Điện thoại của mẹ Âu
← Ch.030 | Ch.032 → |
Những ngày tiếp theo Tuyết Nhi hoàn toàn tập trung tinh thần vào trong thiết kế mới, ở công ty vì lần trước mới lộ tài năng cũng đưa tới không ít phiền phức, nhưng cũng may có San San làm bạn, truyện của L$ê, Q)úy, Đ(ô)n, với lại tất cả mọi người đều bận rộn đơn đặt hàng thiết kế mới, chỉ có Lý Phân là có vẻ rõ ràng làm khó mình mấy lần, nhưng Tuyết Nhi cũng không để vào mắt, ngoại trừ sự việc nhỏ bé này xen vào, cuộc sống của Tuyết Nhi vẫn tương đối thoải mái, mỗi ngày có thể ngủ dậy rất muộn, điều này với Tuyết Nhi mà nói là tốt nhất, thỉnh thoảng là cô làm bữa sáng, thình thoảng là Âu Dương Thần làm bữa sáng, mà thời gian buổi trưa thì ăn đi ăn cơm với San San, vào buổi tối đều có thể cùng Âu Dương Thần làm chung bữa ăn tối, dù cho Âu Dương Thần rất bận cũng không ngoại lệ, hơn nữa bây giờ văn phòng của anh ở phía bên kia ngôi nhà, ở phía trước Âu Dương Thần đã làm trụ sở công ty, cực kỳ thuận tiện, có đôi khi thật sự bận bịu thì ăn cơm xong rồi trở lại văn phòng để làm việc, mà Tuyết Nhi sẽ ở trong phòng chuyên tâm thiết kế, hoặc là đi ăn chút đồ ăn khuya dạo chợ đêm nhỏ với San San, cuộc sống như vậy rất thoải mái.
Một tối ngày nào đó, Âu Dương Thần có một bữa tiệc, một mình Tuyết Nhi ở nhà, lúc này điện thoại trong phòng khách vang lên, thật ra Tuyết Nhi ở đây cũng đã hơn một tuần lễ rồi, chiếc điện thoại này cũng chưa từng vang lên, vì mỗi lần Âu Dương Thần gọi cho mình đều là dùng di động, mà hình như cũng không ai gọi vào điện thoại này tìm Âu Dương Thần, có một lần Tuyết Nhi cho rằng chiếc điện thoại này là để trang trí, trên thực tế cũng gần giống như trang trí, cho nên lúc điện thoại vang lên Tuyết Nhi cũng không ý thức được là phải nghe máy, mà ngây ngốc một lúc, ghé sát vào nhìn xác định đúng là tiếng chuông điện thoại.
Đầu bên này, Trình Tâm đang nôn nóng gọi điện thoại cho con trai bảo bối, nhưng mà đầu bên kia điện thoại lại chậm chạp không nghe máy, gọi di động không ai nghe máy, gọi văn phòng không ai nghe máy, nghĩ đến chỉ có nhà ở, , Trình Tâm biết con trai là một người cuồng công việc, mặc dù với người con trai duy nhất này vô cùng xuất sắc, mạnh mẽ quả quyết, công ty vừa giao đến tay nó vài năm ngắn ngủi, đã từ một tập đoàn, vượt qua thành một đế quốc thương mại (tập đoàn xí nghiệp có thế lực kinh tế mạnh), bộ dáng con trai lại tuấn tú lịch sự, theo lý mà nói là không cần phải lo lắng chuyện không có con dâu, nhưng mà vì cái gì con trai của mình đã lớn như vậy, cũng không nói chuyện yêu đương, thậm chí ngay cả con gái cũng không xuất hiện bên cạnh, với việc con trai không gần nữ sắc, Trình Tâm rất lo lắng, không cần con dâu nhiều năng lực rất khuynh quốc khuynh thành, chỉ cần có một người con gái có thể hạ gục con trai. Nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa thể đạt được mong muốn, hơn nữa từ nhỏ Âu Dương Thần ít gần gũi với cha Âu mẹ Âu, từ lúc rất nhỏ đã kiên quyết không phụ thuộc, con nít trưởng thành sớm, làm cho Trình Tâm luôn cảm thấy không hưởng thụ được niềm tự hào của người làm mẹ, thật ra điều này cũng trách ông xã mình, vì Âu Dương Tường là một người ham muốn chiếm hữu rất mạnh, ngay cả con trai của mình cũng không muốn để cho nó chiếm lấy bà xã của mình, lúc còn rất nhỏ đã đưa nó đến trụ sở mà học tập, nói cho oai hơn nữa là rèn luyện con trai thành tài, trên thực tế còn không phải là ghét bỏ con trai mình chiếm bà xã à, ái chà, khổ cho Âu Dương Thần, thảo nào lại như thế này.
