← Ch.10 | Ch.12 → |
Bạch Hạo Duy đi theo hắn đến nơi thiết kế bao bì sản phẩm ở Giai Tiên, bộ phận thiết kế có sáu người, ba nhà thiết kế, ba trợ lý.
Diệp Uy giới thiệu từng người với Bạch Hạo Duy, sau khi nói xong những việc cần làm vào ngày mai, Bạch Hạo Duy đang chuẩn bị rời đi thì lại thoáng nhìn thấy cách đó không xa có một thân ảnh mảnh mai đang ngồi xổm xuống, lục tìm hồ sơ và văn kiện phân tán trên sàn, anh vội vàng bước qua đó, cúi người giúp cô tìm kiếm.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là người đàn ông lúc nãy gặp ở văn phòng Tổng giám đốc Diệp.
Hứa Tình Hoan sửng sốt, rồi mới lên tiếng nói lời cảm tạ."Cảm ơn."
"Không có gì." Đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu tình của cô, Bạch Hạo Duy mở miệng, nhìn cô cười thật tươi.
Đáng tiếc cô cúi đầu nên không nhìn thấy, khi đã xếp gọn lại hồ sơ, cô liền đứng dậy rời đi.
"Thế nào, không phải là em thật sự để ý đến cô ấy chứ?" Diệp Uy lẽ ra phải về văn phòng mình rồi, vậy mà không biết tại sao vẫn còn đứng ngây ở đây bên cạnh Bạch Hạo Duy.
"Cô ấy rất đẹp." Đẹp đến mức anh không muốn rời tầm mắt, thầm nghĩ mãi được ngắm cô.
"Bộ dạng cô ấy thì chuẩn rồi, nhưng cá tính cũng rất lạnh lùng kiêu ngạo đó, khó có thể thân cận."
"Cô ấy không như vậy đâu, chỉ là có chút nhút nhát và hướng nội thôi, lại không biết biểu đạt ý nghĩ của mình nữa." Bạch Hạo Duy thốt ra.
"Sao em biết?" Nghe anh nói như là đã quen biết Hứa Tình Hoan từ lâu rồi ấy, Diệp Uy hồ nghi nhìn em họ.
Thu hồi ánh mắt, trầm mặc giây lát, anh mới chậm rãi trả lời."Bởi vì em có khả năng quan sát sâu sắc hơn người khác."
Diệp Uy xoa xoa cằm, nghĩ lại, rồi gật đầu phụ họa."Nói cũng phải, em am hiểu hội họa, khả năng quan sát nhất định tốt hơn người bình thường rồi, như vậy mới có thể hạ bút vẽ họ được chứ, hơn nữa còn vẽ trông rất sống động. Nếu em thực sự có hứng thú với cô ấy, anh cũng có điều nhắc nhở em - không thể tùy tiện chơi đùa với cô ấy đâu, nếu em không nghiêm túc và thật tình, thì tốt nhất đừng trêu chọc cô ấy." Hắn biết nhìn phụ nữ, rất rõ ràng người nào có thể đụng vào, người nào thì không thể.
Bạch Hạo Duy không nói gì, chỉ hạ tầm mắt, nhìn ngón tay vẫn đang run nhè nhẹ của mình, có chút đăm chiêu.
Sắp xếp xong văn kiện, cầm lấy túi xách, Hứa Tình Hoan rời khỏi công ty, đi đến trước một cửa hàng tiện lợi gần đó. Một tuần nay, em trai luôn chờ cô ở đây để đưa cô về nhà, cũng không biết vì sao, bắt đầu từ tuần trước, anh lại muốn tự mình đưa đón cô đi làm.
Đợi một lúc, thấy em trai còn chậm chạp chưa đến, cô có chút lo lắng, cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho em.
Tiếng chuông điện thoại của cô lại vang lên trước, cô nhận điện thoại."A lô."
"Chị, chị vẫn ở đó chờ em à?" Điện thoại truyền đến thanh âm của Hứa Triết Tự.
"Ừ, sao em còn chưa đến?" Nghe được giọng của em trai, trên khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp có thêm một tia dịu dàng.
"Em có chút việc gấp, chỉ sợ hôm nay không kịp đến đón chị, chị tự về nhà được không?"
"Được, dù sao nhà chúng ta cũng không xa công ty lắm, em không phải vội đâu, cứ chậm rãi xử lý tốt công việc của mình đi nhé."
