← Ch.061 | Ch.063 → |
Chương 62: Ba là đồ móng heo bự
“Minh Thành, dì về nhé, cũng muộn quá rồi"
"Vâng"
Hoắc Minh Thành đang chơi trò chơi trong phòng lạnh nhạt đáp lại.
Ôn Giai Kỳ thấy vậy, cô đứng lên, đi tất chuẩn bị ra ngoài.
"Vậy tối nay dì có tới không?"
“Hả?"
“Dì nói mỗi đêm đều sẽ tới đây chữa bệnh cho ba"
Ngón tay Hoắc Minh Thành không dừng lại, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chăm vào màn hình, nếu không phải đang ở trong cùng một phòng với cậu bé, thì chỉ dựa vào cái thái độ thờ ơ đó của cậu bé sẽ khiến cô thật sự nghi ngờ những lời vừa rồi có phải do cậu bé nói hay không?
Ôn Giai Kỳ rũ mắt xuống, trong khoảnh khắc đó, cô định nói cho cậu bé biết rằng cô sẽ không tới.
Chẳng những đêm nay không đến, mà sau này cô cũng không muốn đến, vĩnh viễn không muốn chữa bệnh cho ba cậu bé nữa.
Nhưng khi cô đứng đó, cô nhìn thấy cái đầu nhỏ của cậu bé, còn có trên chiếc bàn nhỏ trong phòng còn đặt một chút thuốc, vì thế cô đành gật đầu.
“Ừm, sẽ đến, cháu đừng chỉ mặc đồ ngủ mà không chịu ngủ, có biết không? Khi dì tới sẽ tập tức tới phòng cháu kiểm tra, có được không?"
Bị phát hiện, cậu bé hơi khó chịu.
Nhưng cuối cùng, cậu bé vẫn gật đầu nhẹ, sau đó lại tập trung chơi trò chơi của mình.
Ôn Giai Kỳ thấy vậy thì yên tâm rời đi.
Nửa tiếng sau, tại trường mẫu giáo ở khu phố cổ.
“Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng tới rồi, con tưởng rằng mẹ không cần hai bé cưng của mẹ nữa"
_… Đến đây lúc bốn giờ rưỡi, thật ra cũng không tính là muộn, nhưng khi Ôn Giai Kỳ vừa đến nơi, hai bé cưng liền chạy ra từ trong trường mẫu giáo, nhào vào lòng cô làm nũng.
Đương nhiên, người làm nũng nhiều nhất là bảo bối Ninh Dương.
Còn Mặc Hi đeo cặp sách nhỏ trên lưng đứng trước mặt mẹ.
Ôn Giai Kỳ lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, ngồi xuống ôm hai bảo.
bối vào lòng: “Tại sao mẹ lại không cần hai bé cưng nữa chứ? Cho dù mẹ không cần gì cả, cũng không thể không cần các con"
"Thật không ạ?"
Bé Dương nghe xong thì cực kỳ vui vẻ, ôm mẹ hôn một cái thật mạnh.
Mặc Hi không hôn, cậu bé chỉ ôm mẹ.
Ôm một lúc, cậu bé thông minh đã cảm nhận được mẹ có gì đó không ổn, mẹ cười nhưng nhìn trông có chút gượng gạo.
Chẳng lẽ… Hôm nay, sau khi đến đó đã xảy ra chuyện gì sao?
Khuôn mặt nhỏ bé tươi cười của Mặc Hi lập tức trở nên hơi ảm đạm Đón hai đứa nhỏ, Ôn Giai Kỳ đưa bọn nhỏ đi siêu thị mua đồ ăn, cùng nhau về nhà, cô phải nhanh chóng trở về làm cơm cho bọn nhỏ, bọn nhỏ ăn xong còn phải dọn dẹp, dọn dẹp xong còn phải đi đến Vịnh nước Cạn.
Ôn Giai Kỳ vừa nghĩ tới chuyện này, tâm tình cô lại trở nên không vui.
“Mặc Hi, con dẫn em đi làm bài tập mẫu giáo trước, mẹ đi nấu cơm"
“Vâng, thưa mommy."
Mặc Hi đưa em gái vào phòng khách, lấy sách vở từ trong cặp sách ra của hai đứa ra, Mặc Hi mở vở của em gái ra, sau đó lấy bút chì hình con bướm nhỏ đặt xuống, lúc này mới ghé vào tai em gái.
“Ninh Dương, anh đi gọi điện thoại, em ngồi chỗ này làm bài tập về nhà, đừng để mẹ phát hiện ra anh"
"Anh muốn gọi điện thoại cho ai? Anh Minh Thành sao?"
Đôi mắt to tròn của cô gái nhỏ dễ thương hồng hào bỗng nhiên mở to, cứ chớp chớp, thật sự rất đáng yêu.
Mặc Hi gật đầu: “Đúng vậy, anh phát hiện tâm trạng hôm nay của mẹ hơi lạ, anh đi hỏi anh ấy, có phải lúc ở nhà bọn họ, mẹ lại bị bắt nạt không?
“Hừ! Ba xấu xa, được rồi, anh mau gọi điện thoại đi, nếu như đúng là như thế, chúng ta sẽ không bao giờ cần người ba này nữa!"
Bé cưng Ninh Dương đúng là tình yêu đích thực của mommy, vừa nghe thấy mommy lại bị bắt nạt, khuôn mặt nhỏ bé của cô bé lập tức lộ ra vẻ phẫn nộ, cánh tay nhỏ bé cũng vung vẩy theo.
Mặc Hi vội vàng chạy vào phòng gọi điện thoại.
Thế nhưng lần này, cậu bé vừa mới lấy điện thoại ra, chưa kịp gọi điện thoại thì phát bên trong có một tin nhắn, cậu bé mở ra nhìn, phát hiện chính là Hoắc Minh Thành gửi tới.
"Hoắc Minh Thành: Mặc Hi, xin lỗi, hôm nay mẹ lại cãi nhau với ba, nhưng anh đã trừng phạt ba rồi"
Quả nhiên lại cãi nhau!
Mặc Hi thấy vậy, đột nhiên cậu bé tức giận, ngay cả hai chữ “trừng phạt” cũng tự động bỏ qua.
"Mặc Hi: Mẹ là con người, không phải đồ đạc mà bị coi thường như vậy, trừng phạt là được sao? Vậy em đấm anh hai cú đấm, sau đó để anh trừng phạt, làm vậy có giải quyết được vấn đề không? Mọi chuyện vốn vẫn chưa được giải quyết, ông ta vẫn sẽ gây chuyện!"
"Hoắc Minh Thành:…
Qua một lúc lâu sau, Mặc Hi nghĩ rằng sẽ không có tin nhắn nào gửi đến nữa, thì đột nhiên màn hình sáng lên.
"Hoắc Minh Thành: Vậy em nói xem phải làm sao bây giờ?
"Mặc Hi: Em sẽ không tin ông ta nữa, cho đến khi ông ta thực sự hối hận: "Hoắc Minh Thành: Cho nên tối nay em sẽ không để mẹ đến sao?"
"Mặc Hi: Đúng vậy!
Cuối cùng Minh Thành không gửi thêm tin nhắn nào nữa, lần này mãi cho đến khi mẹ nấu cơm xong, Mặc Hi cũng không nhận được tin nhắn nữa.
Minh Thành bé tức giận rồi sao?
Thế nhưng, đó là mommy của bọn họ, nếu ngay cả anh em bọn họ cũng không đau lòng, vậy thì còn có ai yêu, bảo vệ mẹ nữa?
Mặc Hi từ trong phòng đi ra, có vẻ cậu bé đang ấm ức chuyện gì đó.
Đúng lúc này Ôn Giai Kỳ bưng món xào ra, nhìn thấy con trai cúi đầu ủ rũ từ bên trong đi ra, cô lo lắng: “Sao vậy? Mặc Hi, sao đột nhiên con lại buồn rồi?"
← Ch. 061 | Ch. 063 → |