Hạnh phúc - không biết sẽ kéo dài bao lâu?
← Ch.064 | Ch.066 → |
Dòng Ⓜ️*á*υ lang sói trong người đàn ông này bắt đầu trỗi dậy, ⓛℹ️𝖓-♓ ♓-ồ-n 🍳.υ.ỷ dữ cũng bắt đầu nổi lên.
Những lời này không phải là muốn khen ngợi người đàn ông kia, mà là......
"Anh đang làm gì vậy?" Toàn thân Bạch Tuyết bắt đầu ửng hồng vì ngượng.
Cô lập tức bị Nhiếp Phong ôm từ phía sau, lưng cô dính sát vào ⓝ𝐠-ự-𝐜 anh. Dù cách hai tầng vải mỏng nhưng cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng như lửa toả ra từ ✝️-ⓗ-â-ⓝ ✝️♓-ể anh.
Bàn tay to của anh không ngại ngần ☑️*⛎*ố*ⓣ 𝖛*3 bắp đùi của cô, từ từ nhích dần lên phía trên, ngón tay cũng chậm rãi chui vào đụng phải nút thắt kiểu quần lót hình chữ T.... .
"Đừng như vậy." Bạch Tuyết khẽ vặn vẹo т𝒽â·п т𝐡·ể, "Tài xế...... Tài xế vẫn còn ở lầu dưới...... Ưm"
Trong khi đó, bàn tay kia của Nhiếp Phong nắm lấy chiếc cằm thon gọn trên mặt Bạch Tuyết khiến cô ngẩng đầu nghênh đón đầu lưỡi ấm nóng của anh đang luồn vào trong miệng mình.
"Ưm...... A......" Bạch Tuyết bị Nhiếp Phong ♓ô-ⓝ khiến cả 𝐭𝒽â-𝓃 ⓣ♓-ể cô đều mềm nhũn, hai đầu gối khẽ 𝐫_𝐮_п 𝓇_ẩ_🍸 không còn đứng vững được nữa.
Lúc này, từ bắp đùi trở xuống dưới, cô mặc thật ít vải lại phát ra những tiếng 𝖗ê●𝓃 𝖗●ỉ khiến Nhiếp Phong không còn làm chủ được mình.
Hiện giờ, đầu óc Nhiếp Phong chỉ có hình ảnh của tiểu yêu tinh mê người này thôi, †●♓●â●n 𝖙●h●ể anh cũng cảm nhận được là cô cũngDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, đang có phản ứng với anh. Tiếng 𝓇*ê*𝓃 г*ỉ yêu kiều cùng sức hấp dẫn của cô lúc này khiến anh không còn chịu nổi nữa.
"A!" Bạch Tuyết la lên, cả người liền bị Nhiếp Phong ép sát vào vách tường.
Cô cũng kinh hoảng một chút nên quay đầu lại cầu khẩn Nhiếp Phong, "Đừng mà, không pải anh nói muốn dẫn em đến gặp mẹ sao?"
Giờ phút này, Nhiếp Phong đang cảm thấy rất hứng thú với dáng vẻ yếu đuối như con thỏ sắp bị người khác làm thịt của cô. Nhìn cô như vậy, anh càng muốn ăn cô ngay lúc này giống như chuyện xảy ra bốn năm về trước vậy.
"Không sao, chúng ta sẽ đi sau." Nhiếp Phong cắn vào lỗ tai của Bạch Tuyết, nhẹ giọng nói, "Em chưa nghĩ tới hậu quả sẽ ra sao khi mặc như thế này ở trước mặt anh à?"
Thật là một tên đàn ông kém cõi, chỉ biết lấy d●ụ●↪️ ⓥọ●п●🌀 của mình để làm cái cớ mà thôi.
Bạch Tuyết mạnh mẽ vặn vẹo т*ⓗâ*n ✝️𝐡*ể mình, "Em không có, em chỉ đang ủi quần áo thôi. Phiền anh...... đừng như vậy!"
