốn ở nhà làm chú rể cho tốt mà thôi.

"Được rồi, đi ngủ đi!" Ngày mai vẫn nên đi một chuyến, ít nhất phải mang cái giấy chứng nhận đó trở về.

Ngày hôm sau, Cảnh Tô chống thân thể đau nhức dậy, đến buổi trưa mới đứng lên sửa sang cho mình xong, dù nói như thế nào, bây giờ muốn đến công ty bắt đầu xử lý việc, vẫn biết chưa biết cách điều chế nguyên ban đầu có chính xác hay không.

Nhưng Cảnh Tô vừa mở cửa ra liền thấy một người, chính xác là một người phụ nữa, lớn lên vô cùng xinh đẹp, nếu như Cảnh Tô là khoảng rộng trong cốc U Lan, như vậy người phụ nữ trước mắt chính là một đóa hoa mẫu đơn, hoa lệ phú quý, cả người có vẻ quý khí bức người.

"Cô chính là Cảnh Tô?" Trong khi nói chuyện mang theo cường điệu khinh thường, tay trái của cô ta không ngừng vuốt ve bụng của mình, nhìn qua dường như có chút khác thường.

"Tôi là Cảnh Tô, xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì không?" Cảnh Tô nghi hoặc nhìn người này, trong ấn tượng của cô hình như là không biết người này.

"Tôi tới tìm Tư Mộ Thần!"

"Cảnh Tô tiểu thư, dường như đứng ở cửa nói chuyện không hợp lý lắm?" Người phụ nữ nhìn dấu vết trên cổ Cảnh Tô, ghen ghét dữ dội, trực tiếp lướt qua cô đi vào trong phòng.

Mặc dù Cảnh Tô bất mãn trong lòng, nhưng vẫn cố nén, còn tặng một cái mỉm cười.

"Tôi là Dương Tử Hi, là bạn gái Tư Mộ Thần, lần này tôi tới muốn nói cho cô biết, cô muốn bao nhiêu tiền để rời khỏi Tư Mộ Thần?" Dương Tử Hi là đại tài khí thô, điều Cảnh Tô có thể nghĩ tới là, với người nào cô ta cũng dùng cách nói này. Không phải trước kia đều dùng cách này để đánh đuổi những người phụ nữ muốn theo đuổi Tư Mộ Thần đấy chứ? Cho nên lão thái thái không một lần thành công!

Dương Tử Hi coi Cảnh Tô là người tuỳ tiện, giống những người phụ nữ quấn Tư Mộ Thần kia, cho nên cô ta vừa mới về nước đã tính toán cẩn thận rồi, tới nơi này, nghe nói Tư Mộ Thần vẫn còn vô cùng sủng ái cô ta. Đúng là đoán chừng với trình độ sủng ái của Tư Mộ Thần với cô ta thì cô ta cũng sẽ không ngu như vậy, vội vàng lựa chọn đối sách.

"Dương tiểu thư, tôi nghĩ cô lầm rồi phải không? Tôi chưa từng nghe thấy Tư Mộ Thần từng có bạn gái! Hơn nữa, về phần tiền tài trong miệng Dương tiểu thư, tôi nghĩ là cô không đủ trình để cho!" Cảnh Tô vốn đang vội muốn rời đi, không có ý định dùng bữa sáng Tư Mộ Thần đã làm, nhưng hiện tại có người gây khó khăn, trước cứ ăn rồi nói tiếp, không thể uất ức mình.

"Cô.... cô, cô...." Dương Tử Hi có khi nào bị đối xử như vậy? Không nói không có nước trà, người trong cuộc lại trực tiếp ăn đồ ăn trước mặt cô ta.

Cô ta tiến lên hất đồ ăn đi: "Này, cái con tiện nhân này, mày có đang nghe tao nói chuyện hay không hả?" Dương Tử Hi đạp giày cao gót của mình, cao ngạo đứng ở trước mặt cô.

"Tao cho mày biết, chẳng lẽ mày muốn làm tiểu tam hay sao? Hiện tại trong bụng tao có đứa con của Tư Mộ Thần! Thức thời ngoan ngoãn càm tiền đi, bằng không đến người mày cũng không còn!" Dương Tử Hi dương dương hả hê, nhìn Cảnh Tô bằng nửa con mắt.

Chỉ chỉ bụng của cô ta: "Cái này cô sinh được không?" Trong mắt đều là châm chọc, Tư Mộ Thần sẽ nguyện ý cùng cô ta sao? Nhìn tư thế liền biết bào thai này là giả, nào có người nào mang thai lại còn dám đi giày cao gót? Cho dù hoá trang cũng chẳng ai dám lấy nữa, nhìn cô ta nhiều son nhiều phấn, trong lòng Cảnh Tô từng trận không thoải mái, không phải cô đã đánh mất đứa con bảo bối của Tư Mộ Thần hay sao? Sao giày vò như vậy?

