Truyện:Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng - Chương 02

Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng
Trọn bộ 95 chương
Chương 02
Chia tay
0.00
(0 votes)


Chương (1-95)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Con người ta luôn muốn hướng đến một tình yêu như vậy, nhưng cho dù tình yêu đó có kiên cố đến đâu thì cũng không thể nào chống lại được Tiểu Tam, rốt cuộc là do Tiểu Tam hay là do người đàn ông đó không đủ kiên định đây? Điện thoại trong phòng khách vang lên, cúp điện thoại, sắc mặt Cảnh Tô tái nhợt, thật lâu vẫn không động đậy, đó là điện thoại của chị cả.

Mở ti vi lên, một cặp tuấn nam mỹ nữ xuất hiện trên màn ảnh, người nam một thân tây trang màu đen, mặt như được điêu khắc, bề ngoài lạnh lùng, là đối tượng của tất cả mọi phụ nữ trên đời này, người con gái bên cạnh mặc một bộ váy công sở, dáng vẻ của cô ấy dịu dàng đến động lòng người, khóe miệng hơi cười cười, rúc vào trong ngực của người đàn ông. Hai người đó thật là xứng đôi!

Xứng đôi? Cảnh Tô bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, dịu dàng cũng chỉ là bề ngoài của cô ấy mà thôi, còn nội tâm thì lại xấu đến không chịu nổi.

Ngực của Cảnh Tô phập phà phập phồng, cô cởi chiếc nhẫn trên ngón vô danh xuống, đặt lên bàn trà, thật lâu, ngước nhìn gương mặt ở trong TV. Tin bát quái nói, anh muốn kết hôn, đối tượng lại chính là chị của mình, người đàn ông mà cách đây không lâu đã cầu hôn với cô. Chuyện xưa như vậy cũng không phải là chưa từng xảy ra, nhưng lúc này nó lại xảy ra trên người của mình, xoa xoa ngực trái, thì ra đau đớn là như thế này, so với chuyện hồi sáng, cái này lại càng kịch liệt hơn, sắc mặt lại càng khó nhìn hơn.

Thua thật rồi! Nhìn vẻ mặt đắc ý của chị, cô đã thua thật rồi sao?

Điện thoại trong phòng khách lại không ngừng vang lên. Người gọi điện thoại hình như là không muốn buông tha, không ngừng gọi đi gọi lại. Hết cuộc này đến cuộc khác, quấy nhiễu thần kinh của cô.

Mới vừa cầm điện thoại lên, giọng nam quen thuộc từ trong điện thoại truyền đến, giống như mang theo điểm không vui mừng, "Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?"

Cô cau mày, chắc chắn lúc này trên mặt của anh là vẻ giận dữ, tức giận, thậm chí là lạnh lẽo.

"Vừa rồi đang xem TV!" Cô đột nhiên mở miệng nói giọng đùa bỡn.

"Em đã thấy cái gì?" Giọng nói kia giống như đang tức giận, lại giống như có chút lo lắng.

Cô kéo khóe miệng lên, anh không muốn để cho cô biết chuyện này? Đã có thông báo rồi, vậy cô có nên giả vờ không biết không?

"Em đang xem phim thần tượng!" Biết mình vẫn có thói quen như thế, nên cô cũng thuận nước đẩy thuyền lấy nó làm lý do.

"Buổi tối anh sẽ trở lại ' Minh Nguyệt Tiểu Uyển ', em bảo người giúp việc tới chuẩn bị thức ăn đi!" Giọng nói cũng nhẹ nhõm đi không ít.

"Được, em biết rồi!" Cúp điện thoại, suy nghĩ của hai người cũng không hề giống nhau.

Cô vẫn luôn khéo léo như vậy, cất điện thoại vào, Hàn Tử Dương cười thầm, để người phụ nữ này ở bên cạnh làm tình nhân là tốt nhất.

Anh coi đây là chuyện đương nhiên, cô muốn làm một con rùa đen, chôn mình ở trong mai rùa cũng được.