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa vào chỗ mẫn cảm của cô, sự κ●í𝖈●♓ 🌴𝐡●í𝐜●𝒽 đó khiến toàn thân Bạch Tuyết 𝓇.ц.ռ r.ẩ.🍸.
Bạch Tuyết bị Nhiếp Phong 🎋íⓒ·♓ т𝖍í𝐜·♓ đạt tới cao triều, 🌴*𝖍*â*ⓝ 🌴*ⓗ*ể xụi lơ trong vòng tay anh.
𝐓●𝒽â●n 🌴ⓗ●ể Nhiếp Phong ép sát vào người Bạch Tuyết, còn †.♓â.𝓃 𝐭𝐡.ể Bạch Tuyết lại bị đè trên vách tường, hai người cứ vừa nhìn nhau vừa т_𝖍_ở ♓_ổ_𝐧 hể_𝐧 như vậy.
Qua một lúc lâu, Nhiếp Phong buông Bạch Tuyết ra và đứng thẳng người. Ngược lại, Bạch Tuyết đang nằm trong lòng Nhiếp Phong, bất ngờ bị anh buông ra nên cô đứng không vững, té quỵ xuống đất, tóc dài bay tán loạn khắp khuôn mặt cô.
"Anh cho em mười lăm phút chuẩn bị." Nhiếp Phong hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống, đối diện với Bạch Tuyết nói.
Nói xong, Nhiếp Phong nhặt chiếc cà vạt khi nãy bị anh ném sang một bên lên, lau tay mình xong và mang đến vứt vào thùng rác.
Bạch Tuyết cũng không biết mình làm như thế nào mới sửa soạn xong. Vừa mới bước ra cửa, cô cố lấy lại được nét bình tĩnh vốn có của mình.
Nhiếp Phong đứng hút thuốc bên cạnh xe, thấy vẻ mặt mờ mịt của Bạch Tuyết xuất hiện ở cửa lầu liền nhếch môi mỉm cười và bước đến đón cô.
"Dường như em vẫn còn chưa thoả mãn d●ụ●𝒸 ☑️●ọռ●ℊ?" Nhiếp Phong kéo tay Bạch Tuyết, kề miệng mình sát vào lỗ tai của cô, nói nhỏ."Tối nay quay lại đây, anh sẽ làm em thỏa mãn."
𝐓ⓗâ.𝓃 ✝️♓.ể Bạch Tuyết khẽ run, hình ảnh kích cuồng khi nãy bỗng hiện lên trong đầu cô khiến cả người cô ⓝ·ó·ⓝ·ℊ 𝖗🔼·ռ, xấu hổ đến nỗi muốn chạy trốn.
Sau khi lên xe, tài xế bắt đầu khởi động xe, trên xe hoàn toàn yên tĩnh.
Bạch Tuyết cố tình co rúc ✝️●h●â●𝐧 тⓗ●ể mình vào cửa xe như thể Nhiếp Phong là một con rắn độc.
Rốt cuộc mình đối với anh là gì? Hay đơn giản chỉ là đối tượng kết 𝒽ô·𝖓 mà thôi?
Anh ấy không yêu cô cũng không cần cô yêu lại...... Anh ấy chỉ muốn cô trung thành tuân theo những lời anh ta nói.
Cô thật ngốc nghếch, trong một phút hồ đồ đã bị người đàn ông này dẫn dắt.
"Tư Hoài Dương và Hoa Nhị Nhị đã làm lành rồi sao?" Bạch Tuyết nhớ lại lúc ở Bắc Kinh, Nhiếp Phong có nói sở dĩ anh ấy tìm được cô cũng là nhờ có Tư Hoài Dương.
"Có lẽ là tạm thời, cũng có lẽ là vĩnh viễn, không ai biết trước được." Nhiếp Phong nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, khóe miệng nhếch lên vẻ cười đùa.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |