Không ngại ôn lại vận động vừa mới làm
← Ch.075 | Ch.077 → |
Sau đó, Hồ Cẩn Huyên toàn thân vô lực nằm lỳ ở trên giường, buồn ngủ, cô thật sắp bị ép khô rồi, tinh lực của người đàn ông này cũng quá thịnh vượng rồi! Sao chỉ có mình cô phải chịu tội này, mà người đàn ông kia lại vẻ mặt hồng hào, tinh thần tốt vô cùng, thật là tức chết cô.
Thẩm Dật Thần cười khẽ, kéo chăn lên, che lại da thịt phơi bày của cô, thấy bộ dáng uể oải của cô, nên không phá cô nữa, tự xuống giường mặc quần áo, chờ anh mặc quần áo tử tế quay đầu lại, cô gái nhỏ trên giường đã rơi vào giấc ngủ thâm trầm, hô hấp đều đặn.
Anh nhẹ giọng đi tới bên giường, yêu say đắm hôn nhẹ lên cái trán của cô gái đang mệt mỏi, khi anh đối diện cô quả thật không thể tự kiềm chế mình, giống như lấy ra hết tất cả tinh lực trước khi gặp cô, Thẩm Dật Thần than nhẹ một tiếng, trong mắt tràn đầy bóng dáng của cô gái đang ngủ say trên giường, không chút che giấu sự dịu dàng tràn đầy, sau đó nhẹ nhàng mở cửa, rời khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa, trên mặt lại khôi phục vẻ lạnh lẽo, khiến các người hầu đang làm việc trong biệt thự run run rẩy rẩy chỉ sợ đắc tội người chủ này.
Thẩm Dật Thần không nhìn thẳng những người hầu cung kính hành lễ với anh, nói đơn giản một câu ' đến phòng bếp ', khiến những người hầu đang làm việc đột nhiên cảm thấy không hiểu được, cậu chủ muốn đi làm gì sao phải nói cho họ biết, nhưng chủ tử chính là chủ tử, họ cũng không dám hỏi nhiều.
Chỉ có thủ lĩnh ám vệ trốn ở chỗ tối biết Thẩm Dật Thần có ý bảo anh ta đến phòng bếp, anh ấy luôn luôn rất ít nói chuyện, nhưng chỉ cần một ánh mắt là có thể ra lệnh người khác làm việc, một giây sau, thủ lĩnh ám vệ ở chỗ tối lắc mình một cái, từ góc tối đi ra, cung kính đi ở trước mặt của Thẩm Dật Thần, dẫn anh đến phòng bếp, thấy rất kỳ quái tại sao cậu chủ của mình muốn đến phòng bếp, muốn tìm đồ ăn trực tiếp bảo người khác lấy là được, tại sao muốn tự mình đi một chuyến, có lẽ trong đó có liên quan với phu nhân!
Trong căn phòng bếp to lớn như phòng bếp ở khách sạn năm sao, bởi vì Thẩm Dật Thần đến mà cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, các đầu bếp chuyên nghiệp thấy quái dị tại sao cậu chủ tự mình chạy đến phòng bếp, chẳng lẽ chất lượng thức ăn bọn họ làm xảy ra vấn đề, anh muốn tự mình đến đốc thúc? Đủ loại nghi vấn hiện lên trong lòng của tất cả mọi người.
' Xoảng ——', ' Cạch ——', ' Keng ——'
Thẩm Dật Thần có thân hình cao lớn xuất hiện ở phòng bếp, nhưng lại không hề thu lại khí thế mạnh mẽ khắp người, kết quả chính là phòng bếp giống như bị hủy đi, không phải đầu bếp hầm thức ăn không cẩn thận làm rơi chung hầm chính là tay của đầu bếp đang rang thức ăn bị mất thăng bằng, kết quả cái xẻng rơi vào trong nồi, phát ra tiếng vang, khiến sắc mặt của Quản gia mới vừa vào cửa phòng bếp nghe tiếng mà đen lại như than, trong lòng nổi giận, đám quỷ nhát gan này có thể đừng nhát gan như vậy hay không, nếu không tất cả những người khác sẽ phải chịu phạt vì hành vi của họ. Nhưng có một quản gia lại quên mất anh ở trước mặt cậu chủ thì chân cũng luôn nhũn ra như sắp ngã xuống.
"Cậu chủ!" Quản gia nhanh chóng cung kính đi tới bên người Thẩm Dật Thần, trong ánh mắt có khó hiểu và kính nể, tổ tông này của anh, có chuyện gì mà phải chạy đến phòng bếp, theo anh nhân vật lớn như cậu chủ vốn không nên xuất hiện ở trong phòng bếp.
