Truyện:Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng - Chương 35

Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng
Trọn bộ 95 chương
Chương 35
Y Y ấp a ấp úng
0.00
(0 votes)


Chương (1-95)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cô ngủ một giấc mê man không biết trời đất là gì. Gần tới buổi trưa, cô mới sờ sờ cái bụng phẳng lì của mình, nhặt điện thoại di động lên, vừa liếc qua đã thấy có tới 28 cuộc gọi nhỡ.

Cô uể oải bấm điện thoại gọi lại: "Y Y, mới sáng sớm đã có chuyện gì thế?"

"Tô Tô, cậu, khụ khụ, rời khỏi 'Thịnh Thế' rồi sao?" Giang Phỉ Á cố nén cảm giác buồn nôn nói qua điện thoại.

"Y Y, thân thể của cậu không thoải mái à?" Cảnh Tô ân cần hỏi thăm, cô cũng không muốn thảo luận về chuyện từ chức.

"Tô Tô, tối nay chúng ta gặp mặt được không?" Mặc dù Giang Phỉ Á biết rõ tính khí của Cảnh Tô, nhưng cô vẫn muốn nói chuyện với Cảnh Tô. Cô muốn nói thật với Cảnh Tô, bây giờ tình hình nhà họ Giang đã rơi vào đường cùng rồi, nếu Dung Thiểu Tước lại gâp áp lực một lần nữa, thì tập đoàn nhà họ Giang sẽ không còn trụ được nữa.

"Y Y, vậy tối nay gặp ở khách sạn nhỏ nhé!" Không biết vì sao Cảnh Tô lại cảm thấy quan hệ của cô và Y Y dường như càng ngày càng xa, hoặc là do Y Y từ đầu đến cuối vẫn đang trốn tránh cô. Lần này khó khăn lắm mới có thể ra ngoài, cô hi vọng hai người cũng có thể gỡ bỏ được nút thắt trong lòng.

Khách sạn nhỏ là chỗ mà năm đó Cảnh Tô và Giang Phỉ Á đã kết bạn với nhau, cô cũng hi vọng hôm nay hai người có thể quay lại thân thiết như xưa tại chỗ cũ.

"Được!"

*****

Khách sạn nhỏ.

Cảnh Tô không trang điểm, chỉ buộc tóc đuôi ngựa, trên cổ khoác một chiếc khăn lụa màu trắng. Lúc giơ tay nhấc chân trong sự quyến rũ lại tỏa ra hơi thở của tuổi thanh xuân, cả người tỏa ra hơi thở tươi mát hấp dẫn rất nhiều người đàn ông, thỉnh thoảng lại có người vây quanh, muốn hẹn hò với vị công chúa cô đơn này. Nhưng mà sự lạnh lùng của cô khiến cho rất nhiều người chùn bước, đương nhiên không bao gồm một người trong đó.

"Tiểu thư, có hẹn sao?" Người đàn ông tự động đưa danh thiếp của mình cho cô. Cảnh Tô hạ tầm mắt xuống nhìn ly cà phê của mình, có lẽ cô không muốn trêu chọc người đàn ông khác, ý đồ của người này không đơn giản.

"Tôi..." Cảnh Tô mới vừa muốn hỏi cái gì đó, thì Giang Phỉ Á đã đến, người đàn ông kia lập tức biến mất chỉ trong chớp mắt. 'Tống Tường', Cảnh Tô nhét danh thiếp vào trong túi xách của mình.

"Y Y, ở đây!" Cô quay về phía Cảnh Tô gật đầu chào hỏi.

"Tô Tô, người đàn ông mới vừa rời khỏi đây là ai vậy?" Giang Phỉ Á hoài nghi nhìn theo bóng lưng kia.

"Không có gì, anh ta tìm mình hỏi đường thôi!" Cảnh Tô mỉm cười nhìn Giang Phỉ Á, đây vốn dĩ chỉ là một người không quen biết.

