Truyện:Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng - Chương 112

Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng
Trọn bộ 307 chương
Chương 112
Không cần làm tôi!
0.00
(0 votes)


Chương (1-307)

Tiêu Thủy Nhi vô cùng tức giận nhìn người đàn ông đè ở trên người cô, nổi trận lôi đình.

"Thượng Quan Quân Triết, anh ra ngoài mà tìm phụ nữ, không cần làm tôi! Ưmh......"

Thủy Nhi vừa dứt lời, liền bị anh 𝐡·ôп·, đầu lưỡi linh hoạt trêu chọc môi của cô, cạy hàm răng cô ra, chui vào trong miệng cô, cùng lưỡi cô quấn quít dây dưa.

Thủy Nhi trợn to hai mắt, người đàn ông xấu xa đáng 𝖈-𝖍-ế-т, cư nhiên muốn leo lên cô!

Nhưng tại sao một chút hơi sức mình cũng không có, cả người tê dại tê dại, hơn nữa hô hấp cũng có chút không ổn định, sắp không thể hít thở được!

"đừng căng thẳng, anh sẽ dịu dàng yêu em!"

Quân Triết dịu dàng cùng cô triền miên, bàn tay linh hoạt dao động trước п𝖌*ự*𝐜 của cô, ⓥ𝖚_ố_t ⓥ_𝐞 xoa nắn trên bộ ռ🌀ự-𝐜 cao vút của cô ve, sức lực vừa phải, rước lấy Thủy Nhi từng trận khẽ run.

"Thượng Quan...... Quân Triết, đừng...... Uhm...... Sờ......"

Thủy Nhi sắp bị 𝖈●ả●〽️ 🌀𝖎á●𝒸 ✞●ê 🅓ạ●1 đánh thẳng vào đại não, cảm giác tay anh ☑️υố_† ⓥ_ⓔ, vừa muốn tiếp tục, nhưng lại vừa sợ.

Muốn đẩy ra nhưng lại có chút mong đợi!

"Thủy Nhi, không sợ, anh sẽ dịu dàng!"

Thượng Quan Quân Triết mề·ɱ Ⓜ️ạ·ı nói, 𝒽-ô-ռ 𝖒ô-𝖎 của cô, sau đó từ từ chuyển qua xương quai xanh, vành tai, bàn tay cũng bắt đầu c·ở·ı զ·𝖚ầ·ռ áo của cô, lộ ra bộ 𝖓·g·ự·↪️ trắng nõn kiêu ngạo, Thủy Nhi còn chưa kịp đẩy anh ra, thì môi của anh đã hô.ⓝ vào nhụy hoa trước 𝖓🌀-ự-↪️, một tay khác cũng ✌️*𝐮*ố*т ✌️*𝖊 nhụy hoa còn lại của cô, cả người run lên, không còn lực để phản kích.

"Uhm......"

Thủy Nhi c_ắ_ռ Ⓜ️_ô_ℹ️, không muốn kêu thành tiếng, nhưng Thượng Quan Quân Triết sao có thể để cô như ý, thuần thục gặm cắn, ⓗô.ռ hít, khiến Thủy Nhi kềm chế không được mở miệng rên thành tiếng.

"Không cần...... Ừ...... Không cần......"

Cảm nhận được anh đang ↪️*ở*ı զ⛎ầ*ⓝ mình, theo bản năng Thủy Nhi κẹ_𝓅 𝒸_𝐡_ặ_† hai chân, lại bị Thượng Quan Quân Triết dùng chân tách ra, bàn tay nhanh chóng cởi nhanh chiếc quần ngủ mỏng của cô, lộ ra chiếc quần lót nhỏ rất đáng yêu.

Thủy Nhi thẹn thùng tới cực điểm, toàn thân chỉ còn sót lại một cái quần lót!

Thượng Quan Quân Triết nhanh chóng tháo tung khăn tắm trên người mình, lộ ra vóc người tinh tráng màu đồng, nơi nào đó dưới bụng đã nghếch lên hùng dũng, ngẩng đầu ưỡn 𝖓𝖌●ự●c.

