Truyện:Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng - Chương 22

Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng
Trọn bộ 95 chương
Chương 22
Đấu thầu thất bại?
0.00
(0 votes)


Chương (1-95)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Tư Mộ Thần, vết thương của anh tốt lắm rồi hả?". Cảnh Tô tức giận nhìn anh.

Gương mặt Tư Mộ Thần vui vẻ, "Bé con, không sao cả, một chút này anh vẫn ứng phó được!".

"Anh ta đánh anh rồi hả?". Cô tiếp tục ép hỏi.

"Ừ, ừ, anh ta định đánh anh!".

"Anh đánh trả rồi hả?".

"Chẳng lẽ lại để bị đánh?".

"Chuyện mất sức như vậy sao không gọi tôi?". Cảnh Tô nở nụ cười rực rỡ nhưng Tư Mộ Thần cảm thấy sau lưng anh rất lạnh.

"Có vết thương thì để những cái lộn xộn cho tôi, còn anh ngoan ngoãn đứng cho tôi!". Lúc này Tư Mộ Thần làm gì còn bộ dạng lúc trước, giống như một người bị vợ quản nghiêm. (Tác giả: khụ, còn chưa phải là vợ, ha ha~)

Khóe miệng Hàn Tử Dương toét ra, bởi vì anh ta thấy Cảnh Tô đi về phía anh ta, hơn nữa còn đưa tay ra với anh ta.

Cảnh Tô kéo Hàn Tử Dương đứng dậy, tát cho anh ta một cái! Sau đó kéo Tư Mộ Thần bỏ đi.

"Tư Mộ Thần, trở về ăn tiếp!". Cô giống như nữ vương, đưa Tư Mộ Thần ra ngoài, để mặc cho Hàn Tử Dương ở tại chỗ kinh ngạc.

Người vừa đánh anh ta là Cảnh Tô? Là Cảnh Tô vẫn luôn dịu dàng chăm sóc anh ta? Đến khi anh ta kịp phản ứng với điều vô cùng nhục nhã này, bọn họ đã đi xa. Anh ta không còn hứng thú ăn cơm nữa, mang theo tài liệu vừa rồi Cảnh Linh nói, không gọi hai người phụ nữ kia, tự mình bỏ về.

Cảnh Tô, một ngày nào đó anh sẽ khiến em phải trở lại bên cạnh anh.

Bên trong phòng ăn, hai người phụ nữ không đợi được Hàn Tử Dương nên cụt hứng bỏ về.

Trác Lâm lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Hàn Tử Dương: "Anh, em thật không hiểu, vì sao anh lại chọn người như vậy làm vị hôn thê của anh, cô gái này còn không tốt bằng một nửa người trước kia đâu!".

"Được rồi, em đừng có nói giống như cha! Trong lòng anh có tính toán!". Hàn Tử Dương phiền não cúp điện thoại, con bé này cũng không phải là người khiến người ta bớt lo.

Trong buổi đấu thầu, các công ty xuất tất cả vốn liếng muốn mua được mảnh đất kia, nhìn thế nào thì đó cũng là một mảnh đất quý, quan trọng nhất là Chính phủ sẽ đầu tư một lượng vốn lớn vào mảnh đất đó, đối với Hàn thị mà nói, không thể nghi ngờ đây là một khoản hóa đơn lớn. Nhưng mà, những công ty khác cảm giác không phải là nhìn chằm chằm sao?

Cảnh Tô cũng ở trong đoàn của công ty, bọn họ tự tin chính mình ra giá có thể lấy được mảnh đất, nhưng mà Hàn thị và Cảnh Thái Lam tranh ra giá gần như giống với bọn họ. Nói như vậy, bọn họ không có ưu thế gì. Trên phương diện ưu thế, bọn họ hoàn toàn vô vọng.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Cảnh Tô, Cảnh Tô cảm thấy trong lòng hoảng hốt, ngày đó Cảnh Linh ở trong phòng làm việc của mình sắc mặt không đúng, chẳng lẽ ~

"Không phải là bị nhà họ Cảnh đuổi rồi sao? Còn cầm đồ của công ty giúp, muốn lấy lòng nhà họ Cảnh sao?". Người nói không phải ai khác mà chính là Tổng giám đốc bộ phận sáng ý - Vương tiêu, anh ta thật không hiểu có một gián điệp như vậy có lợi ích gì.

"Sao thế? Không nói lời nào nghĩa là chấp nhận?". Người đàn ông gây sự, nhưng vẻ mặt Cảnh Tô khiến bọn họ không nhìn ra cô đang suy nghĩ gì.

