← Ch.09 | Ch.11 → |
Ngày hôm sau, Uchiha Itachi liền ra ngoài làm nhiệm vụ, Kira lại than thở, ngay cả một tuần trăng mật cũng không có ư! Không có ư!
'Đạt được đạo cụ: Bí tịch Chakra' Thanh âm máy móc đột nhiên vang lên.
Kira giật mình một cái, hệ thống này không phải đã lâu không có xuất hiện rồi sao, như thế nào lại đột nhiên chui ra! Bí tịch? Mẹ nó, cô thật đúng là có bí tịch a!
Đầu Kira bỗng nhiên đau đớn, trong đầu hơn một ít trí nhớ nguyên bản không có, làm sao để vận chuyển Chakra, làm sao để khống chế... Nhưng là, không có một cái nào nói cho cô biết như thế nào vận dụng Chakra lên nhẫn thuật cả, a, có một cái, dùng Chakra của chính mình cứu chữa cho người khác, nói trắng ra, đó không phải là một vú em sao?!
'Luyện tập sơ cấp nhập môn; Thành công: Thân thể trọng tố 10%; Thất bại: Thân thể hư thối. '
Đậu xanh rau má, cô còn phải trải qua hiệp ước bất bình đẳng như vậy bao nhiêu lần nữa đây! Tương ứng với thân thể hư thối không phải là thân thể trọng tố thành công sao! Vì cái lông gì chỉ có 10%?!
Được rồi, cô chính là một nữ chính bi thống không có bàn tay vàng.
Ngồi ở trên giường hai chân xếp bằng lại, Kira có chút ác thú vị nghĩ: Thật giống như đang luyện bí tịch võ công...
Cô tựa hồ có thể cảm nhận được Chakra đang vận chuyển, tuy rằng lượng Chakra không phải rất nhiều, nhưng cũng coi như là một tiến bộ không nhỏ, phải biết rằng ban đầu cô ngay cả một chút Chakra đều không có, được rồi, Uchiha Itachi có từng truyền một ít Chakra cho cô.
Trong phòng Kira đang hết sức chuyên chú luyện tập, ngoài cửa Uchiha Fugaku lại kinh ngạc vạn phần, lần đầu tiên gặp mặt hắn từng xem xét qua thân thể của cô, không có Chakra, hiện tại lại xuất hiện một cỗ Chakra toán loạn... Cực độ quỷ dị, không giống với Chakra của Ninja bình thường, Chakra của Kira là trong suốt, độ tinh khiết lại phi thường cao, bất quá... Tựa hồ chỉ có thể phong ấn trong cơ thể...
Quả nhiên như hắn nghĩ, Kira không phải là người bình thường, cũng may cô đã kết hôn với Itachi, tìm ra bí mật của cô cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Vì thân thể của mình, Kira thức khuya dậy sớm luyện tập, trình độ mất ăn mất ngủ mạnh mẽ liều mạng kia hoàn toàn không thua gì lúc trước cô thi vào trường cao đẳng, nhớ lại trước kia, cô liền nhịn không được rơi lệ, tại thời đại lạc hậu chỉ có nhẫn thuật này, cô không làm được gì cả!!!!
Qua nửa tháng, cô cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ sơ cấp, ánh mắt Fugaku xem cô càng ngày càng kỳ lạ, Kira nghĩ, chẳng lẽ hắn phát hiện cái gì?
Đang ngủ say Kira bỗng nhiên nghe được một tiếng nổ trong phòng, cô lập tức mở to mắt, thật cẩn thận xuống giường, gia tộc Uchiha... Hẳn là không có ăn trộm dám đến đâu...
"A!" Cô giẫm lên cái gì vậy.
Sờ sờ vật thể bên cạnh, nóng hầm hập, lại còn ướt chèm nhẹp... Thân hình này... Như thế nào cảm giác giống Itachi đại thần?
Kira nhỏ giọng kêu lên: "Itachi?"
Đáp lại cô là thanh âm có chút thống khổ của Uchiha Itachi, Kira lập tức phản ứng kịp, Itachi đại thần bị thương! Luống cuống tay chân thắp ngọn đèn, khi Kira nhìn đến Uchiha Itachi nằm trên đất, không tự giác hít vào một hơi, trên sàn đều là máu!
Anh đến tột cùng là làm cái nhiệm vụ gì, bị thương nặng như vậy! Kira đỡ Uchiha Itachi lên giường, nhưng thể trọng của Itachi đối với cô mà nói là quá nặng, sau khi tha anh đến trên giường cô cũng sắp tắt thở...
Lau lau mồ hôi trên trán, cô lại chạy xuống lầu bưng một chậu nước lên, lấy khăn mặt cẩn thận chà lau thân thể anh.
Sau khi cởi quần áo anh ra, sắc mặt Kira liền trắng bệch, miệng vết thương trên bụng sâu như vậy... Làm sao bây giờ, đánh thức Fugaku? Không... Không được... Lấy cá tính của Itachi khẳng định không muốn...
Cắn chặt răng, Itachi đại thần, chuyện này không thể trách tôi, không trâu bắt chó đi cày, có thành công hay không liền xem tạo hóa của anh.
Hít sâu vài lần, Kira chậm rãi nhắm hai mắt lại, thúc dục Chakra trên người, từ từ tích tụ tới trên tay, tay cô nhẹ nhàng đặt lên miệng vết thương của anh, ánh sáng màu trắng thong thả tiến nhập miệng vết thương, cái trán Kira bắt đầu chảy mồ hôi, sắc mặt cũng càng ngày càng trắng, nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì, dù sao Itachi đại thần đã cứu cô, cô không thể mặc kệ không quan tâm.
Nửa giờ trôi qua, Kira cảm giác toàn thân bắt đầu đau đớn như kim châm muối xát, mùi máu tươi trong miệng càng ngày càng nồng...
"Oa..." Cô vẫn không nhịn được, hộc máu.
Thời điểm Kira còn muốn tiếp tục truyền Chakra, tay lại bị nắm chặt, giọng nói của Itachi truyền đến: "Đã ổn rồi, đừng truyền Chakra nữa."
Khóe miệng Kira cong lên: "Không có việc gì là tốt rồi..."
Vừa dứt lời, mí mắt của cô liền trợn lên, ngã xuống, mơ hồ cảm giác rơi vào một ôm ấp ấm áp, Itachi đại thần? Không... Anh còn đang bị thương mà, làm sao có thể tiếp được cô...
Ánh mắt Uchiha Itachi phức tạp nhìn Kira hôn mê, anh biết cô có năng lực tự chữa trị cho mình, nhưng lại không biết cô còn có thể chữa trị cho người khác, bất quá... Cái giá tựa hồ không nhỏ, con ngươi híp lại, quả nhiên như anh dự đoán, Chakra trong cơ thể cô không còn dư thừa một chút nào, bên trong còn có tình trạng xuất huyết, bắp thịt tay chân cơ hồ bị tê liệt... Tình huống như vậy nếu xuất hiện ở trên thân thể người bình thường, vậy phỏng chừng chính là phế đi, nhưng là Kira...
Uchiha Itachi sờ soạng miệng vết thương trên bụng, đã muốn kết vảy...
Năng lực này tuyệt đối không thể làm cho phụ thân biết, nếu không, cô sẽ hoàn toàn bị quản chế bởi gia tộc Uchiha!
Ngón tay lau đi vết máu ở khóe miệng cô, Uchiha Itachi ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng kéo chăn qua, chính anh đều không có phát hiện động tác của anh có bao nhiêu dịu dàng...
Anh nghi hoặc hỏi chính mình, đối với cô, đến tột cùng là loại tình cảm gì?
Sau khi Kira tỉnh lại liền bi thống phát hiện cô không thể động đậy, toàn thân đều đau đớn, chỉ cần cô vừa nhúc nhích, liền đau đến nước mắt như mưa, Uchiha Itachi không biết đi nơi nào, cô khóc không ra nước mắt, vì cái lông gì cô sẽ đáng thương như vậy!
"Kira, tỉnh rồi." Tsukiyo bưng thức ăn vào, ánh mắt có chút ái muội.
Kira nghi hoặc hỏi: "Mẹ, Itachi đâu?" Cái tên hại cô biến thành như vậy chết ở nơi nào hử!
Tsukiyo cười khẽ: "Vợ chồng son còn không dính nhau đủ sao? Itachi cũng thật là, không biết tiết chế một chút..."
Tiết chế? Tiết chế? Đậu móa đây là ý gì? Kira cuống quít giải thích: "Mẹ, không phải... Ui da..."
Tsukiyo vội vàng đè cô xuống giường, đau lòng nói: "Mẹ biết con da mặt mỏng, mẹ đã nhắc nhở Itachi, buổi sáng thấy các con ngủ cùng nhau, mẹ liền khẳng định con sẽ dậy không nổi."
Ngủ cùng nhau? Ngủ cùng nhau? Khóe miệng Kira run rẩy, ai có thể nói cho cô biết, ở thời điểm cô mê man đã xảy ra chuyện gì không?! Vì cái lông gì cô cứu người biến thành tàn phế còn muốn bị hiểu lầm là được 'Yêu thương' cả một đêm?
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Tsukiyo, Kira biết chính mình nói như thế nào đều vô dụng thôi, hàm chứa lệ ăn cháo Tsukiyo bón cho, trong lòng cô đã sớm mắng Uchiha Itachi đến nghìn vạn lần! Đều tại tên trứng thối kia! Bằng không như thế nào sẽ làm cho cô liệt ở trên giường, còn bị hiểu lầm thành...
Mặt khác, Uchiha Itachi mặt không chút thay đổi nghe phụ thân chính mình truyền thụ giáo dục XXOO, anh cũng thực vô tội a, mẫu thân vừa tiến vào cũng đã nhận định chuyện này, anh giải thích cũng vô dụng, rõ ràng cam chịu.....
← Ch. 09 | Ch. 11 → |