Con dâu xấu gặp ba mẹ chồng (1)
← Ch.080 | Ch.082 → |
Edit: Ngọc Hân
"Bảo bối Tuyết Nhi, đây này, đây này!" San San vừa nhìn thấy Hân Nhi từ cửa đi vào, đã lập tức vui sướng đứng dậy lớn tiếng gọi, trên thực tế, hàng ngày Hân Nhi hay đi cùng San San, đều cảm thấy chưa thấy người, đã nghe tiếng trước rồi. Hân Nhi đi tới chỗ San San.
San San ôm cổ Hân Nhi, "Chao ôi, cậu thật đúng là để mình tìm cơ đấy."
"Được rồi, San San tớ biết sai rồi, ngồi xuống trước đi đã, tớ cũng không muốn bị vây nhìn giống như khỉ đâu.". Quả thật bây giờ tất cả mọi người trong quán cà phê đều nhìn chằm chằm vào San San và Hân Nhi, nhất là nhìn Hân Nhi, một phần là vì tiếng la của San San quá lớn, nguyên nhân quan trọng hơn là khuôn mặt Hân Nhi rất xinh đẹp. Người con gái đẹp như vậy đúng là rất hiếm gặp, vì vậy mấy người nhìn đều có chút ngây dại.
"A, à, hì hì." San San cười ngây ngô hai tiếng, kéo Hân Nhi ngồi xuống, miệng vẫn không quên nói thầm "Còn không phải vì bộ dạng cậu rất đẹp ư, tai họa mà."
"Á, đây là cái gì vậy? Chẳng lẽ....." Hai mắt San San nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay Hân Nhi, giống như nhìn thấy chuyện gì đó hết sức kinh ngạc, trong ánh mắt ẩn giấu chút mong chờ khó hiểu.
"San San, tớ muốn nói với cậu một chuyện."
"Tổng giám đốc muốn cầu hôn cậu hả." Không đợi Hân Nhi nói xong, San San đã vội vàng mở miệng trước.
"Ừm, thật ra..., bọn tớ đã đăng ký ở Ireland, cũng đã tổ chức lễ thành hôn ở một nhà thờ nhỏ rồi." Hân Nhi nói xong, lẳng lặng chờ phản ứng của San San, nhưng San San giống như bị ngốc luôn ấy, không có chút phản ứng nào.
"San San, xin lỗi, chẳng phải tớ cố ý không để cậu biết, nhưng chuyện xảy ra đột ngột cho nên mới.... Cậu đừng giận tớ nhé."
"San San...."
"Á... Bảo bối Tuyết Nhi, nói như vậy, bây giờ cậu đã là phu nhân tổng giám đốc rồi hả? A, thật sự là tốt quá." San San thoáng cái tiếp tục bắt đầu kêu gào, trong phúc chốc người trong quán cà phê lại quay đầu nhìn về hướng này.
Hân Nhi xấu hổ cúi đầu, San San, cậu có thể đừng lớn tiếng như vậy nữa được không?
"Á, bảo bối Tuyết Nhi, mau cho tớ xem." San San vươn tay ra.
"Hả, gì cơ, " Hân Nhi khó hiểu nhìn San San.
"Giấy đăng ký kết hôn đó, còn có thể thứ gì khác nữa chứ, tớ muốn nhìn tờ giấy màu hồng kia, chín đồng nhỉ?"
Ặc, Hân Nhi ba đường hắc tuyến....
Lấy tờ đăng ký kết hôn thời hạn 100 năm từ trong túi xách ra, cẩn thận đưa cho San San.
"Ơ, đây là gì vậy hả."
San San nhìn tờ giấy màu hồng mỏng manh trong tay, không khỏi tò mò, khi nào thì tờ giấy đăng ký kết hôn có màu hồng như vậy ta, đây là tờ hôn thú của nước ngoài, hì hì. San San đọc dòng chữ trên bề mặt: "Tiên sinh tôn quý, phu nhân: Tôi không biết bàn tay trái với tay phải, đùi phải với đùi trái, mắt trái với mắt phải, não bên phải với não bên rái rốt cuộc được hưởng quyền lợi nào, rốt cuộc là bên nào gánh vác nhiệm vụ ra sao.....
"Ặc, 100 năm là có ý gì đây, " San San hiếu kỳ nói.
"Chính là thời hạn kết hôn 100 năm." Hân Nhi thản nhiên nói.
"Hả, nếu hơn 100 năm thì sao đây?"
"Tớ không cho là tớ có thể sống đến năm 120 tuổi được, " Hân Nhi có chút buồn cười mở miệng. Nghì tới lời Âu Dương Thần nói ngày đó, sống là người của Âu Dương Thần, chết là ma của Âu Dương Thần, cảm giác này rất tốt.
"Ừ, điều này cũng chưa chắc, chưa từng nghe qua tai họa sống ngàn năm sao."
"Cậu mới tai họa ấy." Hai người cười nói hớn hở.
"Ái chà, lúc trước còn tưởng được làm phù dâu của cậu đấy? Bây giờ xem ra không có hi vọng gì rồi, huhuhu, nhưng mà như vậy cũng tốt, làm cây xanh trước mặt hoa tươi xinh đẹp như cậu thật đúng là không dễ dàng mà." San San trêu chọc.
"Đi chết đi."