Mặc dù thoáng qua trong ánh mắt của người đàn ông có sự thưởng thức, nhưng vẫn cực kỳ tức giận.

Đối mặt với sự lên án, Cảnh Tô đứng dậy rời đi, cô muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút có biện pháp nào để xoay chuyển. Cô không ngờ Vương Tiêu vẫn đi theo phía sau cô, đến một nơi không người, cô bị bắt được.

"Buông ra!". Ánh mắt Cảnh Tô bén nhọn, nhìn Vương Tiêu, trong lòng không thoải mái.

"Cô!".

Anh ta vừa nâng bàn tay anh ta lên, liền bị người khác chặn lại.

Vương Tiêu quay đầu lại, vẻ mặt tôn kính, "Tổng giám đốc!".

Cảnh Tô quay người lại nhìn, là anh ta!

"Tôi đã nói, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại!". Người đàn ông tà mị mở miệng, đôi mắt đẹp hơi xếch lên, không biết là đôi mắt này đã chọc bao nhiêu hoa đào.

"Tổng giám đốc!". Cảnh Tô phản ứng kịp, khẽ gọi một tiếng.

"Đi thôi, buổi đấu giá cũng bắt đầu rồi!". Không để ý tới chuyện gì xảy ra, anh kéo Cảnh Tô đi về phía trước. Vương Tiêu nghi ngờ, chẳng lẽ tổng giám đốc có mưu kế gì hay? Nghĩ như vậy, anh ta cũng vội vàng hơn.

"Anh không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì sao?". Khi đang đi, Cảnh Tô hỏi Tổng giám đốc ở bên cạnh.

"Đợi lát nữa sẽ có người nói tất cả cho tôi!". Ánh mắt hoa đào của hắn khẽ chuyển một cái.

Cảnh Tô cúi đầu thở dài, ai nói cô là hồ ly tinh? Đôi mắt cô nhìn thế nào cũng kém so với người đàn ông này, người đàn ông này mới xứng đáng là hồ ly tinh.

Đúng lúc đến lượt Thịnh Thế ra giá, đoàn người ở trong tình trạng nguy nan, Dung Thiểu Tước giơ tay lên, báo giá tiền của mình.

"Tổng giám đốc!". Cả đoán người của Thịnh Thế nhìn thần trong lòng bọn họ đã trở lại, hoan hô một trận, rốt cuộc thịnh thế lại có thể lấy được mảnh đất này rồi. Dĩ nhiên không bao gồm hai người, một người là Cảnh Tô, còn một người là nhân viên đó - Lệ Tình.

"Tổng giám đốc, số liệu của chúng ta bị tiết lộ!". Vương Tiêu đuổi theo, vừa nói chuyện, ánh mắt vừa nhìn vào Cảnh Tô.

Ánh mắt Dung Thiểu Tước phức tạp, số liệu đó là giả, anh ta biết, anh ta muốn Lệ Tình cố ý tiết lộ bí mật, không ngờ mọi chuyện lại phát triển ngoài dự liệu của anh ta.

"Tôi, tin tưởng cô ấy!". Ánh mắt Dung Thiểu Tước vẫn ôn nhu như vậy, giống như đang nói một sự thật.

Cảnh Tô hơi thả lỏng, người đàn ông này vậy mà lại tin tưởng cô, cô có cảm giác được khích lệ.

"Mọi người không cần lo lắng, đây là giá mới nhất của công ty chúng ta, hãy căn cứ vào những cái này mà ra giá, tôi tin tưởng có thể nắm được mảnh đất này! Vương Tiêu, chuyện tiếp theo ở đây giao cho anh!".

"Vâng! Tổng giám đốc!".

Dung Thiểu Tước còn chưa ngồi xuống, đã định rời đi.

"Còn không đi theo!". Anh ta quay đầu lại nhìn Cảnh Tô đang sững sờ tại chỗ, Cảnh Tô không hiểu ý trong lời của anh ta, "Cô là thư ký của tôi!". Người đàn ông tức giận giải thích.

Cảnh Tô khó khăn di chuyển chân của mình, mặc dù chuyện ngày hôm nay không phải do cô làm nhưng cô không tránh được có quan hệ, dọc đường đi cô rất trầm lặng.

"Tại sao anh lại tin tưởng tôi?".

"Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người không dùng người!". Thật ra thì khi nói những lời này, Dung Thiểu Tước cũng tự hỏi trong lòng, lần đánh cuộc này của anh ta có đáng giá không?

"Cho dù thế nào, cảm ơn anh!".

"Chỉ là cảm ơn? Cô không bày tỏ chút gì sao?".

"Anh muốn cái gì?".

"Đi, đưa tôi đi ăn cơm!".

Ngoài dự đoán của Cảnh Tô đó là, anh ta không đưa cô đến một nhà hàng xa hoa để ăn cơm, mà đi tới quán cơm nhỏ trước kia cô thích tới một mình.

"Anh cũng biết chỗ này?".

"Ừ!". Mặc dù Dung Thiểu Tước đến chỗ này không dưới mười lần, nhưng trong mắt anh ta vẫn không vui, nhưng tất cả những điều đó Cảnh Tô không thấy được.

Bà chủ nhiệt tình đón khách, "Ai, không phải cô bé sao? Sao, tốt nghiệp đại học rồi còn chịu trở lại hả?".

"Hì hì, dĩ nhiên là muốn về xem một chút! Bà chủ, cháu phải ăn món ăn ngon nhất của tiệm mình!".

"Được, được! Tự cháu gọi đi!".

"Tổng giám đốc, anh ở đây chờ tôi, tôi đi bưng thức ăn!".

Trước khi tốt nghiệp đại học, Cảnh Tô thích đi làm ở chỗ này, dùng sức lao động của mình kiếm tiền khiến cô cảm thấy rất vui vẻ.

Dung Thiểu Tước nhìn Cảnh Tô đi vào theo bà chủ, cau mày, cô gái này, dường như không giống với những người bên ngoài đã nói, nhưng mà điều này không ảnh hưởng tới kế hoạch của anh ta.

"Cô bé, người đàn ông kia là bạn trai của cháu hả?".

"Không phải, bà chủ, đó là ông chủ của cháu!".

"Cô bé, người đàn ông kia không dễ học, cháu cách xa anh ta một chút! Người đàn ông này nhìn như hồ ly!".

"Bà chủ, không đâu!". Cảnh Tô cười khổ, kể từ sau chuyện của Hàn Tử Dương, cô cũng không muốn nghĩ đến chuyện tình yêu, thuận theo tự nhiên là được rồi.

Chỉ một lúc, cô bưng thức ăn lên, cô không biết nấu ăn, nhưng lại có kỹ thuật dao rất tốt, vừa vặn làm trợ thủ.

Nhưng mà, Cảnh Tô không thể nghĩ tới lúc này lại gặp Cảnh Linh đỡ Hàn Tử Dương say khướt từ trong phòng ăn của quán cơm ra ngoài.

*****

Thấy Cảnh Tô, trong lòng Cảnh Linh cảm thấy ghen ghét, sau khi Hàn Tử Dương đấu thầu thất bại còn ầm ĩ với cô ta một trận, do những số liệu do chính cô ta tìm, anh ta lại còn nói là phải ăn cơm ở đây.

Chỗ này là lúc Hàn Tử Dương còn đi học thường xuyên đến, cũng ở chỗ này anh ta ngắm trúng Cảnh Tô, tối nay anh ta chỉ muốn đến chỗ này, nghĩ tới cô gái có dung nhan thanh tú đó, anh ta chỉ muốn đem mình chuốc say.

Cảnh Linh vừa nghĩ tới vừa rồi trong miệng Hàn Tử Dương chỉ gọi tên Cảnh Tô, cô ta muốn phá hủy cô gái trước mắt.

"Đúng là nhớ tình cũ, vậy mà lại chạy tới chỗ này, có phải Cảnh Tô mày chỉ có mấy chiêu như vậy, qua lại không ngớt với đàn ông, thật tự cho mình là gái hồng lâu? Mày quả thật làm mất mặt nhà họ Cảnh!". Lúc đi qua bọn họ, vẻ mặt Cảnh Linh khinh thường. Đương nhiên cô ta thấy được Dung Thiểu Tước, nhưng trong mắt cô ta, Thịnh Thế chẳng qua chỉ nổi như Hàn thị và Cảnh Thái Lam mà thôi, bây giờ cô ta có cả Cảnh Thái Lam và Hàn thị, đương nhiên không để Thịnh Thế trong mắt.

"Nếu như Cảnh Tô có sức quyến rũ qua lại không ngớt với đàn ông, đó cũng là bản lĩnh của Cảnh Tô, không giống như chị gái leo lên giường bạn trai của em gái! Xem ra thủ đoạn của chị gái cao hơn rồi!".

