Đính hôn, say rượu
← Ch.06 | Ch.08 → |
"Cuộn phim!"
"Cuộn phim gì?" Hàn Tử Dương mặt mờ mịt nhìn Cảnh Linh.
"A, Tử Dương, không có, không có gì!" Trong đôi mắt của Cảnh Linh thoáng qua một chút hoảng hốt."Tử Dương, anh tìm em có chuyện gì sao?" CÔ lập tức thay một khuôn mặt tươi cười.
"Cảnh Linh, anh dẫn em đi thử lễ phục, tối nay có bữa tiệc đính hôn!" Hàn Tử Dương cũng không rối rắm về vấn đề kia nữa.
"Cái gì?" Cảnh Linh giống như bị nện một cái không thể tin được, "Thật?"
"Thật!"
"Thật tốt quá! Vậy chúng ta nhanh đi!" Cảnh Linh vui vẻ lôi kéo Hàn Tử Dương đi 'Mau lên".
'Mau Lên', Cảnh Tô bị Giang Phỉ Á kéo lên phía trước lựa dạ phục, bạn thân Diêu Mộng Lan của hai cô đã trở lại, nên bọn họ định mở một bữa par¬ty nho nhỏ.
"Cảnh Tô, nhìn rất đẹp mắt, cái này!"
"Có thật không?"
"Ừ, ừ, nhìn mình xem, "
"Mình vẫn cảm thấy màu hồng thích hợp với cậu hơn!"
"Ừ, được, mình đi thay!"
"Cảnh Tô?" Hàn Tử Dương kêu.
Cô quay đầu lại thấy Cảnh Linh kéo Hàn Tử Dương đi vào trong tiệm, tâm tình vốn đang tung tăng lập tức tuột xuống! Nụ cười trên mặt không còn nữa.
"Cảnh Tô, em cũng biết tối nay là bữa tiệc đính hôn của bọn chị sao? Chị thật vui, bộ lễ phục này là em vì chị chọn sao?" Cảnh Linh bước đến kéo tay Cảnh Tô, trong đôi mắt hiện lên vẻ hài lòng. Cô chính là không chịu nỗi việc Cảnh Tô vui vẻ, cô lấy sự đau khổ của nó để xây dựng niềm vui cho mình!
"Chị thích thì cứ lấy, Cảnh Tô dĩ nhiên là muốn chúc mừng chị, Cảnh Tô tin thứ gì của mình thì sẽ là của mình, dài chân cũng sẽ không chạy!" Cảnh Tô nhìn Hàn Tử Dương nói câu này!
Buổi tối hai ngày trước, Hàn Tử Dương run vai Cảnh Tô hỏi, "Cảnh Tô, con đàn bà hạ tiện này cô dám đi tìm tên đàn ông khác? CÔ dám đội nón xanh lên đầu của tôi!"
"Hàn Tử Dương, vậy lúc anh nằm trên chiếc giường do tôi trải, cùng chị tôi lăn lộn, anh có nghĩ đến việc tôi cũng bị cắm sừng không?"
"Tôi là nam nhân, tôi làm sao cũng được, cô thì sao? CÒn tên đàn ông kia đâu? Chính là cái tên đã ôm cô đi!"
"Hàn Tử Dương, nếu như có thể quay trở lại ngày đó, tôi tình nguyện đi đường vòng!" Anh biết Cảnh Tô là đang nói lúc anh đang thô lỗ.
Cảnh Tô đi thẳng đến chỗ thay đồ.
Hàn Tử Dương cũng không tiện nói nữa, kéo Cảnh Linh đi xem lễ phục. Cảnh Tô cởi lễ phục ra, Cảnh Linh cầm chiến lợi phẩm của rời đi.
"Cảnh Tô, lễ phục của cậu!"
"Thanks, thật đúng lúc!"
"Còn khách khí như thế?"
"Tô Tô, cậu thật là hư ai!" Giang Phỉ Á nhìn Cảnh Tô cười trộm.