**

Cửa mở ra, một bóng người cao lớn đứng lặng, cầm cái điện thoại màu trắng trong tay, là điện thoại di động loại đắt tiền, nhưng đã được sài cũng lâu lắm rồi. Anh muốn đi vào trong, cửa còn chưa đóng lại, thì đã nghe cô đang nói chuyện điện thoại, anh hơi do dự. Anh âm thầm ảo não, Tư Mộ Thần từ lúc nào lại trở nên yếu bóng vía như vậy chứ, mới vừa bước vào một bước, xe đã tới rồi, nha đầu điên nhà họ Giang lại tới nữa rồi, không thể để cho cô ta phá vở kế hoạch của mình được, anh phải nhanh chóng đi ngay mới được. Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Gặp thoáng qua Giang Phỉ Á, chỉ một cái liếc mắt, Giang Phỉ Á liền nhận ra anh ngay, còn chưa kịp đợi cô ta mở miệng, anh sớm đã đi rất xa.

Nhìn Giang Phỉ Á ngẩn người, Giang Phỉ Thiên lên tiếng nhắc nhở, "Nha Nha, Cảnh Tô đang chờ đấy!"

"Đúng nha, Tô Tô, " đợi sau khi cô bước vào cửa, thấy Cảnh Tô đang bận rộn trong phòng bếp. Tay của cô ấy không ngừng động, cô ấy đang gọt khoai tây, trên tay vẫn còn đọng lại vết máu chảy ra từ vết thương, cả khoai tây cũng đều ngâm trong máu.

"Tô Tô, cậu có biết mình đang làm cái gì không hả?" Giang Phỉ Á đau lòng hỏi.

"Mình... mình biết, tối nay Tử Dương sẽ trở lại dùng cơm, mình muốn chuẩn bị cơm tối! Anh ấy rất thích ăn khoai tây đó~" Ánh mắt của Cảnh Tô không chút lo lắng, đang rất bận rộn.

Giang Phỉ Á người này rất quật cường, đồng thời cũng nhớ tới việc TV vừa đăng xì căng đan của Hàn Tử Dương cùng Cảnh Linh, cô nhìn TV trong phòng khách, cô ấy đã biết chuyện này chưa? Cô liền quay sang nháy nháy mắt với anh mình.

"Cảnh Tô!" Giọng nói dịu dàng của Giang Phỉ Thiên vang lên bên tai cô.

"Giang đại ca, " rốt cuộc ánh mắt của cô cũng có chút tỉnh táo, từ nhỏ đến lớn, họ rất thích nghe giọng nói của Giang đại ca.

"Cảnh Tô, ngoan đi, chúng ta khám bệnh trước cái đã! Có được hay không?" Giọng nói của Giang Phỉ Thiên thật sự rất êm tai, khiến Cảnh Tô nhớ lại hồi còn nhỏ. Cô ngoắc ngoắc ngón út của mình, cười hề hề, "Được!"

Thật làm cho người ta dở khóc dở cười mà.

"Giang thiếu gia, bệnh nhân có hơi phát sốt, vết thương bị nhiễm trùng, nhịp tim ổn định, không hề tổn thương đến nội tạng, nhớ chú ý ăn uống, mỗi bữa ăn ít một chút nhưng chia thành nhiều bữa ăn, kị cay và ăn uống đồ đã nguội, thức ăn có bị mốc trắng, nhớ chườm bụng bằng túi nóng!" Bác sĩ công thức hóa lời nói cho hai an hem đang lo lắng này nghe.

"Tốt, chúng tôi sẽ chú ý!"

"Nha Nha, em chăm sóc cho Cảnh Tô, anh tiễn bác sĩ về!"

"Biết rồi, anh trai!"

"Tô Tô, , uống thuốc!"

"Nha Nha, cậu gọi người giúp việc đến giùm mình có được hay không? Tối nay Tử Dương trở lại dùng cơm!" Cảnh Tô vươn tay ra, bắt lấy cái ly trong tay Giang Phỉ Á.

Nhìn ánh mắt của Cảnh Tô, cô luôn không có cách nào đành lòng cự tuyệt nó được, "Được, Tô Tô, mình đỡ cậu vào phòng nghỉ ngơi trước nhé!"

