Bí mật
← Ch.576 | Ch.578 → |
Vòi nước phun xuống, khí nóng trong phòng tắm tràn ra.
Hạ Tuyết т𝐡â.𝖓 𝖙.𝐡.ể 𝖒ề.m 𝖒.ạ.ï, trần truồng, đứng dưới vòi, để cho nước nóng dọc theo mái tóc chảy xuống, tạo thành rất nhiều dòng nước nhỏ, xẹt qua 🌴.♓â.ռ ✝️.𝐡.ể trắng nõn, cô dùng hai tay vui vẻ khêu nhẹ mái tóc dài, ngẩng mặt lên, để cho nước nóng tùy ý rơi xuống gương mặt ————
Hàn Văn Hạo tắm rửa xong, chỉ dùng khăn lông trắng, quấn quanh nửa người dưới của mình, để trần nửa thân rắn chắc phía trên, cầm điện thoại di động, đi tới trước cửa sổ sát đất, vẻ mặt lạnh lùng, nghe Hi Thần báo cáo, lên tiếng đáp lời, hai mắt lóe lên, chậm rãi nói: Để lại người sống! Tôi còn có chỗ dùng! Coi chừng Trầm Ngọc Lộ, đừng để cho cô ta 𝖈.𝖍ế.𝖙!!
Vâng! Hi Thần cúp điện thoại.
Hàn Văn Hạo cũng cúp điện thoại, hơi xoay người, liền nhìn thấy trong phòng tắm, Hạ Tuyết đứng dưới vòi nước, mặc cho nước phủ xuống ✞𝒽â●𝓃 🌴●♓●ể hấp dẫn, m_ề_𝐦 𝐦_ạ_𝐢 của mình, bọt nước từ trên đầu đăm đăm rơi xuống, xẹt qua bộ 𝓃-🌀-ự-𝖈 tròn trịa, vòng eo tiêu hồn, nước chảy qua cái 𝖒ô.𝓃.𝐠 trơn bóng, chảy giữa bắp đùi tiêu hồn, ánh mắt nhu hòa của hắn chợt lóe, tràn qua một chút mập mờ, nhìn cô vẫn ngẩng đầu lên, để cho nước nóng lao xuống, hai tay khẽ v●⛎●ố●† ⓥ●ⓔ trước пɢự-𝖈 của mình.
Hai tròng mắt hắn lại loé lên ánh sáng ԁụ●𝖈 ☑️●ọ●n●𝐠, ném điện thoại di động trên ghế dựa, từng bước đi vào trong phòng tắm, sau đó đứng trước mặt của Hạ Tuyết, để mặc cho vòi nước dọc theo đầu rơi thẳng xuống, xẹt qua khuôn mặt kiên nghị của hắn, hai tròng mắt mê ly của Hạ Tuyết đột nhiên chợt lóe, hơi có chút xấu hổ nhìn hắn, hắn chớp mắt, chậm rãi cười một tiếng, nhích dần đến gần т●𝖍â●n †●h●ể của cô, để cho bộ ⓝ.ɢự.𝒸 𝖐*♓*ê*υ ℊợ*𝒾 của cô, dán vào lồng 𝐧ℊ_ự_🌜 của mình, cúi đầu, trong dòng nước chảy, hai tròng mắt phát ra ánh sáng 𝖓óռ●ɢ 𝒷ỏ●ռ●ɢ nhìn cô.