'Mau lên' là nơi ra vào của những quý tộc nổi tiếng, nhân viên phục vị đã sớm nghe tin Cảnh Linh đến. Cho nên đã chọn sẵn một cái thích hợp với cô, mặc lên người, cô không phải rất thích giật đồ của người khác sao? Làn da của Cảnh Linh ngâm đen, nên họ chọn một bộ màu vàng nhạt, đến nay nhất định có thể nhìn thấy một người'xinh đẹp' hoàn toàn mới rồi!
"Vạn Đình', nơi danh lưu tụ tập.
"Cảnh đổng, chúc mừng ngài nha!"
"Khách khí, khách khí!"
"Chúc mừng, chúc mừng!"
"Ai, mau nhìn cô dâu mới đi, thật là đẹp quá ~"
"Đúng vậy, cô dâu rất đẹp!"
Nghe những lời này, nụ cười miễn cưỡng, Cảnh Linh có chút không thoải mái, cô biết bộ lễ phục màu vàng nhạt này không thích hợp với mình, vừa rồi ở phíc sau kháng đài, Hàn Tử Dương cứ một mực tự trách mình.
Bữa tiệc vui, đầy nụ cười, ít nhiều tràn đầy chúc phúc, nhưng là thật thật giả giả có ai biết đây? Trường hợp như vậy thật không thích hợp với mình.
Quay đầu nhìn lại Giang Phỉ Á đang đến gần, cô ấy liền kéo cô đi, nhấc váy trở vào trong nhà.
Nhìn hành lý của mình, thật ra thì cũng không có đồ gì đáng giá cần mang đi, không hề lưu luyến, cô thừa dịp tất cả mọi người đang tham gia bữa tiệc, rời khỏi Cảnh gia.
"Đi đâu?"
"Đưa mình đến khách sạn trước đi!"
"Đúng rồi, Tô Tô, điện thoại di động của cậu đâu?"
"Điện thoại di động? Đúng rồi, điện thoại di động của mình không thấy đâu nữa!"
"Đại tiểu thư của tôi ơi, bây giờ cậu mới phát hiện hả?"
"Chắc là rớt ở đâu đó rồi! Không có việc gì, dù sao, "
"Cậu xác định không có chuyện gì sao? Tô Tô, đây chính là, "
"Nha Nha, nhưng cũng đâu có tìm về được!" Trong mắt Cảnh Tô không muốn. Điện thoại di động là quà bà nội tặng cô trước khi qua đời, là vật mà cô thích nhất.
Trong mắt Cảnh Tô đầy nước mắt, cô không phải là đứa nhỏ nhà họ Cảnh, nhưng người duy nhất coi nàng là đứa trẻ của nhà họ Cảnh thì chỉ có mình bà. Cô không biết trước khi lâm chung bà đã nói gì với cha, làm cho ông thay đổi cái nhìn với mình lớn đến hư vậy.
Cha trước đó luôn lạnh lùng với chị thì bây giờ ngược lại đem hết sản nghiệp cho chị quản lý, thậm chí lúc học lớp mười hai còn bất ngờ đem Cảnh Linh sang nước ngoài du học, khi trở về thì đưa Cảnh Linh đến Cảnh Thái Lam làm.
"Tô Tô, mình nghi ngờ có người lượm được điện thoại của cậu!" Giang Phỉ Á không biết vì sao lại chợt lóe lên gương mặt của Tư Mộ Thần.
"Nha Nha, cậu biết?"
"Chính là trực giác! Ai, đúng rồi, điện thoại của cậu vẫn có thể liên lạc được, nếu có người nhặt được, chúng ta dùng tiền đổi lại!"
"Ý hay!" Cảnh Tô cầm điện thoại di động lên gọi vào điện thoại của cô.
Khải Việt, Tư Mộ Thần nhận được điện thoại của Lục Phạm.
"Lão đại, đại tẩu đi rồi!"
Tư Mộ Thần vừa lúc nghịch điện thoại di động trong tay, không biết đang suy tư việc gì.
