Người nào trên người nào dưới?
← Ch.076 | Ch.078 → |
Sau khi hai người cùng nhau lên đỉnh nhưng Văn Nhân Mạc còn chưa thỏa mãn, đã tích tụ hơn hai mươi năm anh hận không được lập tức bồi thường lại tất cả.
Nhưng dù sao Triển Thất cũng là lần đầu tiên, làm một lần như thế đã là cực hạn, nếu bây giờ muốn nữa cô sẽ không chịu nổi. Vốn định đẩy Văn Nhân Mạc xuống nhưng hiện tại người đàn ông này t*ng trùng đã lên óc rồi, đâu còn quản nhiều nữa, cho nên đòi hỏi một lần rồi một lần, cho đến khi Triển Thất hôn mê bất tỉnh mới dừng lại.
Ngày thứ hai, lúc Triển Thất tỉnh lại thì đã chạng vang tối, vừa mới ngồi dậy cảm giác giống như bị một chiếc xe cán lên người, xương cốt nát hết.
"Ni Mã, lão nương tình nguyện đánh một trận với anh cũng không muốn làm chuyện này nữa, thật mẹ anh mệt chết."
Bởi vì ngồi dậy quá đau nên Triển Thất chỉ có thể nằm lại xuống giường, nghĩ lại chuyện tối qua không khỏi xấu hổ. Bây giờ Văn Nhân Mạc không có ở đây, nếu anh còn ở đây, cô muốn đánh ddlqdmột trận cho hả giận, giờ thì tốt rồi, cô trở thành hoàng hoa đại khuê nữ cổng trước không ra, cổng sau không đến rồi.
"Anh thật *** rồi, nếu hôm nay lão nương không giết chết anh tôi không mang họ Tiễn."
"Tôi đã nói ly rượu cô uống đã bị người khác bỏ thuốc rồi, là cô tự mình muốn uống mà."
"Vậy thì sao lại hạ loại thuốc này cho lão nương hả? Cái người lưu manh sắc quỷ này mau chạy đến đây cho tôi giết để chuộc tội."
"Không nên ép tôi động thủ, bây giờ cô đã là nữ nhân của tôi, nhưng nếu cô không biết tốt xấu đừng trách tôi không khách khí."
Triển Thất mới vừa cảm thấy nhàm chán thì bên ngoài truyền đến tiết mục Tiễn Kỳ đuổi giết Thích Thiên, cô thế nhưng quên mất chuyện này rồi.
"Tiễn đường chủ xin bớt giận, cô làm thế là mưu sát chồng đó."
"Đúng vậy nha, nhị bang chủ của chúng tôi văn thao vũ lược, tướng mạo anh tuấn, không biết có bao nhiêu cô nương muốn gả đấy, cô ngủ với anh ấy là phúc khí của cô, làm sao cô còn muốn giết anh ấy chứ?"
...
Bắt đầu từ xế chiều, hai người bọn họ đã náo loạn đến giờ, Tiễn Kỳ vẫn xách cây đao đuổi Thích Thiên chạy khắp Diễm bang. Cô vốn không phải là đối thủ của Thích Thiên, lại thêm bản thân cả đêm mệt nhọc, thể lực còn chưa hồi phục cho nên càng không phải là đối thủ của Thích Thiên.
"Các anh nói rất đúng, tôi không thể giết anh ta, tôi là muốn thiến anh ta, rồi sau đó còn muốn hành hạ anh ta một chút nữa."
Tiễn Kỳ cười lạnh nói với Thích Thiên, sau khi nghe vậy lông mày Thích Thiên chau lại một chút, không ngờ người phụ nữ này lại phản ứng lớn như vậy. Chỉ nhớ tối hôm qua ** cả đêm thì cười, trong đầu anh đều là hình bóng cô mềm mại dưới thân anh, cảm giác thật hạnh phúc không diễn tả được.
Mọi người xung quanh đặc biệt là những người từ Tiễn bang đến nghe được những lời Tiễn Kỳ nói cũng cảm thấy lạnh lẽo. Tuy nhiên, cái người bị nói kia thế nhưng lại không phản ứng chút nào còn bật cười, hai người quả nhiên là tuyệt phối, cũng khác loại như bọn họ.
"Mẹ nó, anh cười cái rắm, anh cái lão dâm tặc..."
