Gọi tên tôi (1)
← Ch.554 | Ch.556 → |
Ngôi nhà nhỏ, ánh đèn nêon hắt ra ngoài cửa sổ, lúc hồng lúc xanh, vừa vặn chiếu vào vị trí nằm trên giường.
Trác Bách Quân nhẹ đỡ Tĩnh Đồng nằm trên giường nệm thoảng mùi hương anh đào, đè nhẹ ở trên người cô, cúi đầu nhìn hai tròng mắt của cô mê ly, có chút xấu hổ, hắn dịu dàng cười khẽ.
"Tổng giám ————" Tĩnh Đồng có chút sợ, nhẹ giọng gọi hắn.
"Đừng gọi Tổng giám, gọi tên tôi ————" Trác Bách Quân vén nhẹ sợi tóc trên trán cô, nhẹ giọng ra lệnh.
Mặt của cô đỏ lên, chút xấu hổ kêu nhỏ: "Bách Quân ————"
Tiếng gọi nhẹ nhàng, giống như người mẹ, tràn đầy tình yêu và dịu dàng ———— Trác Bách Quân đột nhiên mập mờ cười một tiếng, nhìn hai mắt cô mê ly, cúi đầu, 𝐡ô_𝖓 lên môi cô, trong lòng của Tĩnh Đồng ngọt ngào, hai mắt rưng rưng, đón nhận nụ 𝖍●ô●n của hắn, chậm rãi mở đôi môi đỏ của mình, cùng đầu lưỡi ấm áp của hắn nhẹ nhàng quấn lấy, hai tay khẽ run cổ của hắn.
Cho tới bây giờ, Trác Bách Quân cũng chưa từng đối xử như vậy với một cô gái, m.ú.✞ vào đầu lưỡi nhỏ, cọ sát môi mềm, vê ra vô hạn tình cảm, hắn không tự chủ được, đưa hai tay, xông vào trong chăn, ôm khẽ eo nhỏ của cô, nắm 3.o 𝖙.ⓗ𝖔.n của cô, dán chặt vào 𝐭𝐡_â_ⓝ 𝖙h_ể cô, cảm nhận bộ ⓝ𝖌ự_ⓒ đầy đặn, hồi hộp, 🌴_𝒽_ở ♓ổ_𝖓 ♓ể_n, hắn cười khẽ một tiếng, khẽ 𝐦ú_ⓣ lấy làn môi của cô, vừa ♓ôп*, vừa xúc động nói: "Đừng sợ ————"
𝐓ⓗ*â*п ✝️*ⓗ*ể Tĩnh Đồng giống như dần dần luân hãm, đón nhận nụ 𝖍ô*n thật dịu dàng của hắn, cùng hắn quấn lấy nhau.
Trác Bách Quân vừa 𝒽ô_𝖓 𝖒_ô_ı của cô, tay vừa đư.🅰️ ✅.à.ο trong áo len của cô, xoa nắn bộ 𝓃🌀*ự*↪️ sữa của cô, thậm chí nắm điểm nhỏ màu hồng ————
"Ưmh ————" Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, hơi 𝐭*♓*ở 𝖉ố*𝒸, lại bị tay hắn kéo một góc áo len, thuận lợi đem áo len cởi ra, lộ ra áo lót nhỏ, mặt của cô đỏ lên, Trác Bách Quân lại cười khẽ, cúi đầu, ♓ô*n nhẹ cổ của cô, 👢❗ế-〽️ dọc theo 𝖓ɢự·𝖈 của cô, bàn tay đưa tới ngang lưng, 𝒸_ở_❗ á_𝑜 lót màu trắng của cô, khẽ cắn điểm nhỏ màu hồng, thậm chí thật dịu dàng ⓜú_t lấy.
Tĩnh Đồng nhắm mắt lại, thở phì phò, cảm nhận mạnh 𝐦á●𝐮 trong †*♓â*n ✞𝐡*ể chuyển động, cánh tay trắng bóng có chút rét lạnh, ôm chặt cổ của hắn, Trác Bách Quân thuận thế ⓗ.ô.n nhẹ cánh tay của cô, rồi đến bả vai, thậm chí nhẹ nhàng khẽ cắn, Tĩnh Đồng kêu nhỏ ————"Đau ————"
Hắn lại im lặng, cười nhỏ, khẽ ⓗ·ô·𝓃 𝐜·ổ, xúc động và dựa dẫm, nói: "Tôi thật sự rất thích mùi thơm trên người em ————"
"Có phải ———— vì em giống như mẹ của anh, cho nên anh mới ————" Tĩnh Đồng bị tổn thương trong lòng, nhìn Trác Bách Quân, ngược lại cũng ngớ ngẩn thổ lộ tình cảm của mình, nhưng hỏi xong, mặt đỏ lên.
Trác Bách Quân cúi đầu, nhìn cô cười một tiếng, sau đó cởi bỏ âu phục, từng chút cởi cúc áo trên п·ɢ·ự·𝐜, mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, xoay mặt đi, khẽ 𝖈_ắ_ռ 𝖒_ô_ℹ️ dưới, không dám nhìn ———— Hắn mập mờ nhìn cô, ánh mắt tà mị dần dần thu lại, dịu dàng cười khẽ, 𝐜.ở.ⓘ á.⭕ sơ mi, lộ ra lồng 𝖓🌀-ự-🌜 màu đồng rắn chắc, thừa dịp cô xoay mặt qua bên, lại mạnh mẽ ôm cô vào trong nɢự·🌜, kéo chăn, phủ lên hai người, ở bên tai của cô nhẹ giọng xúc động, nói: "Đứa ngốc, tôi thích em, thì là thích em ———— không liên quan đến mẹ tôi ————"
Tĩnh Đồng đột nhiên cười nhỏ, mặt tựa vào lồng 𝖓●🌀ự●𝐜 hắn, có chút xấu hổ đem hai tay đặt ở bên hông hắn, phát hiện bắp thịt rất rắn chắc, trái tim của cô nhảy lên, Trác Bách Quân cúi đầu, 𝖍ô_п lên mặt của cô, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đặt trên ⓝ🌀*ự*🌜 của mình, ở bên tai của cô nhỏ giọng nói: "Sợ sao? Đừng nói với tôi, là lần đầu tiên của em ————"
Tĩnh Đồng không dám lên tiếng, cảm thấy nói thật có chút mất thể diện, liền vội vàng nói: "Em ———— Em ————"
Trác Bách Quân đột nhiên cười khẽ, nhẹ tay vuốt cái bụng trơn nhẵn của cô, rồi đến bên hông trên quần jeans, quen thuộc buông lỏng cúc quần trên eo cô, rồi từ từ kéo quần xuống, khẽ ✅⛎ố_𝐭 𝐯_𝐞 cặp đùi đẹp thon dài của cô, mặt của Tĩnh Đồng lại đỏ lên, nuốt một ngụm nước bọt, không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn một cái ———— Trác Bách Quân cũng mập mờ nhìn cô, lại bá đạo đè trên người của cô, vừa 𝖍*ô*п cô, vừa tách quần dài của cô, sau đó nhanh chóng 𝒸●ở●𝒾 🍳𝐮ầ●𝓃 áo của mình, hai người gần như trần truồng ôm nhau, vừa ôm 𝒽ô·n·, vừa chuyển động 𝐭♓.â.ռ ⓣ.𝐡.ể, khiến hơi thở hai người quấn lấy nhau, cuối cùng Trác Bách Quân đột nhiên kéo rơi áo lót của Tĩnh Đồng, mạnh mẽ tiến vào, nhưng giữa hai chân bị chặn, hắn lập tức hơi đầu, nhìn Tĩnh Đồng, trong hai tròng mắt lộ ra một chút vui mừng!
Tĩnh Đồng cắn chặt môi, có chút mất mặt nhẹ nắm chăn, quay đầu đi.
"Lần đầu tiên ————" Trác Bách Quân vừa nói xong, đè mạnh xuống người Tĩnh Đồng ———— sau đó tiến vào!!
"A ————" Tĩnh Đồng đột nhiên đau đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân, nắm chặt chăn, rên nhỏ, ngay sau nước mắt đó lăn xuống!
Trác Bách Quân quá mê luyến khít khao của cô, lại đè mạnh hơn một cái, rốt cuộc trượt vào chỗ ướ.ⓣ á.т của cô, ngay sau đó, †ⓗâ_𝐧 †ⓗ_ể truyền đến từng trận kích tình, dường như lần đầu tiên, hắn cảm nhận được sự kết hợp đẹp đẽ và hạnh phúc, hắn lại đè mạnh xuống ————
"A ———— đau quá ————" Tĩnh Đồng ⓣ.♓.ở ԁ.ố.𝒸, cổ họng khát khô, xin tha nói: "Không muốn ———— Đau quá ————"
Hai tay Trác Bách Quân lại chống hai bên ✝️h*â*𝐧 †*ⓗ*ể của cô, mạnh mẽ đè xuống, chiếc giường lay động kêu ken két, ngay sau đó bật trở lại, hắn cố sức đè xuống, hưởng thụ khít khao của cô, làm cho mình thật sâu mê luyến ✝️♓·â·п ⓣ·♓·ể của cô, hắn hít mạnh một hơi, đột nhiên cúi người xuống, triền miên 𝐡ô·п cô, vẫn đánh thẳng vào ✝️ⓗ.â.ռ t.𝖍.ể của cô, Tĩnh Đồng th·ở 🅓·ố·𝒸, hai chân không nhịn được nhẹ mở ra, vừa cùng hắn cuồng nhiệt 𝐡●ô𝖓●, vừa hưởng thụ đau đớn bên dưới dần dần đưa tới 🎋♓⭕á-ⓘ 𝐜-ả-ɱ, nước mắt lại từng giọt lăn xuống.
Một đêm này, triền miên mang theo đau đớn, trên người của cô, khắp nơi là vết ♓ô_n của Trác Bách Quân, người đàn ông này, yêu thương h-ô-𝐧 khắp người của mình, thậm chí, khi tiến vào thì cũng dịu dàng như vậy, chỉ sợ làm đau cô, giờ khắc này, cũng vô cùng dịu dàng và yêu say đắm, cô bị cảm động, nước mắt lại rơi xuống ————
Giờ khắc này, ít nhất thật tốt đẹp, thì ra cho dù chúng ta làm chuyện gì, cư xử với người yêu, bạn bè, người nhà, chỉ cần thật lòng thật dạ, luôn có thể đạt được hạnh phúc.
Đèn nêon vẫn lóe lên trong màn đêm rét lạnh, lúc tối, lúc sáng, giống như cuộc sống đầy mâu thuẫn, giống như ở bên này và bên kia trái đất! Cuối cùng, cho dù ban ngày có hiểu ban đêm hay không, ban ngày vẫn chuẩn bị ———— Mang tia nắng ấm áp rọi vào ngôi nhà nhỏ, trong ngôi nhà nhỏ này truyền đến tiếng chiên trứng, tiếng nướng bánh mì, và một khúc dương cầm "Người Tuyết"————
Một đêm này, Trác Bách Quân giống như quay lại thời gian hạnh phúc trong quá khứ, ở đó có Hoa anh đào, có mẹ và một chút vui vẻ của tuổi thơ, loại cảm giác này, giống như nằm mộng, làm cho hắn luân hãm ———— Cuối cùng hắn sâu kín mở mắt ra, lập tức tiếp xúc ánh nắng ban mai, chiếu vào trên tường, trên tường có dán hình Tĩnh Đồng và bạn trai cô, 𝐭𝖍.â.𝐧 ɱ.ậ.ⓣ rúc vào nhau, còn có hình Tĩnh Đồng ngồi trên đùi bạn trai, nhìn ống kính cười rất ngọt ngào ————
← Ch. 554 | Ch. 556 → |