"Mày hoài nghi tao?" Mặc dù bị người phơi bày, nhưng Dương Tử Hi không hoảng hốt chút nào, cô ta giống như khiêu khích đi tới trước mặt Cảnh Tô, trong mắt đều là tính toán.

"Tôi hiểu rõ cô muốn làm gì? Nếu là cái kiều này, tôi sao lại không thành toàn cho cô chứ?" Cảnh Tô biết rõ ý đồ của cô ta, không để cho cô ta sung sướng một phen, sao mình có thể không làm.... thất vọng hành động lần này của cô ta sao?

Cảnh Tô tát một cái làm cho Dương Tử Hi ngã xuống đất, Dương Tử Hi bị tát một cái định trả lại, chỉ nghe Cảnh Tô nói: "Dương Tử Hi, hiệu quả này cô vừa lòng không? Hay là muốn cộng thêm bộ dáng này nữa?" Cảnh Tô đá một phát lên bụng của cô ta, Dương Tử Hi không dám động, ngay từ lúc cô ta đi vào cô ta đã bắt đầu quan sát khu vực này, cô ta phát hiện nơi này thủ vệ sâm nghiêm, hơn nữa máy theo dõi dày đặc, nghe nói Tư Mộ Thần đều đặt máy theo dõi ở bên trong, cho nên cô ta muốn lợi dụng điểm này để hành sự.

Trong công kích của Cảnh Tô, Dương Tử Hi chảy đầy máu tươi, cô ta yếu đuối nằm trên đất, Cảnh Tô liếc mắt nhìn cô ta, bản thân rời khỏi.

Cảnh Tô cảm thấy căn phòng này thật dơ bẩn, máu gà chảy đầy đất!

Khi Cảnh Tô rời khỏi, Dương Tử Hi nghiêng người, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, thật khéo lúc này Lục Phạm đến 'Tiểu Uyển Nguyệt Nha' để lấy tài liệu, nhìn cảnh này, cậu ta bị làm cho sợ hãi.

"Dương Tử Hi? Dương Tử Hi! Cô tỉnh tỉnh, mau tỉnh tỉnh!" Lục Phạm bị bộ dáng của Dương Tử Hi doạ sợ, một vũng máu như vậy, rốt cuộc là bị thương ở đâu?

"Luc, Lục Phạm! Ô ô, tôi sảy thai, mau đưa tôi đi bệnh viện!" Ngược lại lúc này lại biến thành con cừu non, ríu rít khóc thút thít trong ngực Lục Phạm.

"Được, tôi đưa đi bệnh viện!" Lục Phạm ở cửa xe ra, nhưng sao lại ngửi thấy một mùi lạ, nhưng anh không suy nghĩ nhiều, sau đó anh đặt Dương Tử Hi ở ghế ngồi bên cạnh ghế của mình.

"Dương Tử Hi, rốt cuộc là ai làm, đến cùng có chuyện gì xảy ra?" Nhìn bộ dạng của Dương Tử Hi như sắp hôm nê, Lục Phạm nhanh chóng hỏi.

"Là, là Cảnh Tô!" Nói xong cũng hôn mê, thật sự là giả bộ rất tốt, không ngờ tâm treo ngược mãi chỉ vì để cho người ta hỏi một câu này.

Sau khi đưa Dương Tử Hi vào phòng cấp cứu, Lục Phạm lập tức gọi cho Tư Mộ Thần.

"Lão đại, lão đại, không xong, có chuyện xảy ra!"

"Có chuyện gì?"

"Chị dâu làm cho Dương Tử Hi sảy thai! Hơn nữa nhìn tình huống vô cùng nghiêm trọng!" Lục Phạm thần thần bí bí nói trong điện thoại, như là muốn nói tốt nhất là nên mang chị dâu đi tránh hạn đi!

Nhưng Tư Mộ Thần sợ cái gì?

"Không có việc gì, chị dâu cậu không thu thập người phụ nữ kia, tôi cũng phải dọn dẹp!" Tư Mộ Thần trong điện thoại không nặng không nhẹ nói xong, như là chuyện không liên quan đến anh, dám đến gia đình anh gây chuyện, cũng phải trả giá chứ!

"Cậu giúp tôi gọi người dọn dẹp đồ trong phòng một chút, thuận tiện lấy mẫu máu nữa!"