Giang Phỉ Á Cảnh Tô đi vào phòng khách, cô cũng không biết đó lại là phòng ngủ chính của bọn họ.

"Đúng rồi, Tô Tô, cậu quen Tư Mộ Thần sao?" Giang Phỉ Á quay đầu lại đi hỏi cô, lại phát hiện người này thật sự rất mệt mỏi, giằng co cả một ngày trời.

"Nha Nha, ba tìm chúng ta có chuyện, chúng ta trở về đi thôi ~" Giang Phỉ Thiên cầm điện thoại di động trong tay, mày nhíu lại. Nhà họ Giang xảy ra chuyện gì?

"Anh, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

"Ừm!"

Sau khi phân phó cho người giúp việc xong, hai an hem Giang Phỉ Á liền rời đi.

Người giúp việc vào phòng khách Cảnh Tô vì tác dụng của thuốc mà ngủ mê man, nên cũng không chào tạm biệt, tự động rời đi, chỉ để lại bữa tối nóng hổi ở trên bàn.

**

"Đến đây nào, Tử Dương, anh cẩn thận một chút ~" Người phụ nữ đỡ lấy người đàn ông đang say khướt mở cửa nhà ra.

*****

"Đến đây nào, Tử Dương, anh ngồi xuống đi, em đi rót nước cho anh!" Âm thanh của đôi giày cao gót của Cảnh Linh vang lên trong căn hộ yên tĩnh, vang lên những tiếng cộc cộc.

"Nào, Tử Dương, uống nước đi!" Đỡ cơ thể của Hàn Tử Dương dậy, cô dịu dàng đưa ly nước tới miệng anh. Hàn Tử Dương nằm có chút không yên.

"Cảnh Linh, đỡ anh vào phòng đi!" Hàn Tử Dương đè trán của mình, muốn đi nghỉ ngơi!

"Được!"

Cảnh Linh nghe lời đi vào phòng ngủ chính của Hàn Tử Dương, lúc thả anh nằm xuống giường, chân của cô cùng Hàn Tử Dương bắt chéo lấy nhau, vì vậy nên cùng nhau ngã xuống giường. Hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi thở nóng rực pha lẫn với mùi rượu của Hàn Tử Dương phả ra, Cảnh Linh cười xinh đẹp, hai tay quấn lên cổ anh ta, chủ động hôn một cái.

Mùi rượu và kích động hỗn tạp vào nhau, cuối cùng Hàn Tử Dương không thể chiến thắng **.

Không biết có phải là do tác dụng của thuốc giảm đi hay không, Cảnh Tô xoa xoa tóc của mình, từ từ tỉnh lại, ' khát quá '!

Cô vừa mới mở cửa ra, liền nghe được tiếng động khác thường.

"Là trộm sao?" Trong miệng cô lẩm bẩm.

"Có phải là Tử Dương về không?" Cô lại bắt đầu suy đoán khác, nhất định là Tử Dương trở lại, nhà trọ này ăn trộm không thể nào vào dễ dàng như vậy.

Cô cúi lưng xuống, khóe miệng nâng lên một nụ cười, mặc kệ tin bát quái nói anh như thế nào, chỉ cần cô tin tưởng anh là được rồi, không phải sao? Cô nhẹ nhàng mở cửa, cô định nhẹ nhàng trèo lên giường tạo bất ngờ cho anh. Nhưng là,

"Ừm, Tử Dương, không cần, nhẹ một chút ~" những tiếng cầu xin kiều mỵ vang lên, làm cho cô đứng bất động tại chỗ.

Cảnh tượng ở trên giường, làm cô không thể nào mà tin được. Hai thân thể quấn lấy nhau, thậm chí cô không cần nhìn cũng biết, biết đó là vị hôn phu cùng với chị của mình, thì ra tin bát quái không hề nói bậy, mà là do mình quá ngây thơ.