Hai người lại nói thêm về chuyện kết hôn của Hân Nhi, San San đột nhiên nhớ tới cái người tìm mình vì muốn hỏi số điện thoại - Diệp Phi, nhìn nhìn Hân Nhi, không biết nên mở miệng như thế nào để giải thích về chuyện này. Bây giờ Tuyết Nhi đã kết hôn, bản thân mình có nên nói chuyện của Diệp Phi không đây, trong tiềm thức, San San có trực giác giữa Tuyết Nhi và Diệp Phi hẳn là có một đoạn tình cảm, có lẽ chính là do thiên kim tiểu thư kiêu ngạo nhà Lâm thị mới khiến Diệp Phi và Tuyết Nhi xa nhau, San San cho rằng chính là như vậy.
Nhìn thoáng thấy San San muốn nói rồi lại thôi, Hân Nhi biết San San chắc là có chuyện quan trọng muốn nói.
"San San, muốn nói gì thì cứ nói đi, giữa chúng ta còn có gì khó nói nữa hả."
"Tuyết... Tuyết Nhi.... , cái người điện thoại cho cậu đó. Chính là..."
"Diệp Phi từng tới tìm cậu phải không?" Hân Nhi nghĩ tới nhiều cuộc gọi nhỡ của Diệp Phi, chắc là cô ấy rồi.
"Ừm, bảo bối Tuyết Nhi, cậu đánh tớ đi, là tớ đưa số điện thoại của cậu cho anh ấy, tớ cũng không biết ngày đó rốt cuộc là như thế nào nữa, thấy người ta khổ sở lo lắng tìm cậu như vậy, thì tớ như bị ma xui quỷ khiến đưa số điện thoại của cậu cho anh ấy luôn. Tớ...." San San chán nản một lúc, không nên tốt bụng như vậy, nhất định khiến Tuyết Nhi gặp không ít phiền toái rồi.
"San San, đừng như vậy, tớ không có ý trách cậu, tớ vốn cũng muốn kiếm cơ hội đi tìm anh ấy, chẳng phải bây giờ vừa đúng dịp luôn sao? Chỉ là mấy ngày hôm nay vẫn không mang theo di động, cho nên cũng không thể nghe máy được."
"Tuyết Nhi, vậy.... Cậu muốn nói với anh ấy chuyện cậu đã kết hôn sao." San San ngập ngừng hỏi.
"Ừm, anh Phi sẽ chúc phúc cho tớ." Hân Nhi nhàn nhạt mở miệng, sẽ chúc mừng sao, xem những tin nhắn đó, Hân Nhi có chút không đành lòng. Nếu thực sự như lời trong tin nhắn, anh Phi nhất định còn chưa quên mình, nói với anh ấy chuyện kết hôn chắc chắn sẽ làm anh ấy tổn thương, nhưng nếu như không nói, lại biến thành lừa dối, cô không muốn làm tổn thương anh Phi, lại càng không muốn lừa dối anh Phi, một khi anh Phi biết được sự thật này, sợ là càng thêm đau lòng hơn, Hân Nhi hơi rối rắm, nhưng rồi hạ quyết tâm, muốn nói rõ ràng chuyện này với Diệp Phi.
"Không ai có thể thay thế anh trong lòng em, anh là thiên sứ thuộc về một mình em..." nhìn màn hình di động hiện lên hai chữ ông xã, trên mặt Hân Nhi nở nụ cười tươi tắn.
"Tớ nghe máy trước đã." Hân Nhi nói với San San.
"A lô."
"Vợ, nhớ em rồi nè." Câu đầu tiên Âu Dương Thần nói chính là điều này, mới xa nhau mấy giờ, truyện của Diễn đàn Lê)!Quý!Đôn, Âu Dương Thần đã thấy nhớ Hân Nhi rồi. Lúc này mới họp xong, thừa dịp nghỉ giải lao năm phút liền gọi điện cho Hân Nhi luôn.
"Dạ." Hân Nhi hơi đỏ mặt, dường như rất sợ bị người khác nghe thấy.
"Tối về nhà ba mẹ anh ăn cơm nhé, chuyện của chúng ta cũng phải nói với họ chứ."
"Buổi tối hả? Nhưng...."
"Không cần căng thẳng, không có việc gì đâu, chỉ cần em yên tâm ngồi ở nhà chờ anh là được, mọi chuyện hãy cứ giao cho ông xã nhà em."
"Dạ, được ạ."
"Ăn mặc đẹp một chút, cô dâu nhà anh không xấu, không phải sợ gặp ba mẹ chồng. Anh còn có cuộc họp, trước cứ thế đã, nhớ anh nhé."
"Dạ." Hân Nhi càng đỏ mặt hơn, buổi tối sẽ chính thức đi gặp ba chồng mẹ chồng, nói thật Hân Nhi vẫn rất căng thẳng, lần này chính là lấy thân phận con dâu đi gặp họ, hơn nữa chuyện kết hôn với Thần chắc chưa báo với ba mẹ anh trước, nhưng đã làm hôn lễ ở nhà thờ, không biết nhà họ Âu có ý kiến gì không nữa, Hân Nhi càng thêm lo lắng.
"Bảo bối Tuyết Nhi, cậu sao thế, hồi hồn đi, nghe xong cú điện thoại đã bị tổng giám đốc câu hồn đi mất rồi hả."
"Không phải, San San, tối nay phải tới gặp ba mẹ anh ấy, tớ có chút căng thẳng."
"À, thì ra là con dâu xấu phải gặp ba mẹ chồng, hà hà."
"Cậu còn cười tớ nữa, tớ có phải là bạn bè của cậu không hả, cậu xem đó, chờ tới ngày cậu phải đi gặp ba mẹ chồng, tớ cũng mặc kệ cậu."
"Chờ tớ ư, thôi đi, tớ còn lâu lắm."
← Ch. 080 | Ch. 082 → |