"Lão đại, đứa bé kia không phải là của anh sao?" Lá gan Lục Phạm run rẩy hỏi một câu

"Tôi cũng muốn biết có phải của tôi hay không, nhanh chóng đi kiểm nghiệm cho tôi, đừng có mà nghĩ sai!" Tư Mộ Thần cười giỡn nói, người đàn bà này cần giải quyết!

"Đã biết, lão đại, nhưng chị dâu có phong phạm năm đó của anh nha!" Lục Phạm suy nghĩ tới Dương Tử Hi cũng bị thương không nhẹ nha? Hơn nữa trên mặt còn có dấu tay hồng hồng!

"Lục Phạm, tôi còn nhớ được cái cô nhóc Giang Phỉ Á kia vẫn còn ở trong bệnh viện, hôm nay đã tỉnh chưa?" Tư Mộ Thần giống như nghe thấy một tiếng thở ở trong điện thoại, sau đó cúp điện thoại.

Cảnh Tô buồn bực, đầu năm nay tiểu tam sao vậy? Không nói đến việc quang minh chính đại tới khiêu khích, lại còn thích nói người khác là tiểu tam, điều này làm cho những người vợ cả đứng ở vị trí nào vậy, lại còn ngã vào tiểu tam, thật là không được, xem ra cô phải tổ chức một khoá học cho nữ nhân viên công ty cô mới được, một khi phát hiện tiểu tam, trực tiếp khai trừ, không cần lưu lại cá nhân đó ở công ty, một khi phát hiện quy tắc ngầm cũng khai trừ, thật là cái dạng gì không biết!

Cơn giận của Cảnh Tô đang thịnh vượng, người trong công ty đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, Lão Mạc nhìn Tổng giám đốc của mình, quýnh lên đi hỏi thăm có phải không hài lòng với công việc hay không, nào biết bởi vì vô cớ bị tiểu tam nắm quyền, ảnh hưởng tâm tình của mình.

Bên này Dương Tử Hi vừa nằm viện đã sớm tạo quan hệ tốt với bác sĩ, hiện tại chờ người nhà hai người đến đông đủ, sau đó trước mặt đại gia đình để cho bọn họ thấy bộ mặt độc ác của người phụ nữ kia, còn muốn cho bọn họ thấy rõ tình cảm của mình với Tư Mộ Thần, Tư Mộ Thần nhìn dáng vẻ độc ác của Cảnh Tô còn có thể thích cô ta sao? Ít nhất ở trong lòng của cô ta, đàn ông đều thích dịu dàng hiền tuệ, thiện lương khả ái, cho dù giả bộ một chút cũng được, đồ trong tay, cho dù trước đó có hình dạng gì, sau này có hình dạng gì, dù sao đồ đã tới tay, lại nói, quân cưới là không được ly hôn, vậy mình là phu nhân thiếu tướng vô cùng uy phong rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại cô ta cười thành tiếng, cũng không phát hiện ra Tư Mộ Thần đã sớm đứng ở bên cạnh mình rồi.

"Rất vui sao?"

"Đương nhiên rồi!" Cô ta trả lời theo bản năng, cũng không nghĩ tới Tư Mộ Thần đang ở bên cạnh mình, sau đó cô ta mới phản ứng được, bắt đầu ngẩng lên.

"Mộ, Mộ Thần, anh đã đến rồi à? Đều, đều là em không tốt, là em không bảo vệ tốt được con chúng ta, con của chúng ta không còn!" Dương Tử Hi khóc lóc than thở, vô cùng hoài nghi Diêu Mộng Lan diễn còn chưa chắc hơn được cô ta.

"Cái gì mà đứa bé không còn?" Lúc này lão thái thái đang đứng ở trước cửa nghe được, đứa bé? Đứa bé của nhà họ Dương cũng là cháu của mình nha!

"Tư Mộ Thần, tiểu tử này, chuyện gì đã xảy ra? Cháu nói cho rõ ràng!" Lão thái thái nóng nảy đi tới, lúc này, thế nào bà cũng phải làm chủ cho đứa nhỏ nhà họ Dương, để cho tên tiểu tử Tư Mộ Thần kia cưới, dù sao con bé nhà họ Dương này mình thật lòng thích, tốt hơn so với con bé nhà họ Cảnh kia.

"Bà nội, bà phải làm chủ cho con!" Dương Tử Hi nhìn bà giống như là thấy được thuốc cứu mạng, khóc giống như kinh thiên động địa, khiến tâm can lão thái thái đau lòng run lên một cái, lão nhân gia vội vàng tiến lên đỡ đứa nhỏ, để cho cô nằm xuống.