Cảnh Tô nhìn hai người bọn hạ, mặt xấu hổ, cô chưa từng xảy ra bất cứ quan hệ gì với Hàn Tử Dương, ngay cả hôn, cô cũng chưa từng làm cùng với Hàn Tử Dương. Cảnh Tô rất biết điều, ngoan đến mức làm cho người ta hoài nghi cô mang theo tư tưởng của người phong kiến, Hàn Tử Dương không chịu nổi Cảnh Tô như vậy, cho dù vẻ ngoài của Cảnh Tô có xinh đẹp như thế nào đi chăng nữa.

Không đóng cửa, âm thanh trong phòng ngủ lan ra khắp căn phòng tĩnh mịch. Giọng nói kiều mỵ của cô gái càng lúc càng cao hơn trước kia, nhiều tiếng gây chấn động đến màng nhĩ của Cảnh Tô, dẫn tới thần kinh của cô.

Là may mắn sao? Đàn ông đều là động vật sống nhờ vào nửa thân dưới.

Mở đèn phòng khách lên, cô nhìn thấy bàn thức ăn do người giúp việc chuẩn bị cho bọn họ. Cô cầm ly rượu đỏ lên không ngừng trút vào miệng.

Ly rượu từ trên bàn rơi xướng dưới đất, cô đã say, hình như cô đã quên là mình không thể uống rượu. Bên trong phòng vẫn không ngừng vang lên tiếng động.

Rượu đỏ không thể lau đi đau đớn trong lòng của cô, chất lỏng màu đỏ thẫm chảy ra sàn nhà, làm tôn thêm màu trắng tinh của nó, cô thích màu đỏ, nó là màu sắc vô cùng khoe khoang.

Chợt, cô nở nụ cười. Uống hết rượu còn sót lại, rồi lảo đảo đi.

Ngã ngồi trên mặt đất, vốn định dựa người vào cửa vậy mà cơ thể lại trượt xuống, va vào trong cửa, phát ra âm thanh rất lớn làm kinh động đôi nam nữ đang phát hỏa ở bên trong.

Không biết là cô lấy lá gan ở đâu ra, cô đổ số rượu đỏ còn lại lên trên giường của hai người bọn họ.

Hàn Tử Dương lấy chăn che kín hai người lại, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.

Gương mặt của Cảnh Linh vô cùng hốt hoảng, liền tranh thủ vùi người vào trong ngực Hàn Tử Dương, trong mắt không lưu lại bất cứ dấu vết gì, ngược lại còn đang chờ mong xem kịch hay.

"Cô điên rồi hả?" Hàn Tử Dương đen mặt, cuống quít mặc quần áo.

Rốt cuộc, bọn họ cũng ngừng lại rồi. Cảnh Tô cười cảm động.

Hàn Tử Dương kéo Cảnh Tô một cái, quật cô ngã xuống đất.

"Cảnh Tô, chúng ta kết thúc!"

Cảnh Tô vỗ ngực, lại càng thêm đau, nước mắt không ngừng rơi xuống.

"Không!" Cô đau đớn hét lên! Tại sao người đàn ông này lại có thể tàn nhẫn như vậy? Cô có thể chịu đựng sự lạnh lùng của anh, cô có thế chịu đựng sự đa tình của anh, đặc biệt, có thể chấp nhận việc anh phản bội mình. Chỉ vì tình yêu hai năm của bọn họ, cô chấp nhận tất cả.

"Cảnh Tô, chị xin lỗi em, em đừng gây rối nữa, được không? Chị hi vọng em có thể chúc phúc cho chị!" Cảnh Linh mặc cái áo sơ mi của Hàn Tử Dương đi ra ngoài.

Cảnh Linh ngồi xổm xuống muốn đỡ cô dậy, quay đầu lại nhìn Hàn Tử Dương, chỉ thấy khuôn mặt cô ửng hồng, dưới ánh đèn càng thêm mê người, mị nhãn như tơ, nhỏ nhẹ khuyên bảo, lẩm bẩm vài câu tiếng anh, càng thêm quyến rũ tâm hồn đàn ông. Trong mắt Hàn Tử Dương xuất hiện một loại gọi là rung động, Cảnh Linh nhìn vào trong mắt của Cảnh Tô tỏ ra hài lòng.