Thật sự Triển Thất nghe không nổi nữa, cứ tiếp tục như vậy thua thiệt nhất định là Tiễn Kỳ, cho nên liền cho người gọi Tiễn Kỳ vào phòng.
"Tiễn đường chủ, tam bang chủ có chuyện tìm cô."
Tiễn Kỳ vừa nghe Triển Thất gọi cô thì càng phát hỏa lớn hơn: "Anh ta dám để lão nương bị ăn hiếp không tự ddlqdđến đây giải thích nhận tội mà còn cho hạ nhân gọi tôi, tôi trước đánh chết tên sắc ma kia rồi tìm anh tính sổ sau, xem anh giải thích như thế nào?"
Tiễn Kỳ trừng mắt nhìn Thích Thiên rồi mới đi đến phòng Triển Thất, Thích Thiên thấy Tiễn Kỳ đi mới thở dài một hơi, trong lòng âm thầm cảm thán: "Tam đệ, tôi đây cũng vì cậu và đại ca mà làm vật hi sinh, cậu phải giúp tôi thu phục người phụ nữ dữ dằn này đó."
"Khốn kiếp, anh đi ra cho tôi, thế nhưng nhìn lão nương bị tên khốn kia ức hiếp, thiệt thòi cho tôi xem anh là bằng hữu tốt nhất."
Bây giờ, Triển Thất và Văn Nhân Mạc ở cùng một chỗ, nơi này nếu không có người gọi đến thì sẽ không có người dám tự tiến đi vào. Cho nên một đường đi thẳng vẫn không ngừng la hét, dù sao cũng không có ai nghe được, nhưng khi vào phòng lại thấy khuôn mặt khổ sở của Triển Thất đang nằm trên giường thì ngây ngẩn cả người, không biết phải phản ứng như thế nào.
"Trước tới ngồi xuống nghỉ một chút đi, giằng co cả một đêm rồi một buổi chiều nữa mà cô không mệt sao?"
Khi Triển Thất nói vậy Tiễn Kỳ mới cảm thấy mệt mỏi, cô tỉnh lại sớm hơn so với Triển Thất, sau buổi trưa một chút đã thức dậy. Sau khi tỉnh lại thì thấy Thích Thiên nằm bên cạnh không có mặc quần áo đang ôm cô ngủ, cô hoảng hồn bật dậy vạch chăn ra thì cũng phát hiện bản thân cô cũng không có mặc quần áo. Mà tay của người đàn ông không được chết tử tế kia còn đặt lên ngực cô, còn nhẹ nhàng cầm lấy nữa.
Khi phát hiện ra thì cô vừa thẹn vừa tức, hận không thể dùng một đao chém chết anh ta, nhưng trước khi cô muốn làm gì thì trước hết phải mặc quần áo vào. Nhưng khi cô vừa khẽ nhúc nhích thì lập tức Thích Thiên đã cảm giác được, sau đó còn dùng sức ôm cô thật chặt. Không những vậy, khi anh ta dùng sức ôm cô thì trên cơ thể anh ta lại có phản ứng, còn không khống chế được mà rên lên một tiếng, và ngay lập tức cô liền phát hiện một vật nào đó đặt trên chân cô đột nhiên tăng nhiệt độ...
Hiện tại hai người bọn họ không mặc quần áo còn ôm nhau, nếu không thấy thì thôi thế nhưng khi nhìn thấy, cái vật đó thật sự dọa hỏng cô rồi, không nói hai lời lập tức một cước liền đạp người đàn ông đang trong mộng đẹp lăn xuống đất. Sau đó khi hai người mặc quần áo tử tế xong, cô tìm một thanh khảm đao đuổi theo anh chạy khắp Diễm bang cho đến khi Triển Thất gọi cô vào phòng.
Lúc này tinh thần cô vừa buông lỏng thì cảm thấy một bộ vị nào đó ở phía dưới đau thấu xương, thân thể cũng suy yếu vô lực, nên cô khổ sở đặt mông ngồi xuống ghế rồi ai oán nhìn Triển Thất.
Giống như lời Triển Thất đã nói, bây giờ cô không có đau chết, nhưng so với buổi tối hôm qua, cả cơ thể đều đau nhức, mà lúc nãy bản thân Tiễn Kỳ vì quá tức giận quá mà không để ý.
"Nói đi, hai người các cô thế nào lại ở kết hợp chung một chỗ? Thích Thiên không phải là tên háo sắc, cũng sẽ không ham sắc đẹp, làm sao sẽ xuống tay với cô được."
