Tư Mộ Thần vô lại
← Ch.40 | Ch.42 → |
"Vết thương của anh rách ra!" Mắt Tư Mộ Thần không nháy một cái nhìn Cảnh Tô, giống như là không nghe được câu nói vừa rồi của Cảnh Tô, tự cố xoay người, áo sơ mi trắng nhiễm một mảng màu đỏ của máu.
"Tống Tường, anh đưa hai người bọn họ đến bệnh viện đi, được không?" Cảnh Tô xin lỗi mở miệng, cô thật sự không muốn có bất kỳ dây dưa nào với hai người đàn ông này nữa, một tổn thương cô, một yêu cô, hiện tại một người cô cũng không cần.
"Được, chị Cảnh Tô, buổi tối đừng quên đó!" Giọng điệu mập mờ của Tống Tường khiến Tư Mộ Thần càng thêm khó chịu, nhưng anh quan sát cẩn thận, mấy ngày nay cô nhóc nhà anh và tên mặt trắng nhỏ này đi chung với nhau, cũng không biết rõ tên mặt trắng này giấu cô nhóc ở chỗ nào nữa. Hiện tại nhất định anh phải giữ cô nhóc lại, bằng không nếu thật sự cô nhóc nhà anh bị người ta theo đuổi được, anh sẽ chờ khóc mà hỏi ông trời mất!
"Cảnh Tô, vậy anh tiễn em về!" Dung Thiểu Tước tốt bụng đề nghị, Cảnh Tô nhẹ nhàng gật đầu.
Tư Mộ Thần nhìn bóng lưng đi xa, trong nháy mắt cảnh cửa kia mở ra, đột nhiên ngã nhào xuống đất, lang sói một tiếng: "Vợ yêu, em không cần anh sao?" Vẻ mặt rất chi động người, giọng nói đau buồn, bóng dáng chật vật.
"Vợ yêu, em không cần con của chúng ta nữa sao?" Trọng giọng nói có mười phần tức giận vang dội ra bên ngoài, người xem náo nhiệt không ít, nhuandongd. i. e. n. d. a. n. l. e. q. u. y. d. o. n đầu năm nay trình diễn cảnh vợ rời nhà bỏ con, bỏ trốn đi theo người tình sao.
"Vợ yêu, anh yêu em, dù anh chảy máu đến chết cũng ở lại chỗ này chờ em trở về!" Những lời này chính là thật sự, nếu không có cô nhóc, anh tình nguyện ở chỗ này chảy máu tới chết.
"Ai ai, cái người phụ nữ này tại sao lại như vậy, cô nhẫn tâm sao? Già như vậy chồng không cần, chẳng lẽ cô phải giống như bà già nhìn đàn ông bên ngoài mới đúng? Nhìn nhìn tên mặt trắng nhỏ bên cạnh cô đi, không phải là hang tốt gì, nhanh đi tìm chồng cô đi, đừng có mà ở đây xấu mặt.
Nghe giọng nói này giống như là giọng của con gái Bắc Kinh, Cảnh Tô bị quở trách có chút ngượng ngùng, lại thật giống như là mình đã làm sai vậy, trong lúc mọi người trách mắc đỡ Tư Mộ Thần lên.
Tư Mộ Thần một phát bắt được người Cảnh Tô, lực lớn đến đáng sợ, cũng không phải là sợ cô chạy hay sao?
"Nhóc con, còn muốn chạy thoát?" Tư Mộ Thần nỉ non nhỏ nhẹ nói ở bên tai Cảnh Tô, người khác trông vào giống chồng không trách vợ ngược lại nhẹ giọng an ủi, nhìn lại "gian phu" đứng bất động tại chỗ, càng nhìn càng không vừa mắt.
Đông! Phòng phát ra tiếng nổ vang khác, từ trong ra có một con gấu mèo.
Chính xác mà nói lại, Hàn Tử Dương bị đánh thành gấu mèo, mọi người bị làm cho hồ đồ rồi, rốt cuộc người phụ nữ này có mấy gian phu? Có người lắm chuyện còn quay chụp toàn bộ quá trình lại.
Trong bệnh viện, Tư Mộ Thần liều mạng không chịu bôi thuốc, trước mặt mọi người bắt đầu trổ ra uy phong quân nhân.
"Lão tử nói cho các người biết, lão tử chính là không thoa thuốc, chết thì chết!" Giọng nói Tư Mộ Thần không quá lớn nhưng chấn động trái tim nhỏ bé của người khác nhảy lên nhảy xuống, Cảnh Tô bị nắm chặt tay khóe miệng bắt đầu giật giật. Tại sao ban đầu mình lại cảm thấy Tư Mộ Thần có dáng vẻ thư sinh chứ, choáng nha, không phải là một tay cầm bút lông viết chữ đẹp sao?
"Này, này, Thiếu tướng, anh xem, vết thương này của anh bị vỡ, bên trên nói, nói, là muốn lập tức chuyển anh đến viện quân y tiếp nhận trị liệu!"
"Nói cho bọn họ biết, lão tử không đi, muốn lão tử không thấy được cô nhóc thì thà bị chết!" Xem như là tìm được ngọn nguồn rồi, vị bác sĩ kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ông ta sợ chén cơm này của mình khó giữ.
