Luôn có một người lên tiếng phê phán
← Ch.337 | Ch.339 → |
Ánh mắt Hạ Tuyết xốc xếch, chớp một cái, trái tim phanh phanhnhảy, sau lưng tuôn ồ hôi lạnh, ô vội vã ói: "Lúc đó, thân hận củaôi quá đặc iệt, hơn ữa, tôi ại mang hai, hơn ữa, tôi hấy mình èn mọn, àm sao tôi ám để ảnh hưởng đến mọi gười, ngay ả bản hân tôi ũng hận ình, tại ao cuộc ống trở ên như vậy? Ngay cả ựa vàoên cạnh anh, tôi ũng cảm hấy bị ội phạm, ãy tha thứ úc đó tôi uá tham lam, ha thứ cho ôi .......... hông phải ôi cố ý uốn tới gần anh, tôi cũng không dám có hy vọng xa vời gì với anh, chỉ cảmthấy rất ấm áp mà thôi, cũng không như anh cả của anh nghĩ là tôi có ý đồ gì ..."
Hàn Văn Kiệt nhẹ gật đầu, nói: "Ừm ..........."
Hạ Tuyết căng thẳng ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Kiệt, hỏi: "Tại sao anh biết Hi Văn là con của tôi và anh cả anh".
Hàn Văn Kiệt nói ngay: "Lúc nhìn thấy tấm ảnh là tôi đã biết ngay rồi. Bởi vì anh cả không bao giờ dùng ánh mắt đặc biệt như vậy để nhìn bất kỳ cô gái nào, nghĩ đến một số hành vi của Hi Văn, không khó để đoán ra, đối với gien và huyết thống thì bác sĩ luôn nhạy cảm nhất". (Đây là ý do Akiệt quyết định cưới MH!).
Hạ Tuyết không dám trả lời, trái tim vẫn bị bóp chặt, may mà từ trước đến giờ Hàn Văn Kiệt luôn bình tĩnh, cho nên sau khi chântướng bị vạch trần, cũng không làm bản thân mình quá hoangmang, nhưng cô vẫn lo lắng đề phòng, nhìn Hàn Văn Kiệt, nói: "Bác sĩ Hàn .......... Mọi chuyện đã qua rồi ..... tôi ........"
Hàn Văn Kiệt mỉm cười, nói: "Còn nhớ ngày đó, cô nói với tôi cáigì không?"
Hạ Tuyết không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.
Hàn Văn Kiệt khẽ chớp mắt, đón gió nhìn đạo diễn đã nói "cắt", người trên sân khấu đã hoàn thành xong vai diễn lui vào màntrướng rồi, hắn nhàn nhạt nhìn người bên trong tổ diễn kịch đangbận rộn loạn dọn dẹp tất cả, chậm rãi nói: "Buổi sáng đó, tôi cõng cô trở về bệnh viện, cô tựa vào trên vai của tôi nói, cô rất hy vọng không nhớ đến quá khứ của mình nữa ......."
Hạ Tuyết cúi đầu.
Hàn Văn Kiệt đột nhiên mỉm cười, nói: "Sau này đừng nên nóinhư vậy ......."
Hạ Tuyết không hiểu nhìn hắn.
"Bởi vì ngoại trừ cha của đứa bé ra, còn có một vài người sẽ ở trong trí nhớ của cô .........." Hàn Văn Kiệt nhẹ nắm vai của cô, ánh mắt kiên định chợt lóe sáng, cũng đã xoay người rời đi, từngbước, từng bước đi xuống ruộng bậc thang.
Hạ Tuyết không hiểu nhìn theo bóng lưng Hàn Văn Kiệt, cho tớibây giờ cũng không thể hiểu rõ người đàn ông này, không biết trong lòng của hắn đang suy nghĩ gì, hắn chỉ lặng lẽ quan tâm mình. Cô nặng nề thở dài, nhìn Hàn Văn Kiệt đã đi xuống ruộng bậc thang, đi qua cầu treo, đi vào khách sạn, lúc này đám phóng viên xông tới bên hắn, nhưng bọn cận vệ đã mở đường cho Hàn Văn Kiệt, cuối cùng hắn đã biến mất trước cửa đại sảnh, HạTuyết cũng bất đắc dĩ, chậm xoay người rời đi. (aiz, HT đúng là không thông minh a..... AK muốn nói đó là tình yêu khắc cốt ghitâm a, không thể quên người ta a...thật là.... tội nghiệp quá đi ...)