"Ông xã, anh nói sao mà Thần nhi không nghe điện thoại, sẽ không phải là bận rộn công việc của Ám Dạ chứ.." Trình Tâm lo lắng nhìn ông xã nhà mình.
"Ặc, bà xã, chắc là không, mặc dù Ám Dạ giao cho Thần nhi, nhưng Long Nhị từng báo cáo cho anh, gần đây rất yên ổn, với lại có một thời gian Thần nhi không quản lý công việc, đoán là bận việc ở công ty, em đừng lo lắng." Âu Dương Tường ôm hôn bà xã nhà mình khuyên giải an ủi, trong lòng thầm mắng tiểu tử thối, cũng dám không nghe điện thoại để bà xã ta lo lắng, khi nào về nhất định phải dạy dỗ một trận mới được.
"Trời ơi, mau nghe điện thoại nào."
"A lô, xin chào." Tuyết Nhi cầm điện thoại ngọt ngào nói,
Bên kia, Trình Tâm sợ đến hóa đá, là.... Là giọng con gái, đoán là gọi nhầm số rồi, "Ặc, ngại quá, gọi nhầm số."
Hả, sao lại thế này, gọi nhầm số, Tuyết Nhi cũng không để ý, điện thoại này cả nửa tháng cũng không vang lên bỗng nhiên đổ chuông thế mà lại gọi nhầm số, kỳ quặc. Nhàn rỗi không có việc gì, mở ti vi xem kịch, xem phim truyền hình thôi.
"Làm sao vậy, bà xã, không phải không nghe sao, sao lại gọi nhầm số."
"À.... , ông xã ơi, ông xã, là..... , là một người con gái nghe máy." Với chuyện vợ hoảng sợ gọi nhỏ, Âu Dương Tường rõ ràng đã quen rồi, nhưng mà con gái nghe máy, chẳng trách là gọi nhầm số.
"Ặc, ông xã, dùng di động của anh đi, đoán là em lưu sai số rồi."
"Ừ, được. Anh gọi đây."
"Linh linh chuông" điện thoại lại vang, Tuyết Nhi cầm điện thoại, "A lô, xin chào."
Bên kia, "Bà xã, thật sự là con gái."
"Thật à, thật à, để em nghe." Trình Tâm hăng hái.
"A lô a lô, xin chào, xin hỏi tìm ai....." Tuyết Nhi hỏi.
"À.... , xin chào, xin hỏi đây là nhà Âu Dương Thần phải không?" Trình Tâm cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ rất dịu dàng, nói đùa, đây có thể là con dâu tương lai của mình, đương nhiên phải đóng vai kiểu mẹ chồng tốt mới được.
Âu Dương Thần, tìm anh Thần, "À.... , đúng rồi ạ, nhưng mà bây giờ anh ấy không ở nhà, đêm nay có một bữa tiệc, đoán chắc về muộn, có chuyện gì sao."
"À..., không có việc gì không có việc gì, à.... , không, có việc có việc, việc này cô cũng ở đó à." Trình Tâm cẩn thận hỏi.
"Dạ, đúng vậy, nếu mà cô có việc tôi có thể giúp ngài chuyển lời cho, hoặc ngài là ai, để tôi nói anh ấy gọi điện lại ạ."