"Nha Nha, chúng ta đi uống một chén đi!" Cảnh Tô ít khi đề nghị như vậy.
Nhưng Giang Phỉ Á lại nổi nóng rồi, "Tô Tô, vì cái tên cặn bã đó, mà cậu phải đi uống rượu?"
"Nha Nha, cậu nghĩ nhiều rồi, mình chỉ muốn thư giản một chút, cuối cùng cũng đã rời khỏi căn nhà đó, cũng nên đi ăn mừng chứ!"
"Tô Tô, cậu làm mình sợ muốn chết!"
"Được rồi! Đi đi, chỉ là ăn mừng thôi!"
Trước từng có dạy dỗ, tự nhiên sẽ không đi đến bar, 'Lam Nguyệt' là nơi tụ tập của các cô gái, cấm tất cả đàn ông bước vào.
Hai cô gái say khướt uống đến tận hai giờ sáng, mới vừa bước ra khỏi 'Lam Nguyệt', họ liền bị kéo lên xe.
------ lời Tác Giả ------
Thân gửi cả nhà, chương sau có cảnh "đùa giởn trên giường" ~ mong đợi quá ~ ta là người xấu ~
*****
"Thả bọn tôi ra!" Giang Phỉ Á đã say đến bất tỉnh nhân sự bị Lục Phạm ôm đi, chỉ có Cảnh Tô đang giùng giằng.
"Đừng làm loạn, là tôi!" Tư Mộ Thần buồn cười nhìn cô.
Mặt Cảnh Tô đỏ rực, cũng không biết là bởi vì say rượu mà đỏ, hay là bởi vì bị nhìn thấy trong bộ dạng như thế này nên mới xấu hổ.
"Sao anh lại, " lời của cô còn chưa nói ra miệng, miệng liền bị dán lại.
Nụ hôn của Tư Mộ Thần rất bá đạo, rất dồn dập, Cảnh Tô cảm thấy hít thở không thông, một đôi tay nhỏ bé đánh lên ngực của anh. Tư Mộ Thần đưa tay giử đầu cô lại, nụ hôn dần trở nên dịu dàng, hai người bọn họ cũng đắm chìm trong đó. Cảnh Tô không giãy giụa nữa, mà trở nên luống cuống, đặt ở trên lồng ngực của anh làm điều xấy, không ngừng ma sát ngực của anh.
"Ôm anh!" Giọng nói khàn khàn từ trong cổ họng phát ra.
"Ưmh ~" không đợi Cảnh Tô kháng nghị, nụ hôn lại rơi xuống thêm lần nữa. Nhìn ánh mắt của Tư Mộ Thần, Cảnh Tô ngoan ngoãn tuân lệnh, dưới tác dụng của cồn, bọn họ đem nhiệt độ ở trong xe thăng lên cực cao.
Tư Mộ Thần vốn định trừng phạt cô gái nhỏ này, nhưng môi của cô, nụ hôn của cô thật ngây ngôn, có hơi không thuần thục, làm cho anh muốn chinh phục!
"Tuấn Tuấn, cậu có cảm thấy nhiệt sao đang tăng lên không?"
"Lục Phạm, Xyri!"
"Thật là không có tình thú, Tuấn Tuấncâu có cảm thấy hứng thú với ba con chó nhà cậu không?"
"Lục Phạm, Iraq!"
"Tốt lắm! Mình không nói! Chỉ là nha đầu đáng chết thật là chìm! Chơi chung từ nhỏ tới lớn, chưa từng thấy cô ấy uống rượu bao giờ, tưởu lượng thật kém!" Lục Phạm đang càu nhàu, Giang Phỉ Á liền ói ra, hơn phân nữa là ói lên trên người Lục Phạm.
"Dừng xe!" Lục Phạm, rốt cuộc cũng không chịu nổi ~ anh là người bị bệnh nghiện sạch sẽ đó.