"Ai u, cô gái này, tôi nói chứ, sau lưng Thiếu tướng có khối thịt rữa không thể không chắt, bằng không sẽ nhiễm trùng chết người. Nếu không chết cũng giày vò nửa mạng người rồi! Cô gái à, cô khuyên nhủ Thiếu tướng đi!" Vị bác sĩ già chính là lấy mặt mũi nóng dính chặt vào cái mông lạnh Cảnh Tô này, cũng không biết cái mông lạnh này có nóng không nữa.
"Tư Mộ Thần, em giúp anh, anh đi làm phẫu thuật, bằng không hiện tại em đi lập tức!" Cảnh Tô nhìn có chút buồn cười nhìn Tư Mộ Thần vô lại, nhuandongd. i. e. n. d. a. n. l. e. q. u. y. d. o. n lại dùng thân thể của mình để uy hiếp cô.
"Đi, lập tức an bài phẫu thuật!" Tư Mộ Thần hưng phấn, sinh mạng đáng quý, tình yêu còn giá cao hơn!
"Cô nhóc, đi cùng với anh có được không?" Cánh tay Tư Mộ Thần đan chéo với Cảnh Tô không muốn buông ra, Cảnh Tô nhìn ánh mắt sâu thẳm của Tư Mộ Thần, giống như bị đầu độc nặng nề gật đầu một cái.
Ở trong phòng giải phẫu, khi Tư Mộ Thần bị tiêm thuốc tê, áo trắng trên lưng bị cắt ra, từng vết thương một hiện ra, cũ mới, Cảnh Tô không biết có tâm tình gì nhìn ca phẫu thuật hoàn thành, cô từng bước bước dài rời khỏi bệnh viện, cảm giác hít thở không thông lại xuất hiện trong lòng cô.
Bình bịch, bình bịch, bước chân Cảnh Tô càng lúc càng nhanh, bất ngờ đụng phải bức tường thịt.
"Sao vậy?" Giọng nói dịu dàng của Dung Thiểu Tước vang lên trên đỉnh đầu cô, thuận thế ôm cô vào trong ngực mình.
"Dẫn tôi rời khỏi!" Cô muốn khóc nhưng khóc không ra tiếng, giọng nói vốn thanh thúy trở nên khàn khàn, cô đang sợ.
"Được, chúng ta đi!"
Lại đúng thời điểm, cũng không biết từ đâu xông tới một đám truyền thông, mãnh liệt bao vây bọn họ lại, đèn flash khiến mắt Cảnh Tô hơi khó chịu, Dung Thiểu Tước che chở cô vào trong ngực chính mình, hành động này khiến cho bọn họ suy nghĩ miên man.
"Xin hỏi Dung Thiểu Tước tiên sinh, hiện tại ngài đang kết giao với Cảnh Tô tiểu thư sao?"
"Cảnh Tô tiểu thư, xin hỏi tại sao cô lại muốn lui tới với Dung Thiểu Tước tiên sinh?"
"Đủ rồi! Có vấn đề gì thì hỏi tôi?!" Dung Thiểu Tước không hi vọng Cảnh Tô chịu bất kỳ kiểu chỉ trích như vậy nữa.
"Xin hỏi Dung tiên sinh, có phải ngài và Cảnh Tô tiểu thư có con rồi không?" Một ký giả thua trời một vạn không bằng kém bạn một ly ném qua quả tạc đạn này, lại nhìn xem nơi bọn họ đang đứng không phải vừa vặn là bệnh viện hay sao?
"A Tiêu, A Tiêu, ở đây!" Dung Thiểu Tước phất tay gọi Vương Tiêu tới đây, anh ta dùng thân thể đẩy đám người đưa Cảnh Tô vào trong xe.
"Các vị bạn hữu truyền thông, đúng là tôi và Cảnh Tô tiểu thư đang kết giao, về phần chuyện vui kia nếu xảy ra, chúng tôi sẽ không gạt mọi người vui vẻ một mình, xin mọi người chờ tin tức tốt của chúng tôi!" Cảnh Tô nghe lời nói của Dung Thiểu Tước, trong lòng cô không có phản ứng nhiều, thật ra như vậy cũng tốt.
"Không trách anh?" Đối với phản ứng lạnh nhạt của Cảnh Tô, anh luôn luôn không nhìn thấu. Rõ ràng Cảnh Tô vừa mới yếu ớt như thế, nhưng hiện tại lại lạnh lùng như vậy, như là phong bế bản thân.
"Chúng ta đi thôi, trong khoảng thời gian này tôi ở lại chỗ của Tống Tường, nếu chúng ta "lui tới", cũng không cần thiết giấu giếm anh chuyện này. Nhưng tôi không hi vọng có những người khác ibết!" Nhất là Tư Mộ Thần, anh không thể lại lăn qua lăn lại thêm nữa.
"Lục Phạm, chờ lão đại anh tỉnh, nói với anh ấy, nếu không dưỡng thương cho tốt mà đi tìm tôi, tôi sẽ biến mất." Cảnh Tô nhắn một tin nhắn cho Lục Phạm, ngay sau đó tắt máy.
"Lo lắng cho anh ta?" Dung Thiểu Tước nhìn không bỏ sót một chữ trong tin nhắn ngắn kia.
← Ch. 40 | Ch. 42 → |