"Tư Mộ Thần, cháu xin lỗi Tử Hi đi, giấy kết hôn cháu cũng vừa lấy được, vừa đúng có thể kết hôn với Tử Hi, chọn thời gian đưa sính lễ cho chú Dương của cháu đi!"

"Ai u, ai muốn đưa sính lễ cho nhà chúng ta đây vậy?" Cha Dương Tử Hi cười híp mắt đi vào, vừa nhìn thấy mặt quỷ khuê nữ nhà mình, mặt đen lại: "Cha còn cho là người ta nói đùa cha, thì ra đây là thật? Hi Hi, con nói cho cha biết con có biết người làm ra chuyện này không?" Cha Dương thoạt nhìn là vô cùng đau đớn!

"Dương Tử Hi, từ nhỏ cha đã dạy bảo con tam tòng tứ đức, phải hiền huệ, trước khi xuất giá, làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy? Con thật là không biết xấu hổ!"

"Cha, con sai rồi, con không nên đồng ý với Tư Mộ Thần! Là con sai rồi!" Dương Tử Hi tốt rồi, lời vừa nói ra, nói không phải đều là Tư Mộ Thần muốn Dương Tử Hi làm chuyện người ta không biết sao?

Sắc mặt lão thái thái không tốt, vẫn là cháu nội mình phải xin lỗi khuê nữ nhà người ta, lập tức muốn người ta đồng ý.

"Ai nha, Tử Hi, cha Tử Hi, chuyện này là do Mộ Thần nhà chúng tôi không đúng, nhưng nhất định Mộ Thần nhà tôi sẽ phụ trách đúng không?" Bà nhìn Tư Mộ Thần mặt không chút cử động, vô cùng lúng túng.

Chỉ thấy Tư Mộ Thần từ ghế đứng lên, cầm báo cáo trong tay, từng chữ từng câu nói.

"Trình diễn đủ rồi chứ? Dương Tử Hi?" Tư Mộ Thần lạnh lùng đứng một bên nhìn một màn này.

"Có ý tứ gì? Tư Mộ Thần, khuê nữ nhà tôi bị như vậy đều vì cậu, cậu còn muốn như thế nào?" Xem ra cha Dương vô cùng giận dữ.

"Dương Tử Hi, cô tự nói đi, máu của cô nhóm máu gì?" Tư Mộ Thần cảm thấy thật là buồn cười, vì những chuyện này mà mang máu gà tới nhà bọn họ la om sòm ư?

"Mộ Thần, máu của em, anh đang nói gì vậy?"

"Cô đừng giả bộ thêm nữa, chính cô xem một chút đây là cái gì?" Tư Mộ Thần ném cho cô ta một xấp giấy.

"Mộ Thần, đây là có người hãm hại em, đây tuyệt đối không phải máu gà!" Cùng lúc nói ra, toàn bộ đều biết, đây đều là máu gà.

"Con..... con đứa nhỏ này, chuyện tốt - con làm."

"Đúng, con chính là như vậy, con bởi vì thích anh ấy, vì thích anh ấy chuyện gì con cũng làm được!" Dương Tử Hi nói năng hùng hồn.

"Dương Tử Hi, đừng có lấy thích tôi làm cái cớ, nếu yêu thích tôi mà có thể làm ra rất nhiều chuyện làm tổn thương người bên cạnh tôi, tôi thà rằng không muốn cô thích tôi!" Tư Mộ Thần cũng không định nói tiếp, anh sợ rằng anh nói thêm lời nữa, anh không nhịn được đánh người đàn bà này.

"Được rồi, Mộ Thần, nói như thế nào, Tử Hi đều là người của cháu! Ở trong mắt thế hệ trước, chỉ cần là người của cháu, vậy phải chịu trách nhiệm với người ta. Bằng không, nói như thế nào, không lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết khi yêu đều là giở trò lưu manh."

"Cháu chưa từng đụng vào Dương Tử Hi!" Tư Mộ Thần nhắc tới chuyện này, trong lòng đều là lửa giận, mình bị giăng bẫy hai lần, một làn mình cam tâm tình nguyện, được một người vợ, lần hai, bị buộc, suýt nữa gieo hoạ cho nửa đời sau của mình rồi.

"Tự cô nói, hay là muốn tôi nói?"

"Haha, Tư Mộ Thần, anh cho rằng tôi sợ sao? Lúc này mạng của anh đều ở trên tay tôi! Tôi muốn anh cầu xin tôi!" Đột nhiên giongjc ủa Dương Tử Hi điên cuồng, không thương, vậy thì hận thôi, dù sao cũng khiến cho anh nhớ mình!

"Cô có ý gì?" Trong lòng Tư Mộ Thần có chút hoảng loạn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-95)