"Vâng, về đến nhà chị nhớ gọi lại cho em đấy, có thể hôm nay đến khuya em mới về được, chị ăn tối trước đi. Còn nữa, lúc chị ở nhà một mình, nếu có người không quen biết đến hỏi, chị không được tùy tiện mở cửa đâu đấy, biết không?"
"Chị biết mà, chị cũng không phải trẻ con ba tuổi, nhưng thật ra khi em lái xe trở về thì nhớ phải cẩn thận nhé." Hứa Tình Hoan khẽ cười rồi tắt điện thoại.
Kể từ vụ tai nạn xe cộ cách đây ba tháng, em trai luôn coi cô như trẻ con, chuyện gì cũng lo lắng cho cô, thường thường dặn dò cô đủ điều.
Nhẹ nhàng sờ lên vết sẹo mờ dưới tóc mái, ba tháng trước cô bị tai nạn, bởi vì đụng vào đầu nên mới để lại vết sẹo này, cô hôn mê gần một tháng mới tỉnh lại, có lẽ em trai quá lo lắng nên khi cô tỉnh lại, vì muốn cô nhanh chóng hồi phục sức khỏe, đã quyết định chuyển đến Trung Bộ, tiện cho cô nghỉ ngơi sau khi bị thương nặng.
Cô không nhớ rõ tai nạn đó xảy ra như thế nào, trên thực tế sau khi tỉnh dậy, có rất nhiều chuyện cô không nhớ rõ, không ít chuyện đều phải dựa vào em trai nói cho cô.
Công việc trước đây của cô cũng bởi vì bị thương mà để mất. Chuyển đến Trung Bộ tĩnh dưỡng hơn một tháng, cô rất muốn đi làm, nên sau khi được bạn bè của em trai giới thiệu, cô đã vào Giai Tiên, làm thư ký của Diệp Uy.
Tuy rằng cuộc sống nơi đây không vội vàng như Bắc Bộ, cô cũng không phải tăng ca như trước, nhưng ở Giai Tiên, cô vẫn giống như ở Phi Diệu, nhân duyên không tốt lắm, hầu hết đồng nghiệp nữ đều không thích cô, đồng nghiệp nam thì dù thấy cô có bộ dạng xinh đẹp, nhưng lại không muốn hẹn hò gì với cô.
Cô không thích ánh mắt nhìn cô của những người đàn ông đó, loại ánh mắt không kiêng nể gì như thế khiến cô cảm thấy mình như bị xâm phạm vậy, nghĩ đến đây, cô không khỏi nhớ đến người đàn ông cô gặp ở văn phòng tổng giám đốc Diệp sáng nay, ánh mắt anh ta nóng bỏng như ngọn lửa, dường như nó đang mãnh liệt thiêu đốt cô.
Cô không hiểu có cảm xúc gì đang chất chứa sau ánh mắt phức tạp đó của anh ta, chỉ biết là nó làm cô bất an, làm cô hoảng hốt.
Hứa Tình Hoan bỗng nâng mắt lên, có cảm giác bị người ta nhìn trộm, nhưng tuần tra bốn phía, lại không phát hiện được là ai đang nhìn mình.
Là cô đa tâm sao? Giãn đôi lông mày hơi nhíu của mình, cô bước đi nhanh hơn, dọc theo vỉa hè, đi về nơi ở của cô và em trai, cũng chỉ mất khoảng hai mươi phút thôi.
Khi đi qua siêu thị, cô nhớ ra trong tủ lạnh đã gần hết đồ ăn rồi.
Vì vậy cô đi vào siêu thị, chọn một ít đồ ăn, cảm giác bị người nhìn trộm như vừa nãy lại xuất hiện, cô nhìn xung quanh, vẫn không phát hiện ra điều gì, nhẹ nhàng lắc đầu, nghĩ rằng tối nay em mình không về ăn cơm, cô tính mua một ít đồ gói về nhà, ăn đơn giản cũng được.
Một nhân viên đang đứng trên cái thang để xếp hàng, cô cẩn thận đi qua cái thang đó, đứng ở bên cạnh chọn ra mấy gói đồ ăn, khi đang muốn bỏ chúng vào giỏ mua sắm thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng vật phẩm loảng xoảng đổ xuống.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, cô còn không kịp phản ứng gì, mắt thấy cái thang kia sắp đổ xuống người mình, nhưng đột nhiên có người chạy về phía cô, ôm cô vào trong ngực, thay cô đỡ cái thang đó.
Hứa Tình Hoan kinh ngạc mở to mắt, gắt gao nhìn người đàn ông đang ôm mình, cô nhận ra đó là người đã gặp ở văn phòng tổng giám đốc Diệp.
