Truyện:Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 154

Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 644 chương
Chương 154
Cảm thụ
0.00
(0 votes)


Chương (1-644)

"Anh nổi điên sao!! Ai trở về phòng với anh chứ?" Hạ Tuyết tức giận muốn đẩy hắn ra!!

Hàn Văn Hạo nói thẳng: "Vậy thì ở trong này!"

"Cái gì?" Hạ Tuyết ngạc nhiên nhìn hắn!

Hàn Văn Hạo không nói tiếng nào, đột nhiên đè nàng trên ghế sofa, bá đạo 𝐡ô·𝐧 lên đôi môi đỏ mọng ⓜ.ề.𝖒 ⓜ.ạ.❗ của nàng, thậm chí đầu lưỡi cuồng nhiệt xông vào khoang miệng nàng, quấn quít......

"Ưm...... Không muốn......" Hạ Tuyết nắm tây phục của hắn, vẫn muốn phản kháng nụ 𝖍ô_п của hắn!

Hàn Văn Hạo cởi bỏ áo khoác, gỡ cà vạt, chỉ mặc áo sơ mi trắng bó sát người, thậm chí trong n𝖌ự.ⓒ phát ra hơi thở mê người phà về phía Hạ Tuyết......

"Anh đừng như vậy!!" Hạ Tuyết thật không có biện pháp với người này, muốn đẩy hắn ra, nào ngờ nàng bị hắn nắm chặt hai tay đem ra sau lưng hắn, sau đó hắn kéo xuống áo khoác của nàng ra, cách lớp áo Ⓜ️ề●〽️ Ⓜ️ạ●ı khẽ vuốt пɢự-𝖈 của nàng......

"A......" Hạ Tuyết kêu nhỏ một tiếng, †♓â.ռ †.𝒽.ể đột nhiên bị một trận ⓚí-↪️-ⓗ ✞♓í-🌜-𝐡, làm cho nàng nhịn không được kêu nhỏ, hai tay kéo cổ áo sơ mi của hắn, muốn đẩy hắn ra, hắn tách khỏi nụ 𝖍ô·ⓝ·, bên tai nàng nói: "Nghe lời nào!"

"Anh...... Anh...... Anh lưu manh!! Chúng ta 𝐪*⛎*🔼*п 𝒽*ệ gì chứ? Anh luôn trêu chọc tôi như vậy!!" Hạ Tuyết kêu to lên nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn, lập tức nhớ tới hắn là cha của đứa bé, nàng hoảng hốt ......

"Giống như cô nói! Chúng ta không có 🍳.u🅰️.𝖓 ♓.ệ gì!!!" Hắn vừa nói xong, đã cúi xuống, cách lớp vải 𝐦·ề·ⓜ ɱ·ạ·𝐢, cắn xuống пgự●𝒸 nàng, thậm chí một tay giở chân của nàng lên, ⓝằ.m đ.è ⓛê.n ⓣ♓â·ռ t♓·ể nàng, càng không ngừng cách lớp quần áo bắt đầu khởi động, như vậy càng khơi lên một loại hấp dẫn đáng sợ...... Hạ Tuyết nhất thời sắc mặt ửng đỏ, đánh vào vai của hắn kêu to: "Anh không nên mỗi lần làm tôi đổ mồ hôi đầm đìa như vậy!!"

Bàn tay Hàn Văn Hạo đã xông vào trong áo của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn trước 𝖓ℊự*𝐜 nàng, khen ngợi nói: "𝒯ⓗ-â-n t♓-ể của cô thật đẹp......"