"Tô Tô, mình rất nhớ cậu!" Giang Phỉ Á nắm chặt tay của Cảnh Tô, trong ánh mặt tràn đầy uất ức và phức tạp, bởi vì không có mặt mũi nào tới gặp Cảnh Tô, cho nên cô vẫn không dám tới gặp cô ấy.

"Y Y, cậu nhìn cậu xem, gần đây làm gì mà tiều tụy như thế hả? Quầng thâm trên mắt cũng rất đậm, khẳng định là cậu không chịu nghỉ ngơi cẩn thận rồi!" Cảnh Tô đau lòng nhìn Giang Phỉ Á. Người bạn này của cô, cô rất hiếm khi thấy cô ấy khổ sở, thật ra thì tại sao Giang Phỉ Á lại không khỏe chứ?

Giang Phỉ Á vừa chịu áp lực từ dòng họ, vừa chịu sự dày vò trong nội tâm. Hiện tại cô giống như đứng giữa hai tầng lửa và băng, cho nên vừa nghe thấy lời nói của Cảnh Tô, nước mắt của cô lập tức rơi xuống.

"Tô Tô, cậu hãy tha thứ cho mình, hãy tha thứ cho mình!" Cảm xúc của Giang Phỉ Á giống như mất khống chế, cô nắm chặt tay Cảnh Tô không chịu buông, móng tay sắc nhọn đâm sâu vào mu bàn tay của Cảnh Tô.

"Tô Tô, mình thành thật xin lỗi cậu. "

"Tô Tô, mình..." Giang Phỉ Á vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng lưng. Cái bóng lưng lưng quen thuộc đó khiến cho những lời mà cô muốn nói với Cảnh Tô đều mắc kẹt ở trong cổ họng.

"Y Y, cậu làm sao vậy? Cậu hãy nói cho mình biết rốt cuộc là cậu bị làm sao?" Nhìn Giang Phỉ Á kìm nén nước mắt, nhưng lại không hề nói nửa câu khiến cho Cảnh Tô ngồi bên cạnh cảm thấy rất lo lắng.

"Y Y, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"

"Không! Không! Không phải vậy. Trong nhà không có việc gì, trong nhà không có việc gì!" Giang Phỉ Á gần như là phản xạ có điều kiện, cô nhanh chóng đứng lên, hơn nữa giọng nói của cô rất cao, gần như toàn bộ người trong nhà hàng đều quay lại nhìn hai người bọn họ.

"Y Y, không vội, cậu ngồi xuống trước đã, chúng ta từ từ nói chuyện!" Giang Phỉ Á cũng ý thức được mình khác thường, cô rốt cuộc cũng nhớ ra cô tới đây là vì muốn thuyết phục Cảnh Tô quay lại 'Thịnh Thế'!

"Tô Tô, mình... mình thật có lỗi với cậu!"

"Y Y..."

"Tô Tô! Tô Tô, từ khi cậu rời khỏi nhà họ Cảnh, mình vẫn còn chưa làm được chuyện gì cho cậu, là người bạn này có lỗi với cậu, ngay cả công việc hiện tại mình tìm cho cậu cũng khiến cho cậu phải chịu đủ mọi lời chỉ trích! Là Giang Phỉ Á mình có lỗi với Cảnh Tô!" Cô đau khổ, cô mâu thuẫn, không ý thức được nước mắt lại tràn đầy hốc mắt.

"Đồ ngốc! Y Y, cậu không hề có lỗi với  mình. Đừng khóc nữa, công chúa nhỏ điêu ngoa nhất nhà chúng ta sao có thể rơi nước mắt chứ?" Cô nhẹ nhàng lau nước mắt cho Giang Phỉ Á: "Y Y, Cảnh Tô gặp được cậu thật tốt!"