Thắng gấp, đôi nam nữ đang hôn hít bị buộc tách ra, Tư Mộ Thần đánh bị Lục Phạm làm gián đoạn chuyện tốt nên bất mãn, không biết phía trước đang xảy ra chuyện gì.
"Mang theo cô ấy!"
"Tuấn Tuấn ~"
"Phụ nữ và nhân yêu* không được đi vào ~"
*Nhân yêu: là nam giả nữ
Đường Tuấn không thể mang theo phụ nữ về nhà, cũng không biết là tại sao, anh rất ghét phụ nữ.
"Tốt! Mình mang theo!" Ai bảo chức vụ của anh thấp hơn Đường Tuấn chứ?
"Nha Nha đâu?" Sau khi tách ra, gió lạnh thổi vào làm Cảnh Tô tỉnh táo lại không ít, Cảnh Tô quay mặt, nhìn ngoài cửa sổ.
"Cô ấy rất tốt!"
"Muốn dẫn tôi đi đâu?"
"'Nguyệt Nha Tiểu Uyển'!"
"Tôi ở 'Khải Việt'!"
"Đường Tuấn, đi 'Nguyệt Nha Tiểu Uyển'!"
"Dạ, Thiếu tướng!"
Cảnh Tô có chút tức giận, người đàn ông trước mắt này tại sao có thể bá đạo như vậy chứ, cô dứt khoát không thèm để ý tới Tư Mộ Thần nữa.
Mặt khác, Lục Phạm cực kỳ tức, cũng không thể mang Giang Phỉ Á đang say rượu về nhà được, không biết mấy người già trong nhà sẽ loạn thành cái gì nữa. Đi đến khách sạn gần đó, bọn họ liền ở lại.
"Này, Giang Phỉ Á, cô muốn tự tắm, hay là tôi rửa cho cô?"
"Đúng rồi, quên mất là cô đang say! Tôi đi tìm nhân viên phục vụ cho cô!"
"Anh trai, đừng đi!"
Lúc Lục Phạm để Giang Phỉ Á xuống, vừa mới rời đi đã nhanh chóng bị cơ thể của cô túm lại.
"Đừng bỏ Nha Nha lại!"
"Ngoan, tôi không đi, cô buông tay ra trước đi, có được hay không?"
"Không được, buông tay ra, anh liền chạy đi mất! Nha Nha không buông tay!" Lục Phạm lần nữa cảm thấy buồn bực, mình lại cùng người say nói chuyện đạo lý, anh đẩy Giang Phỉ Á ra toan rời đi.
"Anh, đừng bỏ Nha Nha lại, đừng bỏ Nha Nha lại!" Giang Phỉ Á giống như một đứa bé bình thường khóc rống lên, Lục Phạm vừa mới mở cửa phòng ra, người qua lại liền dùng ánh mắt kỳ dị nhìn anh.
"Ai, thật là sợ cô rồi!" Anh đỡ Giang Phỉ Á dạy đi vào phòng tắm, cởi quần áo của cô ra từng cái một, đem cô ngâm mình ở trong bồn tắm.
Dầu gì thì anh cũng là một người đàn ông bình thường, Giang Phỉ Á lại là mỹ nữ, Lục Phạm chỉ cảm thấy một dòng khí nóng xông thẳng lên ót, anh vội vã bỏ quần áo ra, dùng nước lạnh để làm mất đi khí nóng ở trong người.
"Anh, em nóng quá, em nóng quá!" Trong bồn tắm, Giang Phỉ Á cũng không đàng hoàng, cơ thể của cô không ngừng đạp nước. Đồ không nên nhìn đồ như ẩn như hiện lên, mắt thấy cơ thể Giang Phỉ Á không có vào trong bồn tắm, đầu của cũng sắp xuyên qua.
Anh cũng chỉ có vì cô mà tắm, hai người trần trụi từ phòng tắm ra ngoài.
Cơ thể Giang Phỉ Á quấn lên người Lục Phạm, miệng lẩm bẩm.