"À..., à..... , được rồi, tiểu thư, cô họ gì thế." Trình Tâm nghĩ thầm, cuối cùng là thiên kim nhà ai có khí phách như thế chứ, có thể thu phục con trai bảo bối của mình.
"Ặc, không phải ngài tìm anh Thần sao." Tuyết Nhi thấy lạ, rõ ràng tìm anh Thần, làm gì mà hỏi thông tin của mình chứ..
Trình Tâm thầm kêu không ổn, mình vội quá, như vậy sẽ dọa tới vị tiểu thư này, chao ơi, haizzz, ôi, "À..., là thế này, tôi là chị họ Âu Dương Thần, lúc trước Thần nhi luôn bận rộn công việc, quên ăn cơm, tiểu thư, cô có thể giúp tôi thúc giục nó một chút không?"
"À..., như vậy ư, cô thật sự quan tâm anh Thần, ngài yên tâm đi, tôi sẽ giục anh Thần ăn cơm, với lại mỗi ngày sớm tối gì bọn tôi cũng đều ăn cơm cùng nhau, nhất định sẽ không để cho anh ấy chỉ chú ý tới công việc, ngài yên tâm."
"Tiểu thư, cô rất tốt bụng, vậy cảm ơn cô."
"Không cần cảm ơn, đúng rồi, tôi tên là Lăng Phỉ Tuyết, gọi tôi là Tuyết Nhi cũng được, chờ anh Thần về tôi sẽ nói anh ấy điện thoại lại cho ngài."
"À.... À.... , Tuyết Nhi à, tên rất dễ nghe, nếu tiểu tử kia bắt nạt cô, cứ nói cho tôi biết, à... Ặc, chị họ nhất định làm chủ cho em."
"Sẽ không đâu, ngài yên tâm đi, anh Thần rất tốt với tôi, chưa bao giờ hung dữ với tôi, hì hì."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy trước không làm phiền nữa."
"Dạ được, tạm biệt."
"Bà xã, em cũng quá giả bộ non nớt, lại còn chị họ...."
"Làm sao vậy, chê em già sao? Vậy đêm nay anh ngủ phòng khách." Trình Tâm tức giận nói, quả thực không già, năm nay Trình Tâm hơn bốn mươi tuổi, nhưng mà chăm sóc cực kỳ tốt, nhìn qua giống như là ba mươi mấy tuổi, đi cùng với Âu Dương Thần quả thật có thể làm chị họ. Với lại phụ nữ kiêng kỵ nhất chính là tuổi tác, hiển nhiên lần này Âu Dương Tường đúng là làm mất lòng bà xã thân yêu.
"Ặc, không phải mà, bà xã, em trẻ nhất, ha ha, thật ra là anh nói em phải nói là em họ Âu Dương Thần nó, đúng vậy, là em họ."
"Hừ, vẫn là ngủ phòng khách."
"Không nên thế, " Âu Dương Tường than thở, vội vàng tìm cách dụ dỗ bà xã, nếu không, tối hôm nay mình đã có thể.... Có. Hì hì.
"Bà xã, bà xã, người nghe điện thoại có phải là bạn gái Thần nhi không nhĩ."
"Không biết, nhưng mà em cảm giác hẳn là bạn gái, bọn họ ở cùng một chỗ, ôi trời ơi, ông xã, hơn nữa cô ấy gọi Thần nhi là anh Thần, anh cũng không phải không biết con trai của chúng ta ghét con gái, ghét nhất bị người khác gọi nó là anh Thần, quan trọng nhất là bé gái kia còn nói Thần rất tốt với nó, còn thêm mỗi ngày ăn cơm cùng nhau, em dám khẳng định, nhất định là bạn gái, ái chà, nghĩ tới mình có thể sắp được bế cháu, thật sự rất vui sướng, em phải khoe khoang với Lam Nguyệt mới được."
Ặc. Bà xã, bát tự còn chưa xem, làm sao mà em đã muốn bế cháu, mình phải thức thời một chút không nên nói gì, nếu không ngủ phòng khách thì thê thảm, Âu Dương Tường chân chó (nịnh nọt) đi vào theo bà xã.
← Ch. 030 | Ch. 032 → |