Không hề báo trước, Cảnh Tô tát vào mặt Cảnh Linh một cái. Cảnh Linh là muốn kích thích phản ứng của Cảnh Tô, nhưng lại không ngờ cô ta lại đánh mình, theo tính tình trước đây của cô mà nói đã sớm đánh trả lại rồi, nhưng cô muốn mượn đao giết người, còn là mượn đao của người cô ta yêu không phải hoàn mỹ hơn sao?

Cảnh Tô rat ay rất mạnh, nhưng sức lực lại không lớn, Cảnh Linh ngã xuống, ngã vào trong đống thủy tinh bể, cánh tay vốn trắng nõn, giờ đã đầy máu tươi.

"Cảnh Tô, sao cô có thể ác như vậy? Cô cút ngay cho tôi!" Hàn Tử Dương cực kỳ tức giận, bây giờ tất cả tinh thần của anh ta đều tập trung hết vào người phụ nữ trước mặt này rồi.

Cảnh Tô cũng rất luống cuống, từ nhỏ đến lớn, cô đã từng làm người khác bị thương sao?

"Chị, em không cố ý, chị... chị không có sao chứ! Em... Em sai rồi!" Cảnh Tô cúi đầu ảo não, Hàn Tử Dương cũng có chút hối hận, Cảnh Tô luôn luôn thiện lương như vậy mà.

"Cảnh Tô, chị biết em không phải cố ý, chị biết em cũng không cố ý làm vỡ ly rượu chỗ này!" Lời nói này một lần nữa đem mũi nhọn đẩy vào người Cảnh Tô, rất đáng thương, cô than thở khóc lóc, chọc cho Hàn Tử Dương không khỏi thương yêu. Hàn Tử Dương đặt Cảnh Linh lên ghế salon. Quay đầu lại nhìn Cảnh Tô, không có bất kỳ cảm xúc gì.

"Cảnh Tô, từ lúc nào mà cô lại trở thành người có tâm cơ như vậy hả? Cảnh Tô, trước kia ngay cả một con kiến nhỏ cô cũng không dám giết!" Hàn Tử Dương rất là đau lòng.

"Tử Dương, em... em không cố ý!"

"Cô cút đi cho tôi!"

Cảnh Tô nhìn người đàn ông xa lại trước mắt, mở cửa rời đi, chung quy cũng không phải là chồng của cô, cô trợt chân, ngã ở trước cửa, mặt của cô vô cùng mờ mịt.

Cảnh Linh, tại sao chị lại cướp đi ta tất cả của tôi, ngay cả người cuối cùng chị cũng cướp đi?

Năm cô tám tuổi, mẹ dẫn theo cô tới nhà họ Cảnh, cô gái nhỏ mặc áo đầm ngạo mạn tự nói với mình, ' mẹ của mày, chỉ có thể là mẹ của tao! ', về sau tất cả đều đã thay đổi.

Năm cô 13 tuổi, một bạn học cùng lớp đưa cô một món đồ tùy thân, cô còn nhớ rất rõ, Cảnh Linh đã lấy đi món đồ tùy thân đó, lúc ấy cũng không quên nở nụ cười tà ác.

Năm cô 18 tuổi, vốn nên vì bản thân mà ăn mừng lễ trưởng thành, lại đổi thành cô cùng bạn bè ăn liên hoan.

Cô vĩnh viễn cũng không quên được, câu mà Cảnh Linh từng nói, "Cảnh Tô, chỉ cần là thứ mà mày có, tao nhất định sẽ đoạt lấy, mày nhất định sẽ chỉ có hai bàn tay trắng!"

Cảnh Linh, chị đã làm được rồi.

Một bóng dáng che đi ánh sáng, cô ngẩng đầu, thấy một cặp mắt đang nhìn cô.

"Đi theo tôi!" Giọng nói không hề dịu dàng, nhưng lại có thể đầu độc trái tim của cô. Cảnh Tô không biết bị ma xui quỷ khiến sao mà lại giang hai tay, mặc cho người đàn ông đó ôm cô vào trong lòng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-95)