Vay nóng Homecredit

Truyện:Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao - Chương 057

Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao
Hiện có 964 chương (chưa hoàn)
Chương 057
0.00
(0 votes)


Chương (1-964 )

Siêu sale Shopee


Chương 57: Giải thích?

Hô hấp của Ôn Giai Kỳ hơi ngừng lại, ánh mắt lập tức nhìn đi chỗ khác.

"Hoắc Minh Thành, con tới đây đã"

Sau khi cô đi vào, ánh mắt của Hoắc Hạc Hiên không lập tức nhìn cô mà trước tiên gọi con trai tới bên cạnh mình, rất có ý tứ kiểu lát nữa sẽ tìm cô tính sổ.

Hoắc Minh Thành nhăn nhăn lông mày nhỏ, đi qua.

"Hôm nay con đi đâu?"

"Không đi đâu cả" Hoắc Minh Thành lạnh lùng đáp lời ba.

Ôn Giai Kỳ ở cạnh nghe thấy thế lập tức thở dài nhẹ nhõm…

May mà con trai không nói là tới sân chơi, nếu không người đàn ông này mà biết, thì sợ là anh ta còn tức giận hơn nữa.

Nhưng Hoắc Hạc Hiên nhìn dáng vẻ mồ hôi như mưa của con trai, cũng không tin: "Không đi đâu mà lại chảy mồ hôi nhiều như vậy ư? Bây giờ con còn biết nói dối với ba cơ à?"

Hoắc Minh Thành: "

Ôn Giai Kỳ thấy tình hình không ổn, không nghĩ được nhiều, vội vàng đứng ra: "Chuyện này… Anh đừng trách thằng bé, để tôi nói với anh, chúng tôi… Đi ra ngoài chơi một lúc, chỉ là anh yên tâm, thằng bé không bị cảm lạnh, tôi đã mua khăn lông cho nó rồi, không thấm mồ hôi"

Cô sợ anh nổi giận, cuối cùng vẫn không quên bổ sung thêm một câu.

Kết quả là người đàn ông chó má này nghe xong lại lập tức ném ra một câu: "Cô câm miệng lại cho tôi!"

Hung dữ nham hiểm độc ác chẳng khác nào muốn cắn chết cô!

Ôn Giai Kỳ nghẹn họng!

Được rồi, cô không so đo với một tên đàn ông cặn bã.

Thực ra cô biết mình đưa con trai ra ngoài chơi có vẻ hơi quá đáng, dù sao thì đứa bé này cũng vừa mới đổ bệnh hôm nay xong.

Thế nhưng ánh mắt kia chứa quá nhiều khát vọng, khát vọng đến mức trái tìm cô như bị ai bóp chặt lại, cô là mẹ ruột của cậu bé, nên không thể từ chối nổi.

Vả lại cô cũng là một bác sĩ, cô chắc chắn đã suy nghĩ kĩ càng, xác định con trai không sao cả mới dám đưa thằng bé đi.

Cũng may là sau khi người đàn ông này kiểm tra toàn bộ cơ thể của con trai mình xong, phát hiện cậu bé không có gì không ổn, đồng thời, bởi vì lúc ở sân chơi cậu bé đã chơi mấy trò kia, ra mồ hôi, nhìn có vẻ có tinh thần, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều, cho nên vẻ mặt Hoắc Hạc Hiên cũng không quá khó coi.

"Được rồi, trước tiên để chú Lâm dẫn con đi tắm rửa thay quần áo đi?

"Vâng"

Khuôn mặt nhỏ của Hoắc Minh Thành u ám, đồng ý. Chốc lát sau, trợ lý Lâm tiến vào, chuẩn bị dẫn cậu bé lên phòng nghỉ trên lầu để tắm rửa thay quần áo trước.

"Ba"

"Hả?"

"Không được phép mắng dì ấy"

Không ai ngờ rằng khi cậu bé này được đưa ra ngoài còn không quên Ôn Giai Kỳ, cậu bé dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc để yêu cầu ba mình không được phép mảng cô.

