← Ch.104 | Ch.106 → |
<images>Chương 105: Một thứ gì đó đã sẵn sàng xuất hiện
Nhưng cũng vì điều này mà mẹ của cậu bé đã phải chịu thương tích nghiêm trọng.
Mặc Hi lau đi hốc mắt đỏ ửng vì khóc, thật lâu sau, tâm trạng của cậu bé cuối cùng cũng dịu bớt.
"Vậy ba có trách mẹ không?"
"Sao chứ?"
"Mẹ không nói cho ba biết thân phận thật sự của con. Khi mẹ tỉnh lại, ba có trách mẹ không?
Mặc Hi lúc này mới chuyển tầm mắt trực tiếp đối diện với ba mình, trong đôi mắt đỏ hoe chứa đầy ủy khuất.
Nhưng mà, trong đôi mắt đó còn ẩn chứa cả vẻ lo lắng và bất an, nhìn chẳm chằm vào Hoắc Hạc Hiên.
Hoắc Hạc Hiên có trách cứ Ôn Giai Kỳ không?
Tất nhiên câu trả lời là có, lăm năm qua, chẳng phải người phụ nữ đó nói chỉ còn một mình Hoắc Minh Thành sống sót hay sao?
Nhưng bây giờ thì sao?
Cô không chỉ từ cõi chết sống lại, mà bây giờ còn đang sống vui vẻ cùng với một đứa con trai.
Không giận cô mới là lạ, nếu bây giờ cô không nằm chết dở trong phòng mổ, e rằng cô đã bị anh ném xuống biển từ lâu rồi.
Nhưng nghĩ lại bây giờ…
Trong đầu Hoắc Hạc Hiên bỗng lóe lên cảnh tượng đẫm máu hồi mãy, khóe môi khẽ lay động.
"Không đâu, cô ấy có công dưỡng dục con, ba sẽ không trách mẹ con"
"Có thật không?"
Mặc Hi cuối cùng cũng vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Hoäc Hạc Hiên lập tức "ừm" thêm một tiếng.
"Đương nhiên là thật, ba sẽ không bao giờ nói dối con"
"lại chăm sóc mẹ sao?"
"Tất nhiên!"
Hoắc Mặc Hi lập tức đưa ra một câu trả lời khẳng định mà không do dự.
Hai ba con cuối cùng cũng giải quyết được mối hiềm khích với nhau, nay Ôn Giai Kỳ lại còn đang nẵm viện, thân là một người ba, anh có trách nhiệm thay cô mang hai đứa nhỏ về Vịnh nước Cạn chăm sóc.
"Đi thôi, mẹ hai đứa còn ở bệnh viện, hai đứa mau theo ba trở về trước thôi"
Anh cúi đầu nhẹ nhàng nói với hai đứa nhỏ.
Ninh Dương cảm thấy chính mình bị ủy khuất, cái miệng mếu máo.
sắp khóc.
Đây cũng là ba của cô, tại sao ba lại tốt với anh trai mình mà lại lạnh nhạt với cô như vậy?
Cũng may lúc này Mặc Hi chạy tới, thấy em gái mếu máo đầy ủy khuất liền ôm cô bé vào lòng nhỏ nhẹ nói.
"Ninh Dương, chúng ta không được quấy rầy mẹ, đợi khi mẹ tỉnh lại thấy em mếu máo như vậy khẳng định sẽ rất đau lòng"
"Em ngoan ngoãn đợi mẹ tỉnh lại nha!"
Hoäc Minh Thành dịu dàng an ủi ì vậy cô gái nhỏ không buồn nữa, cô bé quơ nằm tay bảo vệ mẹ tới cùng, không cho mẹ bị kẻ xấu đoạt mất.
Sau đó mấy cha con cuối cùng đã trở lại Vịnh nước Cạn.
Nhưng Hoäc Hạc Hiên vẫn chưa sáng suốt nhìn ra Ninh Dương cũng là con gái của anh ta, nguyên nhân cũng bắt đầu từ sự việc năm đó.
Năm đó, Ôn Giai Kỳ mang thai 8 tháng đã sinh non, sau khi được đưa đến bệnh viện, ba đứa trẻ may mắn được bác sĩ cứu sống.
Vì là sinh non nên Ninh Dương từ lúc sinh ra đã vô cùng yếu ớt nhỏ bé, ốm yếu, so với một con chuột nhắt cũng không khác là bao, đến khi trưởng thành, đứng cạnh hai anh trai của mình, cô bé vô cùng nhỏ bé chỉ như một đứa trẻ mới lên hai.
Hơn nữa, đa phần con gái lại thường giống mẹ, Hoắc Hạc Hiên không thể nhìn thấy bóng dáng của anh ta trong các nét trên khuôn mặt của cô bé, vì vậy mới không thể nhận ra cô bé.
Tại nhà họ Cố.
Sau khi Cố Cẩn Mai biết được những chuyện đã xảy ra, cảm thấy tức giận đến mức muốn nổ tung!
"Đồ tiện nhân Ôn Giai Kỳ đó! Cô ta còn dám vụng trộm sinh ra một đứa nhỏ? Song thai năm đó căn bản không có chết!"
Cô ta phát điên lên, toàn bộ khuôn mặt của cô ta tức giận đến biến dạng trông vô cùng khủng khiếp.
Cố Thanh Liên cũng tức giận không kém.
Mọi chuyện đều đã được bà ta sắp đặt ổn thỏa từ trước, bà ta sai người bắt cóc đứa trẻ, kêu bọn họ đòi Hoắc Hạc Hiên tiền chuộc, đến lúc đó, anh ta sẽ biết con của mình đã sớm bị Ôn Giai Kỳ mua chuộc, thường xuyên qua lại giữa hai nơi ‘Và một khi biết nơi đứa bé gặp tai nạn chính là ở nơi mà Ôn Giai Kỳ thuê, khi đó anh ta sẽ càng tức giận cô hơn, có thể lúc đó, anh ta có thể sẽ ném cô ra nước ngoài cũng nên.
Nhưng ai biết được, kế hoạch hoàn hảo như vậy mà cuối cùng lại bị một đứa trẻ đột ngột xuất hiện phá nát tất cả!
Sinh đôi sao?
Con tiện nhân kia quả thật cũng quá mưu mô thủ đoạn!
Cố Thanh Liên đã sắp xếp người để xử lý dứt điểm sự việc, đồng thời nhìn chăm chằm vào cô cháu gái đang điên cuồng.
"Cháu im lặng cho cô. Có chuyện gì cũng gào thét như thế thì làm được gì cơ chứ?"
Thủ đoạn của người cô Cố Thanh Liên này cũng không thua kém ai, nhìn vào những cách thức bà ta giúp cô đối phó với Ôn Giai Kỳ là đủ nhìn thấy rõ.
← Ch. 104 | Ch. 106 → |