Bắt người lần thứ hai
← Ch.45 | Ch.47 → |
Edit: Nguyên Nguyên
Không tìm thấy Cảnh Tô, trong lòng Tư Mộ Thần sợ hãi, là anh không tốt, không nên chơi đùa như vậy, nên bảo bệ tốt nhóc con, yêu một người là một việc hạnh phúc và vất vả nhất, nhóc con ngốc nghếch Cảnh Tô này, khiến cho cảm xúc hai mươi mấy năm qua của Tư Mộ Thần luôn che giấu rất tốt lại bị trêu chọc phập phập phồng phồng.
"A Tuấn, cậu về trước tìm giúp tôi xem cô nhóc về nhà chưa, tôi ở chỗ này chờ cô ấy." Anh nhớ cô từng nói: "Tư Mộ Thần, nếu em bỏ đi, anh nhớ phải ở một chỗ chờ em, em nhớ đường trở lại!"
Cảnh Tô nói Tư Mộ Thân sẽ đón mình, nhưng mà hiện tại cô lại đồng ý lời cầu hôn của Dung Thiểu Tước, như vậy mình thì tính cái gì? Vì vậy cô muốn giải quyết món nợ tình cảm của mình, nhưng cô lại rối lắm, cô biết anh còn người phụ nữ mang thai con của mình, cô nên làm cái gì bây giờ? Tiểu tam? Mẹ cô không phải là tiểu tam sao? Chẳng lẽ cô còn muốn lặp lại chuyện bi ai đó?
Bất tri bất giác, cô đã đi đến chỗ ở của Dung Thiểu Tước, vừa định nhấn chuông cửa, mới phát hiện cửa đang khép hờ.
Đẩy cửa ra, vừa đi vào phòng khách, cô nhìn thấy chai rượu nằm đầy trên nền đất, mùi rượu bay tận trời, cô nhướng mày, cô biết Dung Thiểu Tước không phải là loại người này.
Lại đi tiếp, quần áo được cởi ra trước cửa phòng ngủ, bộ quần áo lót màu đỏ thẫm không phải của phụ nữ thì là cái gì? Cảnh Tô căng thẳng, một màn này kích thích đến cô, trong đầu cô nhanh chóng xẹt qua một vài hình ảnh, nhưng không nắm bắt kịp.
Xem tình hình, kẻ ngốc cũng biết chuyện gì xảy ra, đây là lần thứ hai Cảnh Tô bắt kẻ thông dâm sao?
Cười tự giễu, xem ra lời cầu hôn lần này cũng chỉ là trò chơi hào môn thôi.
Cô muốn gõ cửa đi vào, nhưng nghĩ lại thôi, vừa mới quay đầu đi, cô nghe được một giọng nữ rất quen thuộc.
Giọng nói đặc biệt của Diêu Mộng Lan, cô ta lớn lên ở nước ngoài nên tiếng Trung không thật lưu loát, nói chuyện còn hơi lớn, muốn để cho người khác nghe rõ, vì vậy lời nói so với người bình thường nghe hơi nặng một chút.
" Thiểu Tước, lần trước em sai rồi, em đồng ý với anh, hiện tại chúng ta đi đăng kíđược không?"
" Được, em muốn thế nào thì thếđóđi!"
" Thiểu Tước, anh thật sự yêu Cảnh Tô sao?"
" Làm sao có thể chứ? Anh không phải vì kế hoạch của chúng ta sao? Chỉ cần cóđược Cảnh Tô, kế hoạch đã hoàn thành một nửa, em thật là khờ, ngay từđầu không phải kế hoạch của chúng ta làm để Cảnh Tô gả cho anh sao?"
" Đúng, vậy anh cũng không thể thật sự cưới cô ta, chúng ta chơi đùa với cô ta làđược rồi."
" Được, em nói thế nào chính là thếđó."
" Thiểu Tước, ai da, anh đừng như vậy mà............ ưm.........."
Nghe từ trong phòng ngủ truyền đến âm thanh, nghĩ bọn họ cũng bắt đầu cuộc chiến tiếp theo, Cảnh Tô lảo đảo rời khỏi nhà anh ta, đây chính là chồng sắp cưới của cô, người mà cô yêu nhất Dung Thiểu Tước.
Cảnh Tô rời khỏi, Diêu Mộng Lan và người đàn ông từ trong phòng ngủ bước ra, hai người nào có dấu hiệu ân ái, chỉ làm vài động tác giả vờ thôi.
" Đây là thù lao của anh, nhanh chóng biến đi" Diêu Mộng Lan chán ghét nhìn, người đàn ông này thật sự rất ghê tởm, nếu không phải vì kỹ thuật miệng lưỡi của anh ta ra, cô mới lười liếc mắt đến người đàn ông này.
" Diêu tiểu thư, tôi biết cô chướng mắt với loại tiểu nhân chúng tôi, nhưng miệng của kẻ tiểu nhân cũng không kín đáo lắm đâu!"
