Đi dạo phố
← Ch.016 | Ch.018 → |
Ăn bữa sáng xong Hân Nhi chủ động nhận nhiệm vụ thu dọn, Âu Dương Thần cũng không phản đối nhiều, nói thật không biết bao nhiêu lần anh đã từng nghĩ tới chuyện cùng Tuyết Nhi trải qua cuộc sống bình thường, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau rửa bát hoặc là một người nấu cơm một người rửa bát, cái loại cuộc sống bình thường đó nhất định rất hạnh phúc, giống như hiện tại, loại hạnh phúc này, anh nhất định phải bảo vệ nó.
Trong khi Tuyết Nhi rửa bát, Âu Dương Thần lặng lẽ bấm một dãy số.
"Alo"
"Lập tức tra hành động mấy ngày nay của Diệp Phi, còn nữa phải nhanh chóng thúc đẩy hôn sự của Diệp Phi và thiên kim Lâm thị, tôi muốn trong vòng ba ngày nghe được các phương tiện truyền thông thông báo tin tức bọn họ đính hôn."Âu Dương Thần chậm rãi nói, nhưng trong giọng nói rõ ràng không cho thương lượng thêm câu nào.
Sau khi Hân Nhi dọn dẹp xong phòng bếp, phát hiện Âu Dương thần đã không có ở lầu một, cô cho là Âu Dương Thần cứ như vậy không nói tiếng nào đi làm, trong lòng có chút cảm giác lạ lạ, không nói ra được là cảm giác gì, ngồi xuống sofa ở phòng khách, cầm lên cái gối ôm, trong miệng khẽ càu nhàu, Âu Dương Thần khốn khiếp không nói lời nào đã bỏ mình lại một mình, không biết vì sao Hân Nhi đặc biệt có cảm giác không an toàn, cứ có cảm giác mình sẽ bị vứt bỏ, trong tiềm thức ngay cả có loại này sợ bị vứt bỏ cảm giác, một mặt sợ, một mặt vừa hy vọng mình có thể vượt qua, cho nên mới không ngại cực khổ đi ra nước ngoài học tập, cô nghĩ sẽ trở nên mạnh mẽ, nhưng mà nghĩ ở bên cạnh anh Phi, cũng sợ anh Phi sẽ bỏ lại cô.
Mà lúc Âu Dương Thần nói chuyện điện thoại xong xuống lầu liền nhìn đến Tuyết Nhi ôm gối ôm dáng vẻ giống như là một đứa bé bị vứt bỏ, khuôn mặt tươi cười tràn đầy uất ức, một câu Âu Dương thần là đồ khốn kiếp, làm cho khóe miệng anh không khỏi co quắp, nhưng mà hơn nữa anh cũng vui mừng, bởi vì cô nhóc từ từ để ý mình.
"Tuyết Nhi, đang làm gì vâyn?" Âu Dương Thần ngồi vào bên canh Tuyết Nhi.
" A, anh không phải là đi rồi sao?" Đối với sự xuất hiện của Âu Dương Thần, Hân Nhi có kinh ngạc nhưng hơn nữa là vui mừng, cô cũng không hiểu tại sao khi nhìn thấy anh lại có một chút cảm giác an toàn, cô cũng không phải sợ một mình, khi ở nước ngoài cô cũng thường một mình, trong nhà cũng chỉ có một bảo mẫu ở mà thôi, nhưng rất nhanh Hân Nhi đã vứt lí do này ra xa, hơn nữa trong nhà chỉ có một người quá xa lạ, không có thói quen.
"Anh lên trên lầu gọi điện thoại mà thôi, chuẩn bị một chút, chúng ta đi ra ngoài mua đồ đi, xem em cần những gì." Âu Dương Thần sờ đầu Hân Nhi một chút, giống như đây là chuyện tự nhiên, đối với Hân Nhi mà nói hình như cũng không có gì không ổn, bởi vì anh Phi cũng thường làm động tác này, hơn nữa đối với đụng chạm của Âu Dương Thần thật sự cô cũng không bài xích.
"A, mua đồ, anh không cần đi làm sao?" Hân Nhi hỏi rất nhanh, bởi vì nhìn dáng vẻ của anh phải là công việc rất bận rộn nha, làm sao sẽ tự đi mua đồ đây.
"Ừ, hôm nay anh nghỉ phép, chúng ta đi thay quần áo xong liền xuất phát."
"Đi dạo phố à, ai. Siêu thị thật ồn ào nha." Vừa lẩm bẩm vừa đi lên lầu.
Thật ồn ào, không thích vậy sao, vậy thì......
Âu Dương Thần đi ô-tô dẫn Hân Nhi đi tới siêu thị Long Vân, nghe nói siêu thị Long Vân là siêu thị lớn nhất, lúc Hân Nhi đi tới siêu thị phát hiện rất nhiều người đang đi ra ngoài.
"Hôm nay siêu thị Long Vân đột nhiên không buôn bán như vậy, tôi còn muốn đi dạo một chút, thật vất vả mới được phát tiền lương nha"
"Đúng vậy nha, tối ngày hôm qua tôi hao tốn rất nhiều công sức mới làm cho chồng tôi đồng ý cho mua bộ mỹ phẩm kia đấy. Chỉ có thể đợi ngày mai trở lại."
"Anh Thần, hôm nay hình như chỗ này không có buôn bán, chúng ta có muốn đi chỗ khác hay không." Hân Nhi vẻ mặt tiếc nuối nói với Âu Dương Thần.
"Không có việc gì, chúng ta đi vào thôi."
"Nhưng không có mở cửa chúng ta làm thế nào đi vào nha."
Lời còn chưa nói hết liền bị Âu Dương Thần dắt vào siêu thị.
Một đường thông suốt, dường như có một người quản lý đi về phía Âu Dương Thần một mực cung kính nói gì đó, chỉ thấy Âu Dương Thần lạnh lùng phân phó cái gì, anh cũng rất nhanh đi ra ngoài.
"Anh Thần, tại sao chúng ta có thể đi vào nha."
"Bởi vì Tuyết Nhi muốn mua đồ nha, Tuyết Nhi không phải tuyệt đối không thích ồn ư, bây giờ có thể vui vẻ mua đồ rồi." Âu Dương Thần hướng về phía Tuyết Nhi nói, không chút nào giống mới vừa lạnh lùng.
Bởi vì buổi sáng không chú ý nói một câu siêu thị thật ồn ào, thật ra thì đây chẳng qua là cô tùy ý nói một câu mà thôi, bởi vì ở nước ngoài mỗi lần bị Ngả Vi Lạp kéo đi dạo phố đều cảm thấy có rất nhiều người, thật ra thì cô không thích mua đồ, chỉ là ghét nhiều người, như vậy có phải hay không chỉ vì một tâm nguyện của cô, chỉ là cô cũng không thể mỗi lần đi dạo phố đều làm họ tạm ngừng buôn bán đi, điều này cũng gây tổn thất lớn quá rồi.
"Nghĩ gì thế, chúng ta đi thôi"
Hân Nhi cho là Âu Dương Thần cùng đi, nhưng chỉ đứng ở bên cạnh xem một chút, bởi vì mỗi lần anh Phi dẫn cô đi dạo phố chỉ là đứng bên cạnh nhìn, sau đó trả tiền, anh Phi không thể nào cùng cô đi dạo phố nhiều, ở trong nhận thức của Hân Nhi biết, đàn ông không thích đi dạo phố, nhưng trên thực tế Âu Dương Thần thực sự có không ít tác dụng, ví dụ như Trang phục phối hợp bên trên cũng nói ra cho cô không ít ý kiến, không thể không nói ánh mắt Âu Dương Thần rất tốt, rất hợp ý Hân Nhi, hơn nửa ngày trôi qua, Hân Nhi có thể nói thu hoạch rất phong phú, lúc mua không có phát hiện, nhưng khi về nhà thấy đồ tài xế đặt ở phòng khách, cũng nhanh chống chất thành đống ở phòng khách, Hân Nhi mới phát hiện thì ra cô thật sự mua rất nhiều thứ, hơn nữa điều kiện tiên quyết mua ở đây đều là không nhìn giá cả, cũng không phải bởi vì Hân Nhi bại gia, chỉ là Âu Dương Thần làm cho người ta lấy ra đều là kiểu mới nhất, rất nhiều thứ liền nhãn cũng còn không có lấy, chỉ nhìn một chút đều không tiện nghi, hơn nữa trang phục, bây giờ cô học thiết kế, đối với trang phục cũng hiểu một chút, nơi đó cũng có không ít tác phẩm lớn.
"Anh Thần, không phải em mua quá nhiều chứ." Hân Nhi có chút áy náy nhìn Âu Dương Thần.
"Không biết, chỉ cần Tuyết Nhi thích là tốt rồi."
Một câu bình thường Tuyết Nhi thích là tốt rồi, cứ như vậy khiến bức tường trong lòng Hân Nhi dần dần bị đánh nát.
← Ch. 016 | Ch. 018 → |