"Tô Tô, cậu có thể quay lại Thịnh Thế được không?" Ánh mắt của Giang Phỉ Á rất thành khẩn. Cô muốn dùng việc uống nước để che giấu  sự chột dạ và hốt hoảng của mình, nhưng mà do uống liền một hơi không thuận, nên cô bị sặc, không ngừng ho khan, ngay sau đó cái loại cảm giác buồn nôn kia lại ập tới.

"Y Y, chúng ta đi bệnh viện đi! Mình thấy sức khỏe của cậu không tốt lắm!" Cảnh Tô kéo Giang Phỉ Á lên muốn đi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nhất quyết không chịu đứng lên của cô, Cảnh Tô cũng không ép buộc nữa.

"Y Y, cậu phải tự chú ý sức khỏe của mình. Còn chuyện 'Thịnh Thế', mình không muốn quay lại đó nữa, mình đã quyết định sẽ theo Tư Mộ Thần tới quân khu rồi!" Trên đường đến đây, Cảnh Tô đã hạ quyết định này, có lẽ là muốn đi theo Tư Mộ Thần tới quân khu cùng nhau rèn luyện thân thể.

"Tô Tô, đừng, cậu..."

"Y Y, mình đã quyết định rồi! Mình đưa cậu về nhà nhé!" Giang Phỉ Á thấy bóng lưng kia đã rời đi, ranh giới cuối cùng trong lòng hoàn toàn sụp đổ, cô mặc cho Cảnh Tô dẫn mình lên xe. Tích tích tích tích ~

Điện thoại của Giang Phỉ Á nhận được một tin nhắn, sắc mặt của cô trắng bệch: "Tô Tô! Dừng xe, mau dừng xe!" Giang Phỉ Á mở cửa xe rồi vội vàng rời đi.

"Y Y! Y Y! Cậu chậm một chút!" Cảnh Tô muốn hỏi cô ấy định đi đâu, cô có thể đưa cô ấy tới đó trước, nhưng mà hình như Y Y thật sự đã xảy ra vài chuyện mà cô không biết, là cô quá sơ sót rồi.

Về đến nhà, nhìn thấy nhà cửa vẫn trống rỗng, cho nên cô muốn tới quân khu xem thử. Tối hôm qua Tư Mộ Thần đã để lại giấy thông hành vào quân khu. Đây là giấy thông thành dành cho binh lính nữ tới quân khu báo cáo, Tư Mộ Thần đùa thật sao?

Cô thấy trong quân khu huấn luyện rất ngay ngắn trật tự, đột nhiên trong lòng cũng nảy sinh một loại cảm giác tôn kính, cô cũng muốn tới cái chỗ này ngây ngốc một thời gian.

Cảnh Tô tới chỗ báo cáo trong quân khu ghi danh tên của mình, sau đó hoàn thành báo cáo tân binh! Nhưng mà ở cái quân khu này, sau khi trải qua chuyện lần trước còn có ai không biết cô là người phụ nữ của Tư Mộ Thần nữa chứ? Nhìn thấy cô, bọn họ đều tự giác gọi cô một tiếng 'chị dâu'. Dọc đường đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Tô càng ngày càng đỏ bừng.

"Chị dâu, có phải là chị đang muốn đi tìm lão đại không?" 007 là người nhỏ nhất trong bọn họ, nhìn người chị dâu này thật lòng cảm thấy rất thích, sau đó chủ động chào hỏi.

"Đúng, đúng vậy, cậu có thể dẫn tôi đi không?" Cảnh Tô có chút cà lăm, rất ngượng ngùng.

"Được. Chị dâu, chị đi theo tôi!" 007 mỉm cười dẫn cô tới chỗ làm việc của Tư Mộ Thần.

"Chị dâu, lão đại đang ở bên trong, vậy tôi đi trước nhé!"

"Ừm, cám ơn cậu nhé!" 007 xấu hổ gãi gãi đầu rời đi.

Nhưng mà, lúc Cảnh Tô vừa định gõ cửa thì nghe thấy bên trong truyền ra một trận cãi vả!

Crypto.com Exchange

Chương (1-95)