Bang chủ của Bạch Bang
← Ch.008 | Ch.010 → |
Pằng!
Tiếng súng vang lên, làm bể nát hai bình
Mọi người còn chưa kịp kinh ngạc, thì một sự kiện càng khiến cho người ta giật mình đã xuất hiện.
Triển Thất ra tay hơi chậm hơn Vương Hoàng một chút, sau khi đạn bay ra ngoài, đầu tiên là bắn trúng một chiếc bình có cự ly tương đối gần, tạo thành một lỗ trống thì trực tiếp xuyên vào một cái bình sau đó.
Đinh!
Viên đạn này sau khi trúng mục tiêu là cái bình phía sau cũng không bể nát, mà chuyện thần kỳ giờ mới bắt đầu
Viên đạn không ngừng lại, giống như là bị cái bình này ngăn trở, sau khi gặp phải trở ngại liền bay về một cái bình khác kế đó.
Lách tách lách tách......
tiếng bình bể nát, khi cái bình này bể nát, thì ảnh hưởng tới cái bình kia cũng bể theo.
Bà ngoại ơi, những tuyển thủ khác, trừ Thạch Lỗi đã bắn trúng năm bình ra, thì ngay cả một cái cũng rất khó trúng, mà Vương Hoàng cư nhiên chỉ cần một phát đạn đồng thời bắn trúng hai cái bình đang bay.
Khi mọi người vừa muốn bày tỏ sự sùng bái với hắn, thì sự biến thái lại xuất hiện, Triển Thất lại một phát súng bắn nát ba bình, đây chính là nghe cũng chưa từng nghe qua a.
Kết quả lần tranh tài này không cần nói cũng biết, Triển Thất dùng ưu thế tuyệt đối trở thành vô địch, xoay người hướng về phía một người duy nhất ngồi xem cuộc tranh tài là Văn Nhân Mạc cười khoe khoang một tiếng, vốn cho rằng anh cũng sẽ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ anh lại mấp máy môi nói một câu.
"Còn phải luyện tập nhiều hơn nữa."
"Mẹ nó, một phát trúng ba bình rồi, còn nói mình luyện tập nhiều hơn nữa, tiên sư nhà anh, ngồi đó nói chuyện mà không biết suy nghĩ, ngày nào đó nhất định phải xem xem anh có bao nhiêu cố chấp."
Triển Thất tứ giận, trong lòng căm hận mắng chửi Văn Nhân Mạc.
Văn Nhân Mạc không tán thưởng, không có nghĩa là người khác cũng không, giờ phút này không khí ở xung quanh đạt tới đỉnh điểm, người vây xem đang nhìn về phía Triển Thất với ánh mắt vô cùng cuồng nhiệt, vẻ sùng bái đối với cô cũng đạt tới cực điểm, giống như là bọn họ sùng bái Văn Nhân Mạc vậy.
Nên biết ban đầu cũng bởi vì Bang chủ có tài bắn súng thiện xạ, đạt được vô địch mới ngồi lên chiếc ghế Bang chủ. Triển Thất dù không làm Bang chủ, nhưng tiền đồ sau này cũng thênh thang rộng mở nha.
"Vương huynh muốn đi đâu đây?"
Trong lúc tất cả mọi người hướng về phía Triển Thất chúc mừng thì Triển Thất lại gọi Vương Hoàng đang muốn rời đi.
"Chẳng lẽ tham quan Diễm bang chúng ta xong rồi, muốn trở lại Bạch Bang xử lý công việc?
"Bạch Quang, Bạch bang chủ?"
Giờ phút này Vương Hoàng đang đi ra ngoài đột ngột dừng bước, xoay người kinh ngạc nhìn Triển Thất.
Một tiếng Bạch bang chủ sau khi từ trong miệng Triển Thất thốt ra, dừng lại không chỉ có Vương Hoàng, mà mọi người mới vừa rồi còn ồn ào, giờ lại giống như hóa đá cùng nhìn Triển Thất và Vương Hoàng.