Bị thang nhôm đổ vào đầu, Bạch Hạo Duy khẽ kêu một tiếng, nhưng ngay sau đó thấy mình đã giúp được cô chặn nguy hiểm, không để cô bị thương, trên mặt anh lại nở một nụ cười rạng rỡ."Cô không sao chứ?"
Cô ngây người nhìn khuôn mặt có nụ cười ấm áp như mùa xuân kia, có chút hoảng hốt, giống như có một hình ảnh nào đó chợt lóe qua trong đầu, còn không kịp bắt giữ nó đã bị một dòng máu chảy xuống từ trán anh làm cho sợ hãi, mắt thấy dòng máu đó sắp chảy vào mắt anh, cô cúi đầu xuống muốn lấy khăn giấy từ trong túi ra giúp anh lau máu.
Nhưng anh ôm cô quá chặt, làm cô không thể động đậy được, khẽ nhíu mày, nói:"Anh còn không mau buông ra."
"Thực xin lỗi." Nghe thấy tiếng nói của cô, anh vội vàng buông tay, có bộ dáng của người đã làm sai, vội vã giải thích với cô, "Không phải tôi cố ý muốn ôm cô, mà bởi vì vừa rồi cái thang kia đổ xuống, tôi -" Còn chưa nói xong, đã thấy cô lấy khăn giấy ra, đặt lên trán anh.
"Anh bị chảy máu rồi, ngồi xổm xuống đi để tôi xem miệng vết thương có lớn không."
Hóa ra cô muốn giúp anh lau máu. Trên mặt Bạch Hạo Duy một lần nữa lại giơ lên nụ cười sáng lạn, ngoan ngoãn nghe lời cô, anh ngồi xổm xuống.
Hứa Tình Hoan đẩy mớ tóc ngắn trước trán anh, không lâu sau đã tìm thấy miệng vết thương.
"May mắn miệng vết thương không lớn, nhưng tốt nhất vẫn nên rửa thuốc, khử trùng một chút vẫn tốt hơn." Cô lấy ra một tờ khăn giấy khác, chặn vết thương lại cầm máu cho anh.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, xin hỏi anh chị có bị thương không?" Anh nhân viên vừa rồi không cẩn để thang nhôm bị đổ, sau khi nâng thang lên, đi tới chỗ hai người xin lỗi.
"Anh ấy bị thương." Cô chỉ vào đầu Bạch Hạo Duy nói.
Nhân viên đó thấy tờ khăn giấy nhiễm máu trên miệng vết thương, kích động nói:"A, thật là có có lỗi quá, tôi đi báo cáo với ông chủ một chút, anh chị đợi tôi đến bệnh viện băng bó vết thương nhé."
"Không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi." Bạch Hạo Duy không để ý lắm, khéo léo từ chối.
"Vẫn nên bôi thuốc vào." Hứa Tình Hoan khuyên anh.
Nghe thấy cô nói như vậy, Bạch Hạo Duy lập tức thay đổi tâm ý, "Được. Vậy cô có thể đi cùng tôi chứ?"
Ánh mắt đầy chờ mong của anh khiến cô muốn nói cái gì cũng không được, huống chi, anh bị thương cũng là vì cứu cô mà.
Nhưng tại sao có thể trùng hợp như vậy, khi cái thang nhôm đổ xuống, anh là người đầu tiên chạy đến bảo vệ cô, khi đó anh ở ngay bên cạnh ư, chẳng lẽ...... Cảm giác bị người nhìn trộm lúc trước của cô, đó là anh sao?
"Có phải anh đang theo dõi tôi không?" Cô bật thốt ra câu hỏi nghi ngờ trong lòng.
Bị cô đột ngột đặt ra câu hỏi, anh không khỏi lắp bắp giải thích."Tôi, tôi không phải cố ý theo dõi cô, chỉ là trùng hợp thấy cô vào đây, cho nên muốn đến chào cô một câu thôi, nhưng sợ như thế quá đột ngột, có thể dọa cô, nên tôi vẫn đi sau cô, muốn tìm cơ hội nói chuyện với cô, tôi, tôi không có ý xấu gì đâu, thật sự!"
Thấy anh lo lắng đến đỏ cả mặt, Hứa Tình Hoan cũng tin lời anh nói, đi cùng nhân viên siêu thị đưa anh đến phòng khám bôi thuốc.
Bôi thuốc xong, ra khỏi phòng khám, anh nhân viên kia rời đi trước.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |