Người trong hình
← Ch.563 | Ch.565 → |
Xe chạy dọc theo một con đường lớn hoa anh đào, cuối cùng dừng ở trước biệt thự giữa sườn núi, Tĩnh Đồng quay đầu, nhìn phía ngoài cửa sổ có một tòa nhà màu trắng, nằm ở lưng chừng núi, trên tường rào màu trắng, phủ đầy trúc, xuyên qua sợi hoa lan màu đen, có thể nhìn thấy cả tòa biệt thự trúc, hồ bơi màu xanh dương, gợn sóng lấp loáng, chiếu vào mặt tường màu trắng, vô cùng xinh đẹp.
Xuống xe thôi———— Trác Bách Quân quay đầu, có chút mập mờ nhìn Tĩnh Đồng.
Trái tim của Tĩnh Đồng cũng không khỏi giật thót, nhưng vẫn gật đầu, đẩy cửa xe ra, đi xuống xe, Trác Bách Quân cũng xuống xe, mỉm cười vòng qua xe, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đẩy cánh cổng sắt, sau đó đi vào vườn hoa nhỏ biệt thự, bước qua hồ bơi kiểu dáng boong thuyền, đi tới trước cửa kính phòng khách, Trác Bách Quân đột nhiên quay đầu, mập mờ nhìn cô, mặt của Tĩnh Đồng chợt đỏ bừng, bàn tay mềm mại ở trong lòng bàn tay Trác Bách Quân, cảm thấy hắn khẽ kéo mình đi vào phòng khách, cô cẩn thận từng li ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn một vòng phòng khách, Trác Bách Quân lập tức ôm cả người cô, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô, đầu lưỡi xông vào, cùng với đầu lưỡi của cô nhẹ quấn lấy, cả người Tĩnh Đồng nhất thời nóng lên hừng hực, để mặc cho Trác Bách Quân ôm chặt mình trong lòng ngực, không ngừng vuốt ve ngang lưng của mình, rồi đến cái mông, mặt của cô ửng đỏ, mặc cho hắn vuốt ve ————
Trác Bách Quân vừa hôn Tĩnh Đồng, vừa thở phì phò, rời khỏi nụ hôn của cô, nhìn cặp mắt to xinh đẹp ngây ra, lại bá đạo ôm chặt eo nhỏ của cô, để cho thân thể cô dán chặt vào mình, giọng khàn khàn, hấp dẫn, hỏi: Nhiều ngày không gặp, nhớ anh không?
Tĩnh Đồng khẽ mỉm cười nhìn hắn, có chút xấu hổ.
Hai tròng mắt Trác Bách Quân lộ ra vui vẻ, lập tức ôm lấy thân thể của cô, cuồng nhiệt liệt dây dưa hôn, thậm chí cởi bỏ áo khoác của cô, rơi xuống bên chân, lại vươn tay cởi bỏ cúc áo giả tây phục màu đen, giúp cô cởi áo khoác, cách lớp áo sơ mi trắng, nhẹ nắm bả vai của cô, mảnh mai có chút mất hồn, hắn vẫn cuồng nhiệt hôn môi của cô, hôn nhẹ cằm của cô, đến cổ, tay từng chút cởi bỏ cúc áo sơ mi trắng của cô ————
Tĩnh Đồng mê loạn, kích thích nhắm lại hai mắt, ngẩng đầu lên để mặc cho hắn hôn nhẹ, hai tay cũng có chút run rẩy, không nhịn được cởi bỏ áo khoác của hắn, hai người đứng đó ôm chặt nhau, lại triền miên, cuồng nhiệt hôn nhau, Trác Bách Quân lập tức ôm cả người Tĩnh Đồng, bước nhanh tới cầu thang xoắn ốc, vừa đi lên, vừa không nhịn được kích tình ôm hôn, cho đến khi hắn dùng thân thể đẩy một cánh cửa màu trắng, hai người cùng nhau ngã xuống trên khăn trải giường màu trắng ————
Trác Bách Quân đè ở trên người của Tĩnh Đồng, lại hôn đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, tay cởi bỏ áo sơ mi, kéo rơi chiếc váy ngắn màu đen, kể cả giày cao gót, cùng nhau ném ở bên giường, khẽ liếm bắp đùi trắng nõn, dùng hàm răng khẽ cắn bên trong quần ren màu trắng —— khi ngửi được mùi hương giữa hai chân cô, hắn bị kích thích cười khẽ, lập tức kéo rơi quần lót của cô, rồi tách ra hai chân cô, nhìn giữa hai chân —— trần truồng đầy mê người của cô, vẻ mặt Tĩnh Đồng xấu hổ có chút sợ hãi nhìn mình, ánh mắt hắn hừng hực, nhìn chằm chằm ánh mắt mê ly của cô, lập tức duỗi ngón tay tiến vào bên trong, dò vào bên trong ấm áp của cô ————
A ———— Cả người Tĩnh Đồng nóng lên, tâm mạch lập tức cuồng loạn, nắm chặt ga giường kích động rên nhỏ ————
Trác Bách Quân nhìn Tĩnh Đồng kích động như vậy, hắn lại ra lực hướng bên trong thọc vào!!
A ———— Tĩnh Đồng lại nắm chặt ga giường, ngẩng đầu lên kêu nhỏ.
Trác Bách Quân vừa dùng ngón tay tiến vào, vừa cúi đầu, gặm nhẹ đốm nhỏ màu hồng ————
A ———— Tĩnh Đồng nâng cao thân thể, thở gấp, liên tiếp rên rỉ, nắm chặt cái khăn trải giường, mạch máu cả người bùng lên, mồ hôi rịn ra, Trác Bách Quân đè chặt ở trên người của cô, cắn đốm nhỏ, từ từ đi xuống, tới bụng, rồi đến nơi thầm kín giữa hai đùi, hắn tách hai chân dài của cô ra, khẽ mút, liếm bên trong ————
Tổng giám—— Tĩnh Đồng khó chịu kích tình, nắm ga giường kêu nhỏ ——
Trác Bách Quân lập tức đè ở trên người của cô, nhìn chòng chọc hai tròng mắt của cô nói: Gọi tên anh ————
Bách Quân ———— Tĩnh Đồng không nhịn được, nhìn hắn kêu nhỏ ———
Trác Bách Quân đột nhiên cười khẽ, cùng cô kích tình hôn, vừa hôn, vừa cởi bỏ áo sơ mi của mình, thậm chí nắm hai bàn tay nhỏ bé của cô, buộc cô cởi bỏ dây thắt lưng cho mình, khi hắn cảm giác bàn tay nhỏ bé của cô đang run rẩy cởi bỏ dây thắt lưng của mình xong, hắn nhất thời hưng phấn, xoay cả người cô lại, buộc cô nằm trên giường nệm trắng phau, mình nhanh chóng cởi bỏ quần áo cuối cùng, nắm chặt hông của cô, nhanh chóng tiến vào thân thể của cô, đâm mạnh vào!
A ———— Tĩnh Đồng nằm trên giường, không nhịn được rên nhỏ, cả thân thể bị kích thích, thở dốc rên lên, nắm chặt 1 góc ga giường, lại kêu nhỏ —— Tổng giám ————
Anh muốn nghe em kêu ———— Trác Bách Quân lại mãnh liệt tiến vào, rất hưởng thụ khít khao của cô!
A ———— Tĩnh Đồng giống như con mèo, lưng lõm vào, cả người cực nhanh run rẩy rên nhỏ, bộ ngực sữa mê người nhẹ nhàng rung lắc trong không trung, Trác Bách Quân lập tức nắm chặt bộ ngực sữa của cô, vừa tiến vào, vừa dùng lực xoa nắn, nắm đốm nhỏ của cô ————
A ———— Tổng giám ———— dừng lại, em không được —— Thân thể Tĩnh Đồng nặng nề nhấp nhô, xin tha.
Trác Bách Quân không để ý đến cô năn nỉ, chỉ mạnh mẽ, ào ạt tiến vào, hơn nữa càng lúc càng cuồng nhiệt, thậm chí lật thân thể của cô, đè trên người của cô, tách hai chân của cô, càng không ngừng tiến vào, đâm thẳng vào, quá yêu cô căng đầy, để lại cho mình cảm giác an toàn, Tĩnh Đồng ngẩng đầu lên, nắm chặt ga giường, phóng túng, cả người thở gấp rên rỉ ————
Một bài ca tình yêu, bên trong có thật nhiều, thật nhiều mập mờ, hai người kết hợp, nếu yêu nhau, đó nhất định là chuyện cảm động nhất.
Một đêm này, mưa phùn xôn xao tới, tung bay ngoài cửa sổ, chỉ chừa vài giọt đọng cạnh cửa sổ, giống như nước mắt lạnh lẽo, từ từ rơi xuống ————
Rốt cuộc, kích tình đi qua ————
Trác Bách Quân ôm chặt Tĩnh Đồng nằm trên giường trắng, rất hài lòng mình lại một lần nữa lấy được thân thể của cô, càng không ngừng lộ ra nụ cười hài lòng, mập mờ, khẽ liếm vành tai của cô ————mặt Tĩnh Đồng dính vào trên gối đầu trắng như tuyết, hưởng thụ dáng người to lớn của hắn ôm mình trong ngực, dịu dàng hỏi nhỏ: Anh cười cái gì?
Trác Bách Quân ôm Tĩnh Đồng, khẽ xoa nhẹ vòng eo của cô, xoa bộ ngực sữa của cô, vừa nhẹ nhàng xoa, vừa dịu dàng nói: Cười em ————
Cười em? Cười em cái gì? Tĩnh Đồng ngẩng đầu lên, nhìn Trác Bách Quân hỏi.
Cười em lẫn trốn anh ———— Trác Bách Quân cúi đầu, véo nhẹ cằm của cô, lại dịu dàng, nói.
Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, không biết nên nói gì, chẳng qua, giọng nói có chút lo sợ nhìn hắn, nói: Chị Ngọc Lộ sẽ đến không?
Chưa từng có cô gái nào bước vào ngôi nhà này của anh ———— Trác Bách Quân nhìn cô, nói ngay.
Tĩnh Đồng hài lòng cười nhỏ, có chút xấu hổ xoay người đi, lại nhìn thấy trong học tủ bên giường, hé ra một tấm hình cũ kỹ, chắc là chụp ở Nhật Bản, lúc hoa anh đào bay tán loạn, có một cô gái thật xinh đẹp, mặc ki-mô-nô màu hồng xinh đẹp, ôm trong ngực một bé trai xinh đẹp, hai tròng mắt của cô mở to, nhìn tấm hình hỏi —— Người trong hình này là ————
Ánh mắt Trác Bách Quân đông lại, hơi do dự một chút!
← Ch. 563 | Ch. 565 → |