"Đi ra ngoài!" Thẩm Dật Thần lạnh lẽo nói, sau đó không biến sắc nhìn đồ làm bếp trong phòng bếp, tròng mắt thâm thúy làm cho người ta không thấy rõ tâm tình gì, dĩ nhiên cũng không có ai dám quang minh chánh đại nhìn ánh mắt của anh, sợ trái tim của mình không chịu nổi.
"Có nghe hay không, còn không mau cút đi ra ngoài. " Quản gia nhìn thấy các đầu bếp trong phòng bếp còn hồ đồ lờ mờ đứng ở đó vừa làm việc vừa len lén nhìn bọn họ, không hề nghe lời cậu chủ mình nói, trong lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ trách anh quá dung túng bọn họ, xem ra từ ngày mai, tất cả nhân viên trong biệt thự phải tiếp nhận huấn luyện lại, nếu không đám người kia sớm muộn sẽ hại chết mọi người.
"Dạ!" Đám đầu bếp kia nghe được lời quản gia nói, chạy còn nhanh hơn thỏ, chỉ sợ chạy chậm sẽ bị chủ tử bắt được dạy dỗ, thật ra thì từ khi Thẩm Dật Thần đi vào phòng bếp, chân của bọn họ đã muốn chạy ra ngoài rồi, ai dám đối mặt khí thế mạnh mẽ này của cậu chủ, trừ phi không phải là người.
"Cậu chủ, ngài có gì phân phó?" Quản gia nhìn thấy phòng bếp bây giờ đã trống rỗng, an tĩnh đến mức có thể nghe tiếng tim đập của nhau, trong lòng hơi sợ, cậu chủ quả nhiên là chủ, chỉ đứng đó cũng khiến người khác không tự chủ được thần phục, chỉ là chủ tử không nói lời nào, loại không khí quỷ dị này thật sự khủng khiếp, sớm biết anh đã vọt đi như đám đầu bếp kia, ở lại làm gì, chỉ sợ kết quả sẽ thảm hại hơn, anh nuốt một ngụm nước bọt, cung kính nói.
"Đi ra ngoài!" Thẩm Dật Thần vẫn nói ba từ vừa rồi, giọng nói còn lạnh lẽo hơn lúc nãy, giọng điệu ra lệnh không công kích được khiến trái tim Quản gia nhảy lên, thì ra cậu chủ bảo mọi người đi ra ngoài, anh không dám chậm trễ chút nào, nhanh chóng chạy khỏi phòng bếp, trong lòng mặc dù nghi ngờ vị tiểu tổ tông này muốn ở phòng bếp một mình để làm gì, nhưng lòng hiếu kỳ có lúc sẽ giết chết người, thức thời là trang tuấn kiệt mới tốt.
Lúc này trong phòng bếp chỉ còn lại một mình Thẩm Dật Thần, mà ám vệ mới vừa dẫn đường đã sớm trở lại cương vị công việc của mình, phong cách làm việc của anh là thứ không nên thấy anh nhất định không nhìn, yên lặng ở chỗ tối.
Lúc này vẻ mặt Thẩm Dật Thần hồng hào, tâm tình thật tốt rửa rau, rửa nồi, nhóm lửa, nấu món ăn, động tác làm liền một mạch, không có chút dài dòng dây dưa. Vẻ mặt vừa dịu dàng vừa cưng chìu, giống như là người đắm chìm trong tình yêu, vẻ dịu dàng không lời nào có thể miêu tả được, khóe miệng luôn có nụ cười hòa nhã.
Ước chừng qua hơn một giờ, lâu đến đám đầu bếp và quản gia ở phía ngoài phòng bếp đều cho rằng chủ tử nhà mình trúng tà ở bên trong, cửa chính phòng bếp mới chậm rãi mở ra, mặt Thẩm Dật Thần lạnh lẽo bưng một cái khay đi ra, trên khay có hai chén cơm và ba món một canh vô cùng thơm, thật là quỷ dị.
Tất cả đầu bếp đều ở bên ngoài, tại sao cậu chủ còn có thể bưng thức ăn từ phòng bếp ra, mấy món ăn này từ đâu tới, chẳng lẽ là.... cậu chủ làm?
Mọi người không kiềm hãm được nghĩ tới phương diện này, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, các biểu tình nghi ngờ, kinh dị, khâm phục, quái dị không ngừng xuất hiện trên mặt của bọn họ, màu sắc rực rỡ trông rất đẹp mắt, mọi người rối rít cung kính nhường cho anh một lối đi.
Thẩm Dật Thần nhìn thấy hết biểu tình của mọi người, không nhìn thẳng vẻ mặt của mọi người, bước nhanh đi về phía gian phòng, bây giờ bảo bối của anh đã ngủ thiếp đi, nhưng từ tối hôm qua đến giờ cô chưa có ăn gì, tiếp tục như vậy làm sao chịu được, anh còn trông cậy vào cô sinh một con gái ngoan trắng trẻo mập mạp cho mình, một cô con gái làm cho người ta yêu đến tận xương tủy, nghĩ tới đây, trong lòng anh liền thấy ngọt ngào, nỗ lực lâu như vậy, cũng sắp phải có tin tức chứ! Anh tin tưởng năng lực của mình nhất định được.