Bạch Quang, đây chính là Bang chủ Bạch Bang a, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này. Hơn nữa trong bọn họ rất nhiều người đã gặp qua Bạch bang chủ, dáng dấp cùng Vương Hoàng này cũng không giống a.
"Triển huynh đệ có phải nhận lầm người hay không, tại hạ là Vương Hoàng, sao có thể là Bạch Bang chủ được!."
Vương Hoàng giống như bị hù sợ, hỏi lại Triển Thất.
"Nghe nói, năm đó Bạch Bang chủ nổi danh bắn súng thiện xạ ở quan ngoại, hơn nữa sau mỗi lần bắn súng xong, Bạch bang chủ đều liếm nòng súng trong tay, hai ngày nay tôi nhìn thấy rất rõ ràng a"
"Ha ha, Triển huynh đệ chỉ dựa vào đó mà đã kết luận tôi là Bạch bang chủ sao? Ngài nên biết, rất nhiều người ở Bạch Thành sùng bái anh ta, cũng cố ý bắt chước động tác này, tôi sùng bái Bạch bang chủ, cho nên có động tác này cũng chẳng có gì lạ."
Sau khi Triển Thất nói xong, Vương Hoàng cười to giải thích.
Nhưng khi hắn cười mới được một nửa mới phát hiện không khí của hiện trường có vẻ bết thường, mọi người xung quanh nhìn hắn giống như nhìn kẻ địch, lúc này, hắn mới chợt tỉnh ngộ, Triển Thất đã đưa hắn vào tròng. Diễm bang cùng Bạch Bang từ trước tới giờ vẫn như nước với lửa, một đệ tử Diễm bang lại đi sùng bái Bang chủ của kẻ địch, không thể nghi ngờ rằng điều này chính là tìm chết.
Pằng! Pằng!Pằng!
Thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng, Vương Hoàng, không, phải là Bạch bang chủ mới đúng, lập tức nổ súng vào đám đông, có vài người trúng đạn ngã xuống đất, hiện trường nhất thời rối loạn.
Pằng! Pằng! Pằng!
"Bang chủ cẩn thận!"
Tiếp đó lại mấy tiếng súng vang, lần này là hướng về phía Văn Nhân Mạc, mà trong đó một viên đạn mắt thấy sẽ trúng vào Văn Nhân Mạc, lúc này, Lý Đường chủ không biết đi tới bên cạnh Văn Nhân Mạc từ lúc nào vươn mình ra, dùng thân thể chặn lại viên đạn kia.
Mọi người ở hiện trường rốt cuộc mới phản ứng, lập tức nổ súng phản kích về phía Bạch Quang, tuy nhiên xung quanh lại xuất hiện rất nhiều người bảo vệ Bạch Quang, hai bên lập tức khai chiến.
"A!!!"
Trong lúc hai bên đang hỗn chiến, Triển Thất bắn một phát súng trúng ngay vai phải của Bạch Quang, sau khi hắn bị thương, sức chiến đấu của bọn họ rõ ràng giảm xuống rất nhiều, không hề ham chiến nữa, mọi người bảo vệ hắn thoát khỏi Diễm bang.
Văn Nhân Mạc không hạ lệnh đuổi theo giết Bạch Quang, mà là giao phó Lý Đường chủ đang bị trọng thương cho mọi người mang đi chữa trị, không được tiếc, bất cứ giá nào cũng phải chữa khỏi cho ông ta. Văn Nhân Mạc lên tiếng thì nào có ai dám không nghe lệnh, lập tức mang Lý Đường chủ đi xuống chữa bệnh.
Mà Văn Nhân Mạc và Triển Thất nhìn nhau cười một tiếng, sau đó hướng hậu viện đi tới, kịch hay sẽ lập tức diễn ra.
← Ch. 008 | Ch. 010 → |