"Mày!". Cảnh Linh không phản bác được, cô ta đỏ mắt, rống lên, "Mày, đồ tiện nhân, nếu không phải mày có hình khiêu dâm, làm sao Tử Dương lại có thể nhớ đến mày!".

Cảnh Tô rất bội phục sức thuyết phục của chị ta, có lẽ Hàn Tử Dương còn không biết chuyện hình khiêu dâm đâu.

Lúc này, bộ dạng Hàn Tử Dương say khướt, dường như muốn nôn. Cảnh Linh vội vàng dìu hắn đi.

Cảnh Linh đặt hắn ta ngồi sau xe, lấy điện thoại di động ra.

"Là tôi!".

"Tôi muốn anh mau chóng tới quán cơm nhỏ ở đại học Nam bên này, chụp đúng góc độ, ngày mai đưa trang đầu, tôi muốn thấy điều đó!".

Sau khi phân phó xong, cô ta tâm tình vui sướng! Cảnh Tô, mày nói xem, Thịnh Thế còn có thể chứa chấp mày được sao? Không nói đến Thịnh Thế chứa chấp mày, thì bà già của Thịnh Thế cũng sẽ không tha cho mày".

Hàn Tử Dương vốn đang say rượu, sau khi nghe điện thoại của cô ta, hai mắt sáng lên, khóe miệng hơi nhếch. Có lẽ khi Cảnh Tô cùng đường, anh ta tự mình ra tay, cô ấy sẽ lập tức về bên cạnh mình.

"Tại sao lại thích chỗ này?". Cảnh Tô ngẩng đầu hỏi, giống như bọn họ thường không thích chỗ này.

"Chẳng qua chỉ là ăn thức ăn mà thôi!".

Thật ra thì Cảnh Tô càng muốn hỏi tại sao lại chọn chỗ này để ăn, nhưng mà cuối cùng cô không hỏi những lời này, điều này có liên quan gì đến cô đâu?

"Tinh tinh tinh tinh ~".

Cảnh Tô lấy điện thoại di động ra nhìn, là tin nhắn Tư Mộ Thần gửi đến.

"Bé con, em mau trở lại, lưng của anh rất đau!". Cảnh Tô bật cười, cắn môi, cô nhắn lại cho anh.

Dung Thiểu Tước giật mình vì nhìn thấy nụ cười của Cảnh Tô, theo bản năng lấy khăn tay lau khóe miệng còn dính nước sốt lúc dùng bữa.

Bóng đèn loang loáng nắm chặt thời gian sáng lên, đợi đến khi bọn họ đuổi ra ngoài, người này đã trốn xa, nhưng Cảnh Tô nhớ rõ được bóng dáng này, không phải chuyện hình khiêu dâm hắn ta cũng có mặt sao. Tại sao lại trùng hợp như vậy, hôm nay gặp được Cảnh Linh thì lại thấy được tên ký giả này, nói vậy thì việc kia cũng là do Cảnh Linh bày ra. Cảnh Tô nắm chặt tay thành quả đấm nhỏ, xem ra chính mình không đánh, chẳng qua cô bị động chờ thời cơ để ra tay.

"Không đuổi theo sao?". Dung Thiểu Tước nhíu mi hỏi, đôi mắt hoa đào nheo lại theo thói quen, không thể không nói, di truyền của anh ta rất tốt, tối nay anh ta mặc một quần trắng thường, phía trên mà bộ tây trang màu lam, trên cổ đeo cà vạt màu xám tro, anh ta không nên là một thương nhân, anh ta nên là một minh tinh nổi tiếng.

"Vâng, tổng giám đốc!".

"Dung Thiểu Tước!".

"Tổng giám đốc Dung!".

"Dung Thiểu Tước!". Dưới sự kiên trì của người đàn ông, rốt cuộc cô cũng sửa miệng.

"Được rồi, Dung Thiểu Tước tiên sinh, tôi đi về! Anh, ...".

"Tôi không có lái xe!".

"Anh có thể gọi taxi!". Nói xong, cô bỏ mặc anh ta, cô lo lắng cho vết thương của Tư Mộ Thần, muốn trở về nhanh một chút.

Dung Thiểu Tước cười nhìn cô rời đi, nhưng nắm đấm trong túi quần anh ta xương kêu răng rắc!

"Lái xe tới đón tôi!".

Mười lăm phút sau, một bóng dáng thon dài đeo mắt kính xuống xe.