" Vậy anh muốn thế nào? Đòi tiền, được, tôi cho anh thêm tiền!"
" Tiền? Ha ha, tôi nói cho cô biết, kẻ tiểu nhân này tuy không có bản lĩnh gì, nhưng mà dựa vào kỹ thuật miệng kiếm tiền cũng không ít!" Người đàn ông nhìn người đẹp trong lòng ánh mắt đáng khinh, trong lòng Diêu Mộng Lan lạnh lẽo một chút.
"Anh, anh, anh muốn làm gì?"
" Trong lòng Diêu tiểu thư thật sự không hiểu sao?"
" Không, tôi không cần!"
" Đây không phải do cô, cô nghĩ rằng việc cô và tôi làm không có chứng cứ sao? Nếu khkhông giúp tôi, tôi sẽđem những thứ này công bố ra ngoài" Người đàn ông hung ác cảnh báo, anh ta đưa gương mặt rỗđến gần.
Diêu Mộng Lan nhắm mắt lại, đàn ông đều giống nhau, nhắm mắt lại, cái gì cũng không nhìn thấy làđược rồi.
Người đàn ông thỏa mãn rời khỏi, trước khi đi còn bỏ sốđiện thoại lại.
" Con mẹ nó, thân thể con hát quả nhiên không giống nhau, thật sự làm tôi rất vừa lòng, lần sau còn muốn tôi giúp thì hãy gọi vào số này, điều kiện thì côđã biết rồi!"
Diêu Mộng Lan mở mắt, bên trong một cảnh khiến mặt đỏ bừng, cô ta không thể khóc, chỉ có thể tùy ýđểđàn ông làm bậy, cô ta nhìn lại quần áo của mình bị xé rách, nghĩ muốn chạy đến phòng Dung Thiểu Tước tìm quần áo mặc vào.
¶∆¶∆¶∆¶∆¶∆¶∆
Trước cửa cảnh cục, Tư Mộ Thần đứng bất động, anh rất sợ cô nhóc không nhìn thấy mình, mãi cho đến khi một vòng tay ấm áp ôm chầm lấy anh, anh cảm giác tất cả như trút được gánh nặng.
" Trở về là tốt rồi!" Chính một câu này, Cảnh Tô nức nở không thôi, giống như vừa làm một việc gì sai trái, người nhà vĩnh viễn đều yêu thương cô, bao dung cô.
" Tư Mộ Thần, em muốn ăn cháo bíđỏ!"
" Trở về sẽ làm!"
" Tư Mộ Thần, em muốn ăn sườn xào chua ngọt!"
" Trở về sẽ làm!".
" Tư Mộ Thần, em muốn ăn anh!"
" Trở về sẽ làm!"
Lời này vừa mới nói ra, Tư Mộ Thần mới ý thức được mình vừa nói cái gì, một hơi bị nghẹn khiến anh gương mặt đỏ bừng.
Anh quay đầu nhìn sau lưng mình thấy một đám cảnh sát đang chụm đầu lại, thân thể run rẩy lợi hại, anh ôm lấy cô nhóc chết tiệt này nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Còn chưa đi được bao xa, chợt nghe thấy một trận tiếng cười vang từ cục cảnh sát truyền đến, mặt hai người lập tức đỏ bừng.
" Nhóc con, đây chính là không tốt, đi theo Dung hồ ly học thói xấu phải không? Còn đùa giỡn trên người ông đây nữa! " Tư Mộ Thần đen mặt ôm Cảnh Tô chu miệng, xem ra có dấu hiệu tức giận.
" Tư Mộ Thần? Anh còn dám nói em?" Cảnh Tô chọc chọc vào ngực anh, vẻ mặt bất mãn: " Là ai quản không được cây súng của mình, nổ súng bậy làm người ta mang thai hả?"
Tư Mộ Thần lảo đảo một cái, suýt chút làm Cảnh Tô ngã nhào:" Nhóc con, vì chuyện này mà bỏđi?"
" Không bỏđi, ở lại nhìn các người kết hôn sinh con à, hay là làm tiểu tam cho anh?" Cô nhìn người đàn ông này, thật sự vừa yêu vừa hận, nhưng mà không bỏđược không rời đi được.
" Nhóc con, tôi là quân nhân, sao có thể làm ra chuyện này được?"
" Mặc kệđó là chuyện gì, anh làm cho cấp dưới mang thai con của anh rồi!" Lời nói của Cảnh Tô mang theo chút hờn dỗi, ngón tay cô còn véo véo phần thịt trên cổ.
Tư Mộ Thần cũng không dám kêu đau, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cảnh Tô.
" Thôi đi, buông em ra!" Buông tay ra, cô muốn từ trên người anh nhảy xuống.
" Nhóc con, không cho xuống dưới, nếu xuống dưới sẽ không nói cho em đứa bé trong bụng 005 là con của ai!"
← Ch. 45 | Ch. 47 → |