Hạ Tuyết thở phì phò, phát hiện người đàn ông này, có sức hấp dẫn vô hạn, mặc dù kích tình đã qua, vẫn làm cho lòng người ta 𝐦.ê đ.ắ.𝐦, hai tròng mắt của cô có chút căng thẳng, chớp một cái ———— Hắn chậm rãi phát ra một cỗ độc nhìn cô, chậm rãi đưa hai tay, nhẹ nhàng xoa nắm bộ 𝐧ℊự●🌜 sữa của cô, làm cho đốm nhỏ màu hồng trên ռ●🌀ự●𝖈 cô, càng không ngừng dựng lên, Hạ Tuyết thở phì phò, hai mắt mê ly mong đợi nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo vừa nhìn cô, vừa dùng bàn tay nắm bộ ռ-🌀-ự-🌜 sữa của cô, càng không ngừng xoa nắn, chậm rãi nó ———— ♓_ô_𝐧 anh đi ————
Hai tròng mắt Hạ Tuyết hơi lộ ra tia sáng đỏ d·ụ·c 𝖛·ọ·𝐧·𝐠, rất nghe lời, chậm rãi vươn tay, ở trong làn nước nóng chảy, ôm cổ của hắn, 𝒽ô*𝖓 lên môi hắn, Hàn Văn Hạo ở trong làn nước nóng, khẽ 〽️ú.🌴 bờ môi cô, đầu lưỡi thè ra quấn lấy đầu lưỡi của cô, hai tay đột nhiên nắm chặt hông của cô, để cho ✝️·ⓗâ·n ⓣ·𝐡·ể của cô dán chặt vào mình, sau đó xoay người một cái, đem Hạ Tuyết đè trên tường, cuồng nhiệt ⓗô𝓃-.
Hạ Tuyết đón nhận nụ ⓗ_ô_𝐧 của hắn, cảm thấy cả 🌴-𝖍â-𝓃 т♓-ể cường tráng, rắn chắc của hắn dán vào mình, cô ✝️-𝖍-ở ♓ổ-𝖓 𝒽ể-𝓃, mới vừa rồi, cao triều đi qua giữa hai đùi, mang theo một chút đau đớn 𝐤-í🌜-𝐡 thí-ⓒ-𝖍, rồi lại lập tức xông lên một dòng nước ấm, cô vẫn ôm cổ của hắn, cùng hắn ♓●ô●𝓃 nhau, phát ra tiếng ⓣ𝖍●ở ɢấ●ⓟ mời gọi, hắn theo dòng nước chảy 𝖛.𝐮ố.t ⓥ.𝑒 cả người cô, bóp nhẹ cái Ⓜ️ô.𝓃.🌀 tròn lẳng của cô, sau đó một tay nhắc bắp đùi của cô, đột nhiên dừng lại tất cả động tác, xuyên qua nước chảy nhìn cô.
Hạ Tuyết cũng mê loạn nhìn hắn, giờ phút này, im lặng còn hơn lên tiếng.
Hàn Văn Hạo nhìn chòng chọc hai mắt Hạ Tuyết, đột nhiên nhấc chân lên, trong nháy mắt, tiến vào bên trong 𝐭𝐡â.𝐧 т.𝐡.ể của cô, một hồi mờ mịt khoan khoái làm cho hắn kích động cười một tiếng, sau đó tiếp tục chậm rãi tiến vào, Hạ Tuyết ⓣ♓-ở 𝒽ổ-ռ hể-п, dán vào tường, khẽ kêu ra tiếng, ôm 𝐭𝖍-â-𝐧 ✞𝖍-ể của hắn, ngẩng đầu lên, để mặc cho hắn tiến sâu vào ⓣ♓â●𝖓 𝐭●𝐡●ể của mình, từng trận sóng dâng lên, vui vẻ.
Động tác 𝐫·ú·ⓣ 𝓇·🅰️ đư*🔼 v*à*ο của Hàn Văn Hạo càng lúc càng nhanh, vừa cúi đầu 𝐡ô-n nhẹ bộ п_🌀ự_ⓒ sữa của cô, khẽ cắn điểm nhỏ màu hồng, Hạ Tuyết nhắm lại hai mắt, kêu nhỏ ra tiếng.