Sao buổi tối cần phải đeo kính? Bởi vì người đó không phải ai khác mà là Diêu Mộng Lan!

"Sao rồi?". Bên trong xe, người đàn ông hút một điếu thuốc, khiến người ta không thể nhìn rõ tâm tình anh ta.

"Đang tiến hành theo kế hoạch!".

"Thiểu Tước, tối nay đến chỗ em đi ~ đã lâu rồi em chưa cùng với anh, em rất nhớ anh, tối nay anh ở với em đi!".

Dưới sự cầu khẩn của người phụ nữ, đôi mắt đào hoa kia mỉm cười nói: "Được, tối nay tôi sẽ thỏa mãn em!".

Nguyệt Nha Tiểu Uyển, Cảnh Tô vừa cởi giày đổi lại dép, trong phòng ngủ vang lên tiếng kêu rên, nghe còn đau khổ hơn là heo bị giết?

Đến khi cô đi vào nhìn, Đường Tuấn bị Lục Phạm đè ép, còn người đàn ông xấu xa lại dùng lông chim gãi lòng bàn chân Đường Tuấn.

"Mộ Thần, đây là có chuyện gì?".

"Khụ, bé con, đây là chuyện của đàn ông chúng ta, tốt nhất em đi ra ngoài kia ngồi, cũng đừng đi vào nữa!".

Thì ra Tư Mộ Thần ở nhà dưỡng thương quá nhàm chán nên kêu Lục Phạm tới, mà Lục Phạm luôn là người không giữ được mồm mép, cậu ta nói ra chuyện tình đổi quần ngày đó, cho nên mới có một màn như thế này.

"Đường Tuấn, thằng nhóc này, không muốn sống đúng không, cậu còn không buông tay?".

"Không buông, a ha ha ha, a ha, em không thả, a ha ~". Gãi cho Đường Tuấn vừa kêu vừa cười, Cảnh Tô thật sự tò mò, cô bắt đầu ngồi góc tường nghe lén.

"Lục Phạm, cậu bắt tay vào làm, lão tử không tin không thể lột quần của tiểu tử này xuống!". Cảnh Tô nghe đến đó, người hơi nghiêng, thì ra là cửa chưa đóng lại bị cô mở ra, mà cảnh tượng bên trong khiến Cảnh Tô đỏ mặt tới mang tai

Đường Tuấn đang nằm trên mặt đất, một cái tay nắm cái chăn trên tay Lục Phạm, quần bị cởi một nửa, còn Tư Mộ Thần đang ngồi trên người của anh ta.

"Mọi người tiếp tục, tôi không thấy cái gì!". Cảnh Tô kêu lên một tiếng, rốt cuộc cô biết vì sao Tư Mộ Thần muốn cô đến đây, thì ra Tư Mộ Thần có chuyện, tìm cô đến chỉ để che giấu!

"Lão đại, vừa rồi chị dâu nói chúng ta tiếp tục, em còn tiếp tục nữa sao?".

"Tiếp tục cái đầu cậu, chẳng lẽ để lão tử thượng Đường Tuấn? Các cậu thích vậy nhưng lão tử không thích! Lão tử chỉ cần bé con! Cho cậu một phút để mặc quần áo!". Tư Mộ Thần lạnh lùng rời đi, để lại hai người đàn ông trừng lớn đôi mắt ti hí.

"Hì hì hì, bé con ~". Thật bỉ ổi!

"Khụ, mọi người xong rồi sao?". Cảnh Tô thật sự là ngượng ngùng không muốn nói ra miệng.

Mà Tư Mộ Thần cũng không nghĩ nhiều, "Ừ, chơi xong rồi!".

Anh vừa nói vậy, sắc mặt Cảnh Tô càng thêm quái dị.

"Bé con, em ăn cơm chưa?".

"Ăn rồi!".

"Vậy thì tốt, em mau bôi thuốc cho anh!".

Thì ra Tư Mộ Thần chỉ đợi Cảnh Tô về để bôi thuốc cho anh, Cảnh Tô bĩu môi, vừa rồi còn chơi với bọn họ, sao không bảo bọn họ bôi thuốc cho.

Bôi thuốc xong, Cảnh Tô trở lại phòng ngủ của mình, khóa trái cửa. Tư Mộ Thần vẻ mặt buồn bã, không biết tại sao Cảnh Tô lại mất ngủ.

Nửa đêm,

"Cứu mạng! Lão đại!". Trong phòng ngủ gào thét một trận.

Crypto.com Exchange

Chương (1-95)