Triển Thất có chết cũng không tin Thích Thiên vừa thấy đã yêu nhưng sau đó lại hạ thuốc cho cô ấy, nhất định có chuyện gì đó mà cô không biết.
Nghe Triển Thất hỏi vậy Tiễn Kỳ cũng mê man không hiểu, hai người bọn họ cũng không có tiếp xúc nhiều, trừ bỏ cái lần bị vô tình đụng chạm vào ngực kia. Chẳng lẽ là vì lần đó khiến cho người đàn ông kia cảm thấy có trách nhiệm nên mới ra tay mạnh với cô?
Nhìn Tiễn Kỳ như lâm vào mê võng thì Triển Thất cũng tò mò, xem ra phải hỏi Văn Nhân Mạc mới được, tên đàn ông đáng chết kia cũng không biết đi nơi nào, cho đến bây giờ cũng không có thấy mặt.
"Không cần đổi đề tài, cô còn chưa nói cho tôi biết sao không có đi cứu tôi, hai người cô và Long Mai thế nhưng trơ mắt nhìn tôi... tôi cảm thấy nhất định là hai người các cô núp ở một chỗ hẻo lánh nào đó xem tôi bị tên cầm thú kia hại."
Càng nói Tiễn Kỳ càng cảm thấy uất ức, càng nói càng cảm thấy những gì cô nói thật đúng, khi cô đang bịddlqd XXOO thì hai người phụ nữ này núp ở góc nào đó nhìn, nghĩ như vậy nước mắt cũng không kiềm được chảy dài ra, cô có cường hãn thế nào thì cũng chỉ là phụ nữ, gặp phải loại chuyện như vậy khó tránh khỏi nghẹn ngào nức nở.
"Cô đừng khóc nữa, tôi không phải không đi cứu cô mà là không thể đi được, bởi vì tôi cũng bị như cô vậy."
Thật sự Triển Thất không biết làm sao để an ủi cô ấy, khi thấy Tiễn Kỳ khóc thì lập tức nóng nảy, không biết giải thích như thế nào thì cô ấy mới không khóc nữa. Cô thể nếu thời gian quay ngược trở lại, cô nhất định sẽ đi xem náo nhiệt, như vậy bây giờ cũng không nẳm trên giường chịu tội thế này.
"Đúng rồi, còn cô bị sao vậy? Bị ốm hả? Thế nào lại vẫn nằm trên giường thế kia?"
Sau khi nghe Triển Thất nói, Tiễn Kỳ mới phát hiện cô vào phòng lâu như vậy nhưng Triển Thất vẫn cứ nằm yên trên giường, lúc vào đã phát hiện có gì không đúng, nhưng tức giận quá muốn phát tiết náo loạn nên quên mất.
"Tôi không phải đã nói rồi sao, cũng bị giống như cô."
Triển Thất thật muốn hôn mê luôn, rốt cuộc cô còn muốn để tôi phải nói rõ ra sao, chẳng lẽ nói thẳng tối hôm qua cô có ý định quyến rũ Văn Nhân Mạc nhưng cuối cùng bị Văn Nhân Mạc nổi lên thú tính hại cô đến giờ không xuống giường được.
"A..."
Đột nhiên Tiễn Kỳ vạch cái chăn trên người Triển Thất ra, thấy Triển Thất mặc bộ đồ ngủ mỏng xuyên thấu, nên thấy rõ cả người đầy những vết hôn xanh tím thì kinh hãi kêu to lên.
"Câm miệng, kêu la cái gì, hiện tại đã biết tại sao lão nương không có đi cứu cô rồi chứ?"
"Cô thế nhưng cũng bị Văn Nhân Mạc cường bạo? Nói xem rốt cuộc thì ai ở trên ai ở dưới?"
Giống như phát hiện một bí mật động trời, Tiễn Kỳ hưng phấn hỏi Triển Thất, hoàn toàn quên mất lúc nãy lòng cô tràn đầy uất ức.
"Khi bắt đầu thì tôi ở trên nhưng sau đó liền bị anh ta đè xuống."
Nghĩ đến chuyện này Triển Thất cảm thấy rất tiếc nuối, nếu kiên trì thêm chút nữa thì có lẽ cô nắm phần chủ đạo rồi.
