Nếu như anh thua, chúng ta giải trừ hôn ước!
← Ch.060 | Ch.062 → |
Sính Đình rất rất nghiêm túc nói, Mạc Thiên Kình cau mày, nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì?"
Chuyện quan trọng, là chuyện gì?
"Mạc Thiên Kình, anh hãy nghe cho kỹ, Ngọc Sính Đình tôi đã quyết định, đời này tuyệt đối không gả cho anh!"
Sính Đình hả hê ngẩng đầu lên, còn không đợi Mạc Thiên Kình lên tiếng, cô nói tiếp: "Từ nay về sau anh đừng tới tìm tôi nữa!"
Nếu anh tìm tôi, tôi cũng không thèm để ý đến anh!
Sính Đình bổ sung thêm trong lòng, cô nên suy nghĩ thật kỹ xem nói thế nào để ông nội đồng ý chuyện giải trừ hôn ước của cô!
Mạc Thiên Kình nghe thấy, nhưng không lên tiếng!
Một lát sau, Sính Đình không nghe thấy giọng nói của Mạc Thiên Kình, còn tưởng rằng do anh bị mình mắng nên im lặng, vừa định cúp điện thoại, thì giọng nói trầm thấp của Mạc Thiên Kình vang lên.
"Nếu ngày mai anh thua Hắc Lang, anh liền đồng ý giải trừ hôn ước, nếu như anh thắng, em nhất định phải gả cho anh!"
Nói xong cũng không chờ Sính Đình đáp lời liền cúp điện thoại!
Sính Đình nhìn điện thoại, anh nói câu này có ý tứ gì?
Không đánh thắng Hắc Lang sẽ giải trừ hôn ước, vậy có phải muốn nói thua Hắc Lang thì sẽ chết? Sau đó sẽ để cô gả cho người đàn ông khác?
Sính Đình vô cùng buồn bực, cầm điện thoại di động lên, muốn gọi điện thoại cho ông nội, nhưng cuối cùng lại không gọi nữa.
Thôi, dù có hỏi cũng không thể thay đổi được trận ác chiến ngày mai!
Ngã xuống giường, nhắm hai mắt, ngủ o o!
Mạc Thiên Kình cúp điện thoại, tắm một cái rồi đi ngủ!
*********
Sáng hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, Mạc Thiên Kình đã thức dậy, Lão K và Trương Vượng cũng đến biệt thự đúng giờ, sau khi ba người trang bị xong liền lái xe đi về hướng Mã Nhĩ Á!
Hắc Lang đã sớm có mặt chờ anh, hôm nay hắn vẫn trang phục màu đen như cũ, đang vận động cho nóng người, khi thấy xe Mạc Thiên Kình đến, hắn nhếch miệng nở một nụ cười khát máu.
Mạc Thiên Kình xuống xe, liếc xung quanh dò xét một lần, đứng ở một khoảng trống rộng mấy trăm thước vuông trong một rừng cây xanh rì, hôm nay anh mặc một thân quân phục, nhìn rất uy phong, những cánh sao trên bả vai sáng lấp lánh, đại diện cho thân phận thượng tướng hiển hách của anh!
Đôi môi mỏng hé mở, ung dung đi tới phía Hắc Lang, khi nhìn thấy hai tên sát thủ đứng bên cạnh hắn thì lông mày hơi nhíu, quả thật, thủ hạ của Hắc Lang đều là những sát thủ hàng đầu!
"Thượng tướng Mạc, anh đến rất đúng giờ!"
Hắc Lang xoay xoay cổ của mình, hoạt động cho giãn gân cốt.
Mạc Thiên Kình đi tới, nhàn nhạt quét mắt nhìn xung quanh.
"Không phải Hắc Lang cũng thế sao?"
Mắt vẫn sắc bén liếc xung quanh như cũ, ra vẻ hài lòng nhếch lên nụ cười nhạt.
"Không cần nhìn, Hắc Lang tôi đã nói công bằng đối chiến, sẽ không sử dụng thủ đoạn!"
Hơn nữa hắn cũng rất xem thường những kẻ gian lận!
"Ha ha, xem ra anh có vẻ chờ ngày này trong một thời gian rất lâu rồi!"
Mạc Thiên Kình tự tin nói, xung quanh bố trí rất tốt, rất thích hợp để bắn nhau, hơn nữa nhìn rừng cây có vẻ bình thường, nhưng hiệu quả cách âm lại rất tốt, bốn phía đều là tường rào, vây trọn khu rừng lại, không sợ thương tổn những kẻ vô tội bất ngờ xông vào!
"Nơi này là địa bàn của tôi, nếu như anh còn sống đi ra ngoài, nơi này sẽ biến thành của anh!"
Mà anh sẽ biến thành lịch sử, chỉ có điều, chuyện này là không thể nào!
Hắc Lang tự tin khiến Mạc Thiên Kình không khỏi nhăn đầu lông mày, cười nhạt.
"Có thể bắt đầu được rồi!"
Hắc Lang gật đầu một cái, nhìn Mạc Thiên Kình.
"Một chọi một, ai bắt đầu trước?"
Hắc Lang vẫn ở chỗ cũ làm nóng người!
"Thượng tướng, tôi bắt đầu trước!"
Lão K lạnh nhạt nói, đối mặt với hai gã sát thủ kia, anh hoàn toàn chắc chắn có thể đánh thắng!
"Bản thân phải cẩn thận, nhớ, giữ lại mạng sống!"
Mạc Thiên Kình nhàn nhạt dặn dò, ánh mắt chim Ưng nhìn chằm chằm khóe miệng Hắc Lang ẩn hiện nụ cười như có như không.
"Đây chính là nhược điểm của anh!"
← Ch. 060 | Ch. 062 → |