Lục Phạm không để ý cô nói gì, anh là quân nhân không sai nha, anh muốn giữ nghiêm kỷ luật cũng không sai, anh muốn cấm sự hấp dẫn cũng đúng, nhưng là, thứ nhất là không mặc quần áo, hơn nữa còn có một người phụ nữ say khướt, rốt cuộc sự ham muốn cô, vẫn mạnh hơn, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.
"Anh, em muốn!" Giang Phỉ Á một tay đẩy ngã Lục Phạm, nằm trên người của anh.
Anh buồn bã, mình bị mạnh.
"Đến đây đi, đối với em dịu dàng một chút ~" ngón tay Lục Phạm không ngừng thắt lại.
Giang Phỉ Á ở trên người anh lại bắt gặm, không chút dịu dàng nào, cô đang điên cuồng.
Mặc dù như thế, Lục Phạm vẫn rất hưởng thụ, anh rất mong đợi thời khắc kết hợp này.
Vậy mà, Giang Phỉ Á lại cư nhiên nằm ở trên người của anh, ngủ thiếp đi ~
Lục Phạm nổi giận, mình bị đẩy ngã còn chưa tính, nhưng là tại sao có thể đẩy ngã xong lại không phụ trách đây? Nếu là như vậy, anh trai đây sẽ thật tốt với em ha?
Thân thể khế hợp, trong giấc mơ, Giang Phỉ Á không ngừng phối hợp.
Giang Phỉ Á ở trong mơ thấy anh trai đối với cô rất dịu dàng, cô biết là cô đã giao mình cho anh trai rồi, mệt mỏi, cô ở anh trong khuỷu tay ngủ thật say.
Cả đêm, một đêm hoang đường giống như vậy đã xảy ra.
'Nguyệt Nha Tiểu Uyển', Cảnh Tô cũng không khác gì Giang Phỉ Á là mấy. Cảnh Tô ở trên xe đột nhiên hôn mê khiến Tư Mộ Thần lo lắng không thôi.
"Thế nào? Đường Tuấn?"
"Thiếu tướng, đoán chừng là bị trúng thuốc mê rồi!"
"Làm sao giải được?"
"Cách thứ nhất, chính là cái kia đó, lão đại cũng có thể sớm được ôm mỹ nhân về!" Đường Tuấn nhìn bộ mặt mập mờ của Tư Mộ Thần.
"Cách thứ hai!" Anh mặt đen lại cắt đứt YY của Đường Tuấn.
" Cách thứ hai, chính là biện pháp xưa nhất ——tắm nước lạnh, cho đến khi dược tính mất đi!"
"Cậu về đi!" Tư lão đại hạ lệnh đuổi khách rồi, Đường Tuấn chỉ có thể ảo não rời đi.
Đem rèm cửa sổ kéo lại hết, anh ôm Cảnh Tô vào phòng tắm. Thật nhanh cởi bỏ quần áo của cô, sau đó cũng cởi bỏ luôn quần áo của mình.
Nếu để một mình cô ngâm nước, nước lạnh sẽ ngấm vào cơ thể làm cô bị cảm, cho nên Tư Mộ Thần ôm cô cùng xuống nước.
Nhưng rất nhanh anh liền hối hận, cách một cái quần lót, anh biết huynh đệ mình ở trước Cảnh Tô không ngừng khích động.
Một tiếng sau, hai giờ, ba giờ sau, người phụ nữ trong lòng anh cuối cùng cũng chịu yên tĩnh lại, lau khô cơ thể của cô, ôm cô đi vào phòng ngủ.
Mới vừa đặt lên giường, hai mắt Cảnh Tô liền mở ra, nhìn cơ thể trần truồng của bọn họ, khuôn mặt của cô không tin được.
"Làm phiền anh đi ra ngoài!" Giọng nói của Cảnh Tô rất lạnh.
------ lời ngoài mặt ------
Được rồi ~ để cho mọi người thất vọng rồi~ Đây là Nha Nha đấy!
Tô Tô muốn giữ lại đến khi hai người yêu nhau nha ~
← Ch. 06 | Ch. 08 → |