Ai phóng hỏa?
← Ch.044 | Ch.046 → |
Hàn Văn Kiệt cũng chậm rãi bước đến sau lưng Hạ Tuyết, anh nhìn dì Lưu và Quách Dung khẽ gật đầu chào, sau đó liền cầm chiếc áo khoát màu hồng, nhẹ nhàng khoát lên người Hạ Tuyết ...
Hạ Tuyết vẫn chăm chú nhìn em mình như cũ, môi khẽ cong, những giọt nước mắt to, nhỏ vẫn không ngừng rơi xuống ...
Quách Dung nhìn Hàn Văn Kiệt đang đứng bên cạnh Hạ Tuyết, anh và cô cùng nhìn Hạ Hân đang nằm trong phòng, không khí xung quanh hai người có chút gì đó mập mờ ... mắt Quách Dung mở to như hai hạt châu, hết quẹo đầu sang trái rồi lại sang phải để suy nghĩ ... hai người này sao lại thân mật như thế nhỉ?
"Ai da, đứa bé này không sao là tốt rồi ... chỉ là, đáng tiếc ... nhà của chúng ta...trong nhà cũng có nhiều vật có giá trị ... cũng đã ở đấy mấy chục năm rồi ...", dì Lưu nhìn Hạ Hân, buồn bã nói ...
"Dì...", Hạ Tuyết giật mình xoay người hỏi "Nhà của chúng ta cũng bị cháy mất sao, không phải chỉ cháy có vài nhà thôi sao? Nhân viên chữa cháy không đến kịp sao?"
Quách Dung thở dài nói "Không phải ... cũng không phải thế ... chung cư của chúng ta đã có hơn mấy chục năm rồi, cũng sắp sửa đổ ... chẳng qua chỉ là chết đúng lúc mà thôi ... trận cháy này đã làm cho toàn bộ chung cư sụp đổ ... cả nóc cũng sập luôn ..."
Hạ Tuyết thở hốc vì kinh ngạc, trong lòng đau xót hỏi "Vậy sau này chúng ta làm sao bây giờ, tất cả các nhà đều cháy, chỉ trong một đêm mà mất hết sao? Chúng ta còn có rất nhiều đồ vật giá trị ở bên trong mà ..."
Dì Lưu cũng bất đắc dĩ lắc đầu nói "Không còn cách nào khác, đây cũng là số mệnh do ông trời sắp đặt ... có tiếc cũng vô ích ... Hãy cố gắng bắt đầu một cuộc sống mới, chuẩn bị một căn nhà mới ... chúng ta cũng đã sữa xong nhà bên kia rồi, con cùng Hạ Hân tạm thời hãy đến ở nhà của chúng ta đi"
"Không được!", Hạ Tuyết từ chối, "Nhà của dì cũng chỉ có hai phòng, một là phòng khách ... Quách Dung cùng chị Quách Sương ở chung trong một phòng đã chật chội rồi, sao con có thể chen vào đấy ở! Bây giờ không còn cách nào, chúng con chỉ có thể tìm một nơi nào đó để thuê thôi ..."
"Tốt nhất bạn nên mướn một phòng gần nhà chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp bạn trông nom Hạ Hân", Quách Dung cũng bất đắc dĩ nói.
Hàn Văn Kiệt từ từ quay đầu lại, nhìn cô, tròng mắt hiện lên ánh cười nhàn nhạt ...
'Hừ!", Quách Dung càng nghĩ càng tức giận nói "Tốt nhất là nên tìm cho ra kẻ đã phóng hỏa, đem lột da hắn, vì hắn đã hại nhiều người như vậy ..."
"Đúng vậy!", dì Lưu cũng tức giận nói, "Sau đấy ta nghe nói ... lúc nữa đêm, có người ngửi được mùi xăng nồng nặc ... không biết là nhà nào lại không cẩn thận như vậy ... Thật không có trách nhiệm! Các nhân viên phòng cháy chữa cháy đang điều tra nguyên nhân ..."
Quách Dung vẫn còn tức giận, tiếp tục nói ... "Đang yên lành, nữa đêm ai lại dùng đến xăng a? Tiểu Khu chúng ta đâu có nhà nào có xe ...", cô lập tức trở nên ngây ngốc, nhớ lại những lời nói của mình và Hạ Tuyết hôm qua ...
Hạ Tuyết cũng sửng sốt nhìn Quách Dung, dùng ánh mắt hỏi ... "Không thể nào?"
Quách Dung cũng dùng ánh mắt hỏi lại ... "Không thể nào? Những người ái mộ Hồ Điệp và Dạ Thiên Thiên báo thù sao?"
← Ch. 044 | Ch. 046 → |