không cho quyến rủ người đàn ông khác
← Ch.040 | Ch.042 → |
Sính Đình nghe thấy câu nói của anh, khuôn mặt tươi cười lập tức đông lại, trừng to mắt nhìn anh, Mạc Thiên Kình khẽ hôn lên môi cô, hứa hẹn rất khí phách: "Nếu em dám cùng anh chàng Cody đó mập mờ, khi trở lại anh sẽ khiến cho em ba ngày ba đêm không thể xuống giường được!"
Sính Đình nghe lời của anh, thật muốn nổi trận lôi đình, liền chỉ vào Mạc Thiên Kình hét lớn: "Mạc Thiên Kình, anh đây là có ý gì, tôi đi phá án, tôi muốn kết giao bạn bè, hẹn hò cũng được, mắc mớ gì tới anh, tại sao anh lại uy hiếp tôi!"
Tức chết cô, cô vốn còn dự định mượn cơ hội này bồi dưỡng tình cảm với Cody, Cody là bạch mã hoàng tử của cô, chẳng lẽ cô không thể theo đuổi hạnh phúc của mình sao?
Cô và Mạc Thiên Kình chẳng qua là quan hệ hứa hôn lúc nhỏ, bây giờ nhiều lắm cũng chỉ là thêm một tầng quan hệ thân thể, sao anh lại dùng thân phận chồng chưa cưới mà gò bó cô, tại sao!
Mạc Thiên Kình hoàn toàn không quan tâm đến giận dữ của cô, lật người đè cô dưới thân, gương mặt đẹp trai nở nụ cười lạnh.
"Xem ra lời của anh nói em không đồng ý rồi, vậy anh phải khiến em không đi được đến đó!"
Nói xong cúi đầu muốn hôn cô, Sính Đình vội vàng dùng tay ngăn môi anh lại, lửa giận hoàn toàn biến mất, nịnh nọt nói.
"Em làm theo lời dặn dò của anh là được, anh đừng tới nữa, em thật sự vô cùng mệt mỏi!"
Cô đã rất sợ, lão xử nam 8000 năm chưa chạm qua phụ nữ này, không ngờ vừa được khai trai, lại giống như mãnh thú, ra sức yêu cầu, mệt chết cô.
Cô đồng ý cũng có sao? Đến lúc đó bọn họ một ở đông, một ở tây, anh làm sao mà biết cô và cảnh sát trưởng Cody sẽ như thế nào, đến lúc đó gạo sống nấu thành cơm chín, kết hôn quay trở lại, nhìn xem anh làm thế nào!
Sính Đình ở trong lòng trộm nghĩ, Mạc Thiên Kình ghé vào bên tai cô, nhẹ nhàng nói: "Ngàn vạn lần không được làm chuyện xấu, nếu để anh biết chuyện sẽ rất nghiêm trọng!"
Nụ cười khóe miệng Sính Đình lập tức cứng ngắc, hung tợn trừng mắt liếc anh một cái, che chăn, hét lên lanh lảnh.
Mạc Thiên Kình thấy cô như vậy, nụ cười khóe miệng càng sâu hơn, nhưng lo lắng lại nhiều thêm một phần.
Cũng không biết lần này cô đi, sẽ bao lâu, lo lắng nhất chính là an toàn của cô, vụ án đánh bom liên hoàn, xem ra đối phương cũng là nhân vật biến thái.
"Ngọc Sính Đình, em đi đâu, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho anh!"
Mạc Thiên Kình càu nhàu, Sính Đình núp ở trong chăn, nhưng không lên tiếng, Mạc Thiên Kình dứt khoát cũng trèo lên giường, ôm cô.
"Có nghe thấy không!"
Bàn tay đặt lên eo thon của cô ngắt nhẹ, Sính Đình tức giận ló đầu ra, hét lớn: "Tôi nghe thấy rồi, anh để cho tôi ngủ đi, tôi buồn ngủ quá!"
Sính Đình nói xong cũng không để ý tới anh, muốn gọi điện thoại cho anh sao, nằm mơ đi.
Mạc Thiên Kình thở dài, lại nhớ tới Hắc Lang liền nói: "Thôi, không cần gọi, chỉ cần bình an là tốt rồi!"
Cho dù cô gọi cho anh, anh cũng chưa chắc có thời gian nhận, hơn nữa nếu để cho Hắc Lang phát hiện sự tồn tại của Sính Đình, cô càng gặp nhiều nguy hiểm hơn.
"Ngủ đi!"
Mạc Thiên Kình lẩm bẩm nói, phát hiện Sính Đình đã ngủ rồi, tiếng hít thở rất đều, thở dài, liếc nhìn nơi nào đó của mình bành trướng, nhẹ nhàng vỗ, đi tới phòng tắm, mở nước lạnh, dội từ đầu dội xuống.
Một đêm này, Sính Đình ngủ rất ngon lành nên tinh thần rất phấn chấn, đau đớn giữa hai chân đã biến mất, cả người cũng đầy sức sống, điều không đạt duy nhất chính là vết hôn ở trên cổ.
Mạc Thiên Kình nhìn bộ dáng trang điểm tỉ mỉ của cô, hàng lông mày nhíu chặt lại.
"Về sau không cho ăn mặc xinh đẹp như vậy!"
Đi phá vụ án đặc biệt, cần thiết phải ăn mặc đẹp như thế sao?
Sính Đình tức giận nhìn anh chằm chằm, cô chỉ là mặc quần jean áo thun, cột tóc đuôi ngựa, như vậy cũng coi là ăn mặc xinh đẹp sao.
Nhanh chóng lấy trong túi xách ra một chiếc khăn lụa buộc lại, cuối cùng cũng che kín những vết hôn kia rồi!
"Tôi đi đây, bảo trọng!"
Sính Đình cầm túi, xoay người chuẩn bị xuống lầu, lại bị Mạc Thiên Kình kéo lại!
← Ch. 040 | Ch. 042 → |