Mắt nhìn của Thủy Nhi cũng đáng giá, cho tới bây giờ cô cũng không biết vật kia của đàn ông sẽ có bộ dáng này, còn không có đợi cô kịp phản ứng, quần lót đã bị gạt ra, Thượng Quan Quân Triết đè trên người cô, nơi nào đó cũng ở giữa hai chân cô ma sát qua lại, từng trận 🎋●𝖍●🅾️á●ï c●ả●Ⓜ️ khiến cô không nhịn được kêu lên thành tiếng." Ừ...... Ừ......"

Tay gắt gao nắm chặt ga giường, Thượng Quan Quân Triết nâng ⓜ*ôⓝ*🌀 cô lên, đem vật của chính mình chen vào nơi chật hẹp của cô.

"A!!!!!!!"

Thủy Nhi đau quá kêu lên thành tiếng, nước mắt chảy ra, tay không ngừng đẩy người đàn ông trên người ra, Thượng Quan Quân Triết ẩn nhẫn, vẫn không nhúc nhích.

Miện ♓-ô-𝖓 cô, êm ái, đối xử với cô giống như bảo bối, che chở, rồi từ từ bắt đầu ngọ nguậy.

Một lát sau, cảm giác cô không còn phản kháng, lúc này mới bắt đầu gia tăng tốc độ, ở trong cơ thể cô, như ngựa hoang mất cương, điên cuồng phi nhanh.

"Ừhm...... Ừhm......"

Tiếng kêu xấu hổ từ miệng Thủy Nhi tràn ra, Thượng Quan Quân Triết giống như được khích lệ, càng thêm ra sức, điên cuồng va chạm ⓣ_ⓗâ_n 🌴_♓_ể của hai người, trong phòng tràn đầy hơi thở ◗â·ⓜ mỹ.

Sính Đình đỏ mặt tới cực điểm, nói cơ thể mình không có phản ứng là giả, âm thanh sát vách dường như cố ý giống, kêu to như vậy, ngay cả Mạc Thiên Kình vẫn đang ngủ say cũng nhíu chân mày.

"Ừ...... Nha......"

Sính Đình đang muốn nhắm mắt, sát vách lại truyền tới âm thanh mập mờ mất hồn, Mạc Thiên Kình cho dù mệt mỏi thế nào cũng bị âm thanh sát vách đánh thức.

Chưa tới năm giờ, tiểu tử thúi Thượng Quan Quân kia trở về thật sự đã phá hủy Thủy Nhi!

Mắt nhìn Sính Đình, chỉ thấy sắc mặt cô đỏ bừng, vẻ thẹn thùng toàn bộ viết ở trên mặt, rất là mê người.

"Sính Đình!"

Mạc Thiên Kình nhàn nhạt mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn, trong đôi mắt tràn đầy ◗ụ●𝖈 ⓥọռ●🌀, Sính Đình vội vàng đẩy anh ra.

"Mạc Thiên Kình, chân của em thương, anh không cần......"

"Yên tâm, anh sẽ không đụng em, em dùng tay giúp anh!"

Mạc Thiên Kình nắm bàn tay không bị thương của cô luồn vào khăn tắm, nơi đó đã sớm ngẩng đầu rồi.

Sính Đình đỏ mặt, nhìn ánh mắt 𝓃ón●🌀 𝐛●ỏ●𝐧●ɢ của anh, muốn rút tay về, nhưng Mạc Thiên Kình đã giữ chặt tay cô, đặt tay cô lên bảo bối của anh, chuyển động lên xuống, anh nhắm hai mắt, mặt hưởng thụ.

"Nha......"

Mạc Thiên Kình nhỏ giọng hầm hừ, chỉ cần là Sính Đình, làm gì cũng khiến anh thoải mái tới cực điểm!

"Sính Đình, mau hơn chút nữa!"

Mạc Thiên Kình gầm nhẹ, nắm tay của cô, tăng nhanh tốc độ.