"Ha ha ha ha, như vậy mới làm tôi thấy công bằng một chút, mẹ nó chứ, hôm nay lão tử vì chuyện này rối rắm suốt một ngày, cô không biết phải không, khi còn bé, mẹ tôi nói, lần đầu tiên người nào ở trên thì có thể đè ép đối phương cả đời. Lần đầu tiên của mẹ và cha tôi chính là mẹ tôi áp đảo cha tôi, sau đó cha liền bị mẹ đè ép cả đời. Tối hôm qua, tôi thế nhưng bị tên khốn kia đè xuống, về sau tôi phải làm thế nào đây, tôi nghĩ không lẽ cả đời sẽ phải bị anh ta áp đảo sao, tôi không thể chấp nhận như thế được."
Nghe Tiễn Kỳ nói, Triển Thất triệt để không biết nói gì, cả ngày nay cô rối rắm chính là vì chuyện này hả? Nhưng mẹ cô cũng thật hung hãn nha, thế nhưng lại nói cho con gái chuyện này, có thể tưởng tượng ra được cả đời Tiễn bang chủ là bị áp đảo như thế nào.
"Ai nói lần đầu tiên bị áp sẽ áp cả đời, ở phương diện này mặc kệ như thế nào đều phụ thuộc vào ý muốn của cô, lúc cô chân thật yêu anh ấy mới là đẹp nhất. Tôi tin tưởng Thích Thiên thích cô là vì cô là cô, hơn nữa có phải thật sự là vì chuyện này mà lần sau cô không áp đảo được anh ấy đâu?"
Sau khi Triển Thất nói xong, tâm tình Tiễn Kỳ sáng sủa hơn nhiều, thật ra thì hiện tại nỗi tức giận cũng tiêu biến mất, người đàn ông kia cô cũng không ghét, nhưng chuyện sau này cứ thuận theo tự nhiên đi, chỉ là sau khi trở về, cô nhất định phải áp đảo anh ta một lần.
"Triển Thất, vóc người của cô thật không tệ nha, Văn Nhân bang chủ đợi lâu như vậy mới ăn cô, tôi thật sự bội phục anh ta. Tôi muốn anh ta sớm đè cô dưới thân để hảo hảo mà giày xéo."
Tiễn Kỳ suy nghĩ rất hào phóng, nghĩ sao thì nói vậy, vóc người Triển Thất quả thật rất hoàn mỹ, eo thon không đủ một nắm tay, đùi đẹp thon dài bền chắc, còn phong doanh thì không lớn không nhỏ, thật là một báu vật nhân gian nha.
Triển Thất triệt để im lặng, ddlqd cô vốn còn tưởng rằng cô ấy sẽ phải đau lòng một thời gian nữa, không ngờ người ta chỉ rối rắm vấn đề là người nào ở trên người nào ở dưới, đối với chuyện bị đè ép hoàn toàn không quan tâm nữa, xem ra trong lòng cô ấy vẫn có Thích Thiên.
Hai người bát quái thêm mấy câu, cuối cùng Tiễn Kỳ cũng mệt mỏi nên trở về đi ngủ, chờ ngủ đủ lấy lại thể lực cơ thể rồi mới có sức chiến đấu. Mặc dù sau khi nói chuyện với Triển Thất thì tâm tình tốt hơn nhiều, nhưng cô vẫn còn rối rắm về vấn đề người nào trên người nào dưới, lần đầu tiên là cô bị hạ dược nên không tính, lần sau nhất định cô phải là người ở trên. Không biết nếu Thích Thiên biết suy nghĩ bây giờ của cô thì không biết nên khóc hay nên cười.
Sau khi Tiễn Kỳ đi, phải hết một ngày thì rốt cuộc Văn Nhân Mạc mới trở lại, Triển Thất thấy vậy cũng không cho anh sắc mặt tốt. Tối ngày hôm qua, cô thế nhưng cầu xin anh, thế mà anh không những không buông tha còn không chú ý cô suy yếu phản đối mà dùng sức mạnh cường hành cô, tuyệt đối không thể tha thứ, lại thêm khi cô tỉnh lại thì vô cớ biến mất, tội càng nặng thêm nên quyết không thể dễ dàng tha thứ cho anh.
Văn Nhân Mạc nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Triển Thất chỉ cười nhẹ, anh biết lúc này mà dỗ dành cô chính là thêm dầu vào lửa, cho nên cũng không nói chuyện mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, một tay vén chăn lên, một tay khác xé đi tầng áo ngủ thật mỏng trên người cô...
← Ch. 076 | Ch. 078 → |