Hàn Văn Hạo càng tăng tốc tiến vào, phát hiện ra tư thế cơ thể khác nhau, từ trên người cô lấy được 🎋♓🅾️á-i 🌜ả-m không giống nhau, hắn quá hưởng thụ t●𝒽â●𝐧 t●𝖍●ể của cô làm cho chính mình 🎋íⓒ·ⓗ t·𝒽í·c·♓, hắn lại càng nhanh chóng tiến vào, vừa tiến vào, vừa khẽ cắn vành tai cô, nói: Anh muốn mỗi ngày yêu em ———
Hạ Tuyết cười khẽ, ôm cổ của hắn, lại dịu dàng, nói: Em nguyện ý ————
Hàn Văn Hạo hài lòng cười một tiếng, lại nhấc chân dài của cô, nhanh chóng tiến vào, thọc thật sâu, Hạ Tuyết ở tron nước chảy, tìm được ⓚ*ⓗ𝑜*á*ı cả*𝐦 lạ!
Nước chảy vẫn rơi qua т*𝖍â*п ⓣ*♓*ể của hai người bọn họ, dưới thân bọn họ chặt chẽ kết hợp nhau, Hàn Văn Hạo vừa ôm chặt Hạ Tuyết cuồng nhiệt 𝒽ô𝖓·, vừa tiến vào, xúc động thâm tình, nói: Đừng rời xa anh, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng ta cũng phải ở chung một chỗ———— Anh yêu em ————Hạ Tuyết ———— Anh yêu em ————
Nước mắt Hạ Tuyết lại rơi xuống, hài lòng cười nhỏ, ôm chặt t𝒽â.ռ t.♓.ể hắn, cùng hắn ⓝ_ó_𝓃_🌀 🅱️ỏп_ℊ ♓ô●𝐧●, nỉ non khéo léo nói: Anh đuổi em cũng không đi đâu ———— Anh mau lấy em đi, em muốn gả cho anh, em muốn gọi anh là chồng————
Trong lòng Hàn Văn Hạo không khỏi ấm áp, vừa tiến vào, vừa ⓗô.n nhẹ cô nói: Đối với anh, em sớm đã là cô gái duy nhất trong lòng anh, là vợ của anh ————
Hạ Tuyết cười một tiếng, lại cảm nhận Hàn Văn Hạo đột nhiên mạnh mẽ đ_â_〽️ sâu vào, cô ngửa đầu kêu nhỏ, hắn kích động đ*â*ɱ ⓥ*à*𝖔, từng trận hưởng thụ ngọt ngào kết hợp với cô, thật yêu, thật yêu cô gái này ———— Đã nhiều năm trước, yêu cô gái này là một bí mật, hôm nay cả hai đã hiểu nhau, bày tỏ tình yêu công khai. Chẳng qua, giờ khắc này, ngọt ngào và lãng mạn như thế, vẫn là một bí mật, cho nên trong phòng tắm, khi bọn hắn mãnh liệt tiến vào và đ.â.m sâu, 𝖗.ê.ⓝ 𝐫.ỉ phóng túng ————
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên vào trên giường nệm màu tím đậm, đêm qua hai người như thế triền miên thật lâu, Hàn Văn Hạo quá mê luyến 🌴𝖍_â_ⓝ т𝖍_ể Hạ Tuyết, cả đêm càng không ngừng đòi hỏi, giống như đem đoạn thời gian tách ra, tất cả kích tình dùng hết, làm cho Hạ Tuyết kiệt sức, đến sáng sớm đã ngủ sâu, đã thật lâu, cô cũng chưa có giấc ngủ tuyệt vời như vậy, trong giấc mộng, đều là ngọt ngào, cô nằm mơ thấy cha mẹ dẫn mình đi trên một thảm cỏ xanh biếc, nhìn thế giới kia trải đầy hoa, thậm chí còn nhìn thấy bảy sắc cầu vòng, cô từ trong mộng tỉnh lại, vẫn còn cảm thấy hạnh phúc và tuyệt vời, mở mắt ra, vươn tay đặt nhẹvị trí bên cạnh, lại trống không, cô đột nhiên hoảng hốt, trợn to cặp mắt, nhìn nệm giường trống không, lập tức ngồi dậy, sợ hãi, nhìn cả căn phòng một vòng, nước mắt lăn xuống, cho rằng đêm qua mình nằm mộng, cô sợ hãi khóc lớn ———— Văn Hạo ————
← Ch. 576 | Ch. 578 → |