Ôn Giai Kỳ đang chờ bị tính sổ lập tức cảm động: "Minh Thành…"

"Minh Thành cái gì? Còn đứng đây làm gì? Không mau đưa nó lên trên đi!" Người đàn ông đang nổi giận kia sắp đến mức chọc vào cái là nổ tung luôn rồ Thằng nhãi ăn cháo đã bát này, anh nuôi nó được cái gì chứ?

Đứa trẻ được đưa đi rồi, trong phòng làm việc cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Đúng lúc này, Ôn Giai Kỳ đứng ở đó cuối cùng cũng cảm thấy.

thời gian tính sổ chuẩn bị tới rồi.

Thật sự kì lạ là, anh nổi giận như thế làm gì?

Không phải là cô chỉ dẫn thằng bé ra ngoài chơi một chút thôi sao?

Ôn Giai Kỳ quyết định mở miệng trước: "Được rồi, tôi giải thích với anh trước, đúng là tôi dẫn thằng bé ra ngoài như thế không được ổn lắm, nhưng tôi làm vậy là vì hôm nay tôi thấy được một chuyện. Hoắc Hạc Hiên, tôi thấy anh cần phải giải thích cho tôi nghe một chút"

"Cô nói cái gì? Giải thích?"

Có thế nào Hoắc Hạc Hiên cũng không ngờ rằng, mình còn chưa mở miệng gây sự với cô mà cô đã dám chất vấn anh ta rồi.

Ôn Giai Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, thăng bé không thích đi nhà trẻ là thế nào? Hôm nay tôi thấy thời tiết tốt nên định để cho thằng bé vận động nhiều hơn một chút, nhưng khi nói đến chuyện đó thì thằng bé vô cùng kích động, sau đó khi tôi nhắc đến bạn bè ở nhà trẻ thì cảm xúc của thằng bé càng mạnh hơn, kêu khóc với tôi. Hoắc Hạc Hiên, anh không cảm thấy trong chuyện này anh thiếu tôi một lời giải thích sao? Vì sao.

một đứa trẻ tốt như thế, về với anh lại biến thành như vậy?"

Trong một giây đồng hồ, bầu không khí trong phòng làm việc đã lạnh xuống âm.

Ánh năng phía ngoài vẫn sáng rỡ như thế, xuyên thấu qua cánh cửa sổ thủy tinh sạch sẽ, có thể nhìn thấy được ánh sáng vàng rực rỡ của nó, thế nhưng vào lúc này, Ôn Giai Kỳ đứng trong căn phòng này lại có cảm giác mình đang trải qua mùa đông khắc nghiệt, hơi lạnh bốn phía thấm vào xương tủy, lạnh đến mức cô không chịu nổi mà hơi run run.

Chuyện gì vậy?

Cô nói sai sao?

Cuối cùng cô cũng ý thức được cái gì đó.

"Cô muốn tôi cho cô một lời giải thích thật sao2"

".. Đúng"

"Được, vậy tôi nói cho cô biết, Ôn Giai Kỳ, vì sao thằng bé lại thành ra như thế. Vì năm đó cô bỏ lại nó, nó sinh non, bệnh tình nguy kịch, đến tận lúc hai tuổi cũng không chịu nói chuyện. Thằng bé không có mẹ, từ nhỏ đến lớn đã theo tôi, nó quái gở, lạnh lùng, bởi vì trong lòng nó, cái nơi vốn thuộc về mẹ kia vĩnh viễn không có ai lấp đầy, dẫn đến việc nó đi đâu cũng không thích ở chung với người khác, cũng thiếu thốn cảm giác an toàn, lý do như thế đã đủ chưa?"

Anh ngồi ở nơi đó, ngũ quan như điêu khắc, bởi vì sự tức giận trong lòng mà mỗi đường cong đều toát ra vẻ lạnh lẽo, giữa hai đầu lông mày chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, sự mỉa mai bén nhọn và độc ác.

Anh nhìn về phía cô, giống như đang cười, nhưng tiếng cười kia hay bao nhiêu thì càng khiến Ôn Giai Kỳ có cảm giác mình bị đâm mạnh bấy nhiêu!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-964 )