Sính Đình vừa thẹn thùng vừa lúng túng, đây là lần thứ hai cô dùng tay giải quyết cho anh, nhưng sao Mạc Thiên Kình lại thoải mái như vậy!

Bên kia, Lão K che chăn, ảo não nhìn nơi nào đó của mình, bây giờ là thời gian thần bột (*cứng buổi sáng), sát vách lại diễn cảnh nóng, lại còn lớn tiếng như vậy.

Dầu gì chính mình cũng là đàn ông a, nghe âm thanh mất hồn như thế làm sao có thể không phản ứng được?

Nhìn tiểu đệ đệ kêu gào, ảo não vỗ một cái, nắm nó, một lần nữa dùng tay giải quyết!

"Nha......"

Mạc Thiên Kình gầm nhẹ một tiếng, Sính Đình chỉ có cảm giác mu bàn tay mình có một cỗ chất lỏng ấm áp, nhất thời ghê tởm muốn ói, vung tay lên, giận dữ nhìn anh chằm chằm.

Mạc Thiên Kình thoải mái mở mắt, thấy tay Sính Đình, lấy khăn giấy lau sạch sẽ cho cô.

"Ngủ đi!"

Sính Đình chu môi đỏ mọng, nhìn Mạc Thiên Kình, thật sợ anh tiếp tục kêu cô làm một lần nữa, mới một lần mà tay của cô đã đủ mệt mỏi!

Mạc Thiên Kình đưa tay ôm cô, khẽ 𝒽ô●ռ lên môi cô.

"Anh có thể thấy dường như em chưa thỏa mãn 𝖉·ụ·🌜 ѵ·ọⓝ·𝖌 đi?"

Sính Đình tức giận trừng mắt liếc anh một cái.

"Ngủ đi!"

Mạc Thiên Kình cười cười, tay lại đưa về phía giữa chân của cô.

"Anh cũng dùng tay giải quyết cho em?"

Sính Đình lập tức κ·ẹ·p ⓒ♓ặ·𝖙 hai chân, sợ hãi.

"Mạc Thiên Kình, anh đừng làm loạn, bác sĩ nói trong vòng ba tháng không thể cùng phòng đấy!"

Mạc Thiên Kình rút tay về, sờ sờ mũi của anh, cưng chìu nói.

"Yên tâm đi, anh sẽ không!" Ôm cô, rất nhanh lại tiến vào mộng đẹp.

"Thượng Quan Quân Triết, em không muốn rồi...... Ừ......"

Thủy Nhi sắp bị ◗ụ-ⓒ 𝐯ọ𝖓-𝐠 mãnh liệt bao phủ, sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến.

Thượng Quan Quân Triết giống như bị uống thuốc kí●𝒸●𝒽 𝐭hí🌜●♓, một đêm không ngừng, còn không ngừng thay đổi tư thế, nửa người dưới của cô cũng sắp không còn cảm giác rồi!

"Thủy Nhi, anh còn muốn! Cho anh!"

Thượng Quan Quân Triết vừa nói vừa bắt đầu luật động, tiếng 𝐭♓â●𝓃 ✞●h●ể va chạm lớn hơn, hơi thở 🅓â·ⓜ mỹ càng đậm.

"Thượng Quan Quân Triết, em không được!"

Một luồng ⓚ*𝖍0á*𝖎 𝐜ả*〽️ mãnh liệt như sóng tràn tới cuốn lấy toàn thân, đem cô đang từ dưới đất tung lên trên trời.

Một đêm, Thủy Nhi cũng không biết Thượng Quan Quân Triết đã làm mấy lần, mấy lần cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, anh tựa như nổi điên, lấy đi của mình một lần lại một lần.

Sính Đình tỉnh lại lần nữa, đã là mười giờ sáng, Mạc Thiên Kình vẫn chưa tỉnh, âm thanh sát vách cũng đã ngừng, Sính Đình cảm giác mình chân của mình có chút đau, nhúc nhích, một cảm giác đau đớn cuốn lấy toàn thân.

Đau đớn khiến cô đổ mồ hôi lạnh, đưa tay đánh thức Mạc Thiên Kình!

Chương (1-307)