Tôi muốn đi tiểu!
← Ch.004 | Ch.006 → |
Mạc Thiên Kình nhìn vẻ mặt xinh đẹp nhưng biến sắc của cô, muốn nói gì đó, nhưng lực bất tòng tâm, đau đớn từ miệng vết thương truyền đến thấu tận câm can khiến anh không ngừng đổ mồ hôi, mồ hôi nhễ nhại.
"Kiên nhẫn một chút, sẽ rất đau!"
Sính Đình cắn răng, đây chính là vết thương kinh khủng nhất mà cô gặp qua, trước kia có một người bị chém mười mấy dao mà cô cũng không cảm thấy kinh khủng như thếi.
Nhìn anh chân, chẳng lẽ sẽ tàn phế sao?
Sính Đình cầm miếng bông gòn trong tay, nhẹ nhàng nhúng vào dung dịch sát khuẩn thận trọng lau trên bề mặt vết thương, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Mạc Thiên Kình, đôi môi mỏng của anh mím chặt, không một tiếng động, trên trán dày đặc mồ hôi, tí tách nhỏ xuống sàn nhà, hơi thở nặng nề.
"Tôi đã nói với anh chưa, trước kia khi tôi điều tra án mạng thường nhìn thấy những thi thể bị chém, máu thịt lẫn lộn những tên tội phạm giết người thật con mẹ nó biến thái, tàn nhẫn cắt rời những thi thể đó......"
Sính Đình vừa nói, vừa băng bó rửa ráy, mặc dù cô đang nói chuyện, nhưng nguyên nhấn chính là cô muốn bản thân mình vì nghĩ đến những hình ảnh kia sẽ quên đi vết thương rất kinh khủng này!
"Cánh tay trúng một viên đạn, dao chém bảy nhát!"
Mạc Thiên Kình cắn răng thốt ra những lời này, anh thấy cô chẳng những không sợ mà còn trề môi nói không ngừng, nên nhớ rằng anh chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào nhìn thấy vết thương của anh như bây giờ mà không ngất đi, cô là người đầu tiên!
"Biết rồi!"
Ngọc Sính Đình không thèm ngẩng đầu, nhàn nhạt nói xong, mặt không có cảm xúc gì xử lý vết thương xong, trên trán đã đầy mồ hôi, mái tóc ướt đẫm.
"Khổ cho cô rồi!"
Mạc Thiên Kình lạnh nhạt nói, âm thanh nhỏ bé yếu ớt.
Sính Đình nhìn anh một cái, đứng dậy đi xuống nhà bếp.
"Muốn ăn cái gì!"
Buộc tạp dề, giọng nói của Sính Đình hơi lạnh, tuy nhiên ít nhất bây giờ anh cũng là một bệnh nhân đặc biệt, vì vậy cô tạm thời lần đầu tiên làm người giúp việc.
"Tùy tiện làm, cái gì cũng được!"
Anh không hay bắt bẻ trong chuyện ăn uống, huống chi trong tình huống đang đói lả như thế này mà nói, có ăn là tốt rồi!
"Chờ một chút!"
Sính Đình nói xong bắt đầu công việc lu bù trong bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong tràn đầy thức ăn, cái gì cũng có.
Cắt chút thịt nạc, xúc một ít gạo nấu cháo thịt nạc.
Đợi sau khi cô đi ra khỏi bếp, đã là một tiếng sau rồi, Mạc Thiên Kình vẫn ngồi chỗ cũ không hề nhúc nhích, hai mắt khép hờ, nghe thấy âm thanh liền mở mắt ra.
Khi nhìn thấy Ngọc Sính Đình bưng bát cháo tới không khỏi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền nhỏ giọng cám ơn!
Bây giờ anh thật sự rất suy yếu, mỗi khi chạm vào vết thương, đau đớn thấu tim, khiến anh không con hơi sức mà nói chuyện với cô.
"Nấu ít cháo thịt nạc, tạm thời ăn đi!"
Không phải hỏi thăm, mà là ra lệnh!
Sính Đình đem cháo thịt nạc đặt ở trước mặt anh, nhưng Mạc Thiên Kình không hề đụng tay, cô nhìn thấy không biết nên nói gì mới phải, nhưng không nói không được!
"Sao, ghét cháo thịt nạc tôi nấu?"
Sính Đình nhìn anh không ăn bèn nổi giận, bản thân cô cũng rất ít khi nấu đồ ăn, vậy mà anh lại còn ghét bỏ tay nghề của cô.
Gương mặt đẹp trainhưng tái nhợt của Mạc Thiên Kình khẽ ửng hồng, lúng túng mở to hai mắt, trầm giọng nói.
"Tôi muốn con gái!"
"Những câu như vậy mà anh cũng nói ra được!Tôi nhổ vào anh!"
Sính Đình nổi giận, đã như vậy rồi, lại còn muốn chơi con gái, hơn nữa còn dám nói trước mặt mình, dầu gì mình cũng là vợ chưa cưới của anh ta chứ!
Mặc dù có thành hay không là một chuyện khác, nhưng những lời lẽ này của anh thật sự là quá đáng!
"Không phải, tôi muốn đi tiểu một chút!" Mạc Thiên Kình bị cô hiểu lầm, chỉ biết lúng túng nói ra như một bé trai, sau khi Sính Đình nghe rõ lời của anh lập tức sắc mặt đỏ hồng.
Nhìn anh ngồi trên xe lăn, một tay một chân bị thương, anh có khả năng tự đi tiểu sao?
Nếu có thể, chẳng lẽ còn muốn cô đưa đi tiểu sao?
← Ch. 004 | Ch. 006 → |