Sắc mặt Hàn Văn Kiệt rất bình tĩnh, đạp lên sàn đá cẩm thạch bóng loáng, nhìn thấy Tả An Na đi ra, hỏi: "Tổng Tài đâu?"
"Đang trong phòng làm việc" Tả An Na nói.
"Ừm" Hàn Văn Kiệt ứng tiếng, trực tiếp đi lên cầu thang xoắn ốc, sau đó đi tới phòng Tổng Tài, thư ký vừa định chào hỏi, Hàn Văn Kiệt đã đẩy cửa chính, đi vào phòng, Hàn Văn Hạo đang họp vớimấy các lãnh đạo cao tầng, nhìn sắc mặt thản nhiên của em trai, hai mắt lộ ra một chút lạnh lẽo, hắn liền nói với đám lãnh đạo cao tầng: "Mọi người nghỉ ngơi một chút đi".
Đánh lãnh đạo cao tầng đi ra ngoài.
Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sa lon, nhưng vẫn cầm theo tài liệu, ngẩng đầu nhìn em trai, nhàn nhạt hỏi: "Chú tới đây cũng khôngnói một tiếng, chú không biết đang lúc tôi họp, không thích bị quấy rầy sao?".
Hàn Văn Kiệt mỉm cười ngồi trên ghế sa lon đối diện anh cả, nhìn tài liệu trên bàn trà, nói: "Anh cả, từ trước đến giờ thích gì, làmcái gì, quyết định cái gì, cũng không có ai có thể ngăn cản anh, người Hàn gia cũng ủng hộ anh, sự nghiệp mới phát triển không ngừng".
Hàn Văn Hạo im lặng nhìn em trai, hỏi: "Chú muốn nói gì?"
Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn anh cả, cười nhạt nói: "Từ trước đến giờ anh cả thương em và Văn Vũ, chúng tôi đều biết, mặc kệ xảy ra ra chuyện gì, ba anh em chúng ta cũng sẽ một lòng".
Hàn Văn Hạo khép tài liệu lại, nhìn em trai, khẽ chớp mắt.
Hàn Văn Kiệt cúi đầu mỉm cười, đột nhiên thu lại sắc mặt hòa hoãn, nói: "Cho nên vì hạnh phúc của anh hai và em, anh cảkhông tiếc đi tổn thương người khác, ngay cả Hạ Tuyết là một côgái vô tội, anh cũng muốn đi tổn thương cô ấy".
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe!
Trong lòng của Hàn Văn Kiệt đau nhói, ánh mắt ửng đỏ, nhìnanh trai nói: "Anh cả, sáu năm trước, anh có biết lúc anh làm cho một cô gái nhỏ như Hạ Tuyết lăn xa cái thế giới này, anh có biếtđối với cô ấy rất tàn nhẫn không? Ngày đó, em là người duy nhất phát hiện cô ấy mang thai, cô ấy một mình núp trong phòngbệnh, tuyệt vọng kêu khóc, anh đã bóp chết khoảng thời gianthanh xuân tươi đẹp nhất, trân quý nhất của một cô gái, cô ấy đãkhóc nói với em, cô ấy không cần đứa bé kia, cô ấy không muốn đứa bé kia làm ảnh hưởng cuộc đời của cô ấy, cô ấy tức giận, oánhận nói tại sao phải sinh con cho người đàn ông kia?"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp một cái, cắn chặt răng, không lêntiếng.
Hàn Văn Kiệt vẫn nhìn anh trai, tâm tình như bị dao cắt, rất đau, rất đau ......."Anh cả, anh có biết mình gây ra bao nhiêu vết thương vô hình trên người của Hạ Tuyết không? một cô gái nhỏhai mươi tuổi, lúc đang ở độ tuổi thanh xuân tốt đẹp nhất, nhưngvì mang thai, phải buông tay tất cả tiền đồ và cơ hội thật tốt, anh có biết ngày đó cô ấy đến cỡ nào là hi vọng nhưng lại bị anh chặtđứt tất cả! Anh nắm chặt cổ họng của cô ấy! Anh không để cho cô ấy có thể hô hấp!! Lúc cô ấy phát hiện mình mang thai, cô ấy không muốn gặp mọi người, bao gồm cả em, tất cả mọi người, bao gồm cả vận mệnh cũng vứt bỏ cô ấy!! Cô ấy đau khổ nằm trên giường bệnh, vừa khóc vuốt ve bụng của mình, vừa đếm từng ngày để làm phẫu thuật, mỗi ngày đều ăn rất no, sợ đứa bé chưathành hình, ở trên thế giới này một ngày cuối cùng bị đói, giốngnhư người mẹ nó bị đói".
Hàn Văn Hạo quay đầu đi, sắc mặt càng ngày càng chìm.
Hai mắt Hàn Văn Kiệt ướt đẫm, vẫn đau lòng, nói: "Sau đó, tâmtình cô ấy tốt một chút, cô ấy chạy tới phòng trẻ con, nhìn cácđừa bé bên trong, nhìn rồi lại khóc, có đôi khi, theo các bà mẹmang thai đi vào phòng kiểm tra, cô ấy không dám đi vào, đứng ởcửa nhìn lén xem các bà mẹ làm kiểm tra thế nào, nhìn xong rồi một mình đứng ở góc tường khóc, nếu như anh không nhìn thấycảnh đó, anh vĩnh viễn cũng không biết, hình ảnh đó đến cỡ nàorung động, đến cỡ nào thê lương và cảm động, mỗi ngày cô ấy bịmâu thuẫn và hổ thẹn giày vò, khóc lóc tuyệt vọng, anh làm chocô ấy vô cùng đau khổ, mặc dù không tổn thương thân thể mà làm cho cô ấy gánh vác đạo đức và trách nhiệm tình thân!! Tạisao anh nhẫn tâm như vậy, tại sao anh nhẫn tâm đuổi một ngườicô độc như vậy? Ngày đó cô ấy muốn mổ, vốn cắn răng, cô ấy có thể bắt đầu lại cuộc đời, nhưng cô ấy đã chạy ra, cũng khôngnói lời nào, im lặng nằm trên giường bệnh, đắp chăn kín mít, toànthân run rẩy, cô đơn làm cho người ta đau lòng, anh có biết, lúc đó cô ấy hạ quyết định kia có bao nhiêu khó khăn không? Cô ấymuốn sinh đứa bé kia, anh có biết cô ấy gặp rất nhiều khó khănkhông? cô ấy mới 20 tuổi, ngày ngày mặc áo bông dầy cộm, lạnhlẽo, run run, cầm cà mè đứng xếp trước nhà ăn nhận cơm, cô ấy luôn nói với đầu bếp, cho đầy cơm một chút, bởi vì cô ấy muốn cho bảo bảo ăn no, mỗi lần đều cô đơn một mình, cầm hộp cơm, ngồi bên cửa sổ, từng ngụm, từng ngụm ăn, có đôi khi, vừa ăn vừa ủy khuất, nước mắt chảy xuống ........"
Hàn Văn Hạo thở phì phò, ánh mắt bắt đầu không kiên định.
Hàn Văn Kiệt cúi đầu, hai mắt rưng rưng nước mắt, nói: "Lúc đó em suy nghĩ, rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào, lại nhẫn tâm tổn thương một cô gái nhỏ như vậy ........ nhưng em ngàn vạn lần cũng không ngờ được, người đàn ông này lại là anh trai của mình!! Nghĩ đến lúc đó cô ấy mang thai, kéo rương hành lý nặng nề, đạp tuyết đường dài, dẫn em trai ba tuổi ra đi, có baonhiêu thê lương, bao nhiêu mâu thuẫn, thống khổ biết dường nào!! Thậm chí ở trước mặt em, cô ấy cũng không lộ ra sự oánhận cha của đứa bé, cũng không lên tiếng phê phán, tố cáo vớiem, thậm chí còn không cho anh hai nói nửa câu không tốt liên quan đến cha đứa bé!! Cô ấy có bao nhiêu vất vã? ....... Mà anh, sáu năm sau, lúc biết rõ chân tướng, lại không chút quantâm, còn muốn đuổi cô ấy đi!! Anh trai, căn bản anh cũng không biết, lúc anh nhẫn tâm, đã bóp chết cái gì!! Nếu như anh khoandung với cô ấy một chút, thì lúc cô ấy khó sinh, muốn tìm một người bạn để bày tỏ và cơ hội cầu cứu cũng không có ....... Nếu không có Daniel, Cho đến giờ, em cũng không dám tưởng tượng, anh trai của mình gây nghiệt chướng, còn phá hủy cuộc đời tươiđẹp của một cô gái!! "
Hàn Văn Hạo thở phì phò, quay đầu lại.
Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn anh trai, đau lòng nói: "Anh cả, em biết anh thương em và anh hai, nhưng có đôi khi, xin anh lúc muốn tổn thương người khác, suy nghĩ xem em và anh hai cómuốn như vậy không, trên phương diện tình cảm, vốn không cócái gì gọi là bảo hộ, nếu anh muốn cho bọn em tình thương, bọn em biết làm thế nào để buông tay và tiếp tục yêu, mà không phải đem tất cả mọi thứ bóp chết!! Cũng vì bị anh vô tình quyết địnhnhư vậy, cho nên anh hai mới yêu Hạ Tuyết đến bây giờ, không thể cắt đứt!!"
Hàn Văn Hạo ngửa đầu không lên tiếng.
Trong ánh mắt Hàn Văn Kiệt lại xẹt qua tia đau lòng và tức giận nói: "Sáu năm trước, em không biết gì cả, cho nên em chỉ có thểđứng bên ngoài thế giới của Hạ Tuyết, bảo vệ cô ấy, sáu năm sau, em đã biết rõ sự thật, hơn nữa sự thật này làm cho em không thể khoanh tay đứng nhìn, không có ai thân thiết và chính mắt nhìn thấy quá khứ của cô ấy rất đau khổ hơn em, cho nên em cầu xin anh, cũng cảnh cáo anh, đừng làm tổn thương Hạ Tuyết nữa!! Để cho cô ấy tự mình chọn lấy tình yêu và cuộc sống của mình!!"
Hàn Văn Hạo vẫn im lặng, thật im lặng, thật im lặng ........
Hàn Văn Kiệt đưa mắt nhìn anh cả thật lâu, thật lâu, ánh mắt hơido dựt, nhưng vẫn lấy ví tiền của mình, mở ra, từ dưới tấm ảnhcủa mình và vị hôn thê, rút ra một tấm hình cũ, đặt ở trên bàn trà, lạnh nhạt nói: "Đây là ảnh của Hạ Tuyết sáu năm trước, sau khi biết mình mang thai, em có chụp một tấm hình".
Hàn Văn Hạo không lên tiếng.
Hàn Văn Kiệt nhẹ nhàng đứng dậy, xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Cả phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh, rất yên tĩnh, giống nhưbụi bậm xung quanh đã lẫn trốn, cũng bay từng hơi thở xúc động, dần dần, rốt cuộc lồng ngực Hàn Văn Hạo hơi phập phồng, nghiêng người ra phía trước, vươn tay cầm tấm hình trên bàn trà:Vào một ngày mùa đông giá rét, một cô gái mặc đồng phục bênh nhân màu trắng, hai tay cắm vào trong túi áo, khuôn mặt tái nhợt, tóc ngắn bay bay, đứng dưới tàng cây đầy tuyết, nhìn chằm chằmvề phương xa, ánh mắt mờ mịt và bất đắc dĩ.......
ô, ô ô.... có ai khóc không? nếu chưa thì chuẩn bị khăn giấy trước đi.... . !
← Ch. 337 | Ch. 339 → |