Thẩm Dật Thần nhẹ nhàng đi vào trong phòng ngủ, trong phòng ngủ sáng ngời, anh có thể nhìn rõ trên cái giường lớn có thể chứa mười người có một cục nho nhỏ nhô ra. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên một đường cong đẹp mắt, trong lòng tràn đầy thỏa mãn và hạnh phúc.
Nhẹ nhàng bước đến đặt cái khau xuống cạnh giường, Thẩm Dật Thần đến gần nhìn dung nhan không phòng bị khi ngủ của cô, chỉ thấy mái tóc màu đen như thác nước che hơn nửa mặt của cô, phần tóc khoác thì tùy ý rơi trên gối, có một cảm giác đẹp đẽ hoang dại, anh dịu dàng vươn tay vén mái tóc trên khuôn mặt nhỏ của cô, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay bởi vì ngủ và mới vừa kích tình mà trở nên hồng hào lập tức in rõ ràng ở trong mắt của anh, có vẻ đáng yêu nói không ra.
Không biết cô nằm mơ thấy cái gì, môi đỏ mọng hơi chu lên, hơi mở hơi ngậm theo hô hấp, anh nhìn mà miệng đắng lưỡi khô.
Động lòng không bằng hành động, Thẩm Dật Thần lập tức đến gần cô đôi môi đỏ của cô, hôn nhẹ, nhưng cô thật quá ngọt, anh không đành lòng buông cô ra, nhẹ nhàng mút thỏa thích môi đỏ mọng của cô, ý đồ thu lấy nhiều ngọt ngào hơn, anh hôn môi của cô, mút thỏa thích thật sâu, tựa hồ muốn lấy hết ngọt ngào trong miệng cô. Nụ hôn nhẹ nhàng từ từ trở nên mạnh liệt, khi Hồ Cẩn Huyên sắp hít thở không thông, người trong giấc mộng phát ra một tiếng ưhm kháng nghị, anh mới thả môi cô ra dù chưa thỏa mãn.
Than nhẹ một tiếng, thiếu chút nữa anh liền muốn ôn lại lần vận động vừa rồi, anh đưa bờ môi khêu gợi tới bên cạnh lỗ tai như bạch ngọc của cô, tà mị thổi khí vào lỗ tai nhỏ của cô, chọc cho cô trở nên không yên ổn trong cơn ngủ mơ, thỉnh thoảng dùng tay nhỏ bé gãi gãi lỗ tai, mặc dù như thế, cô vẫn chưa tỉnh lại.
"Bảo bối, rời giường! Cơm nước xong ngủ tiếp!" Thẩm Dật Thần nhìn thấy vẻ đáng yêu vô ý thức của cô, nhẹ nhàng cười, vừa thổi hơi ấm vào lỗ tai cô, vừa dịu dàng gọi cô rời giường, vẻ mặt cưng chiều, quả thật muốn hòa cô vào trong lòng mình.
"Ừm, anh yêu, đừng làm rộn! Em rất mệt mỏi!" Hồ Cẩn Huyên mơ mơ màng màng thầm thì, liếm liếm đôi môi khô khốc, sau đó lật người trực tiếp tiến vào giấc ngủ lần nữa, không chút nào biết một động tác nho nhỏ của cô đã khiến người đàn ông bên cạnh thiếu chút nữa hóa thân thành sói, trực tiếp nhào về phía cô.
Thẩm Dật Thần ngăn chận rung động trong lòng, cả người căng thẳng, cô gái nhỏ này là trời cao đưa tới trừng phạt anh, một sự trừng phạt ngọt ngào, anh dịu dàng dụ dỗ: "Bảo bối, rời giường ăn cơm, em không ăn, anh sẽ trực tiếp nhào tới đó, anh không để ý ôn lại vận động vừa rồi của chúng ta đâu. " Thanh âm tà ác của Thẩm Dật Thần vang lên, mang theo mùi vị đầu độc, khiến Hồ Cẩn Huyên trong giấc mộng rùng mình một cái, nhanh chóng ngồi dậy, cả mắt cũng không có mở ra, chu miệng đỏ tươi tỏ vẻ không hài lòng, nói thầm một câu không cần, rồi không nói gì nữa, không biết có phải cả ngồi cũng ngủ thiếp đi không.
Thẩm Dật Thần khẽ cười một tiếng, cưng chìu ôm cô đến phòng tắm bên cạnh cọ rửa, cả cơm cũng là anh đút cho cô từng miếng từng miếng, về phần đút như thế nào, đương nhiên là cách càng có lợi cho mình càng tốt.
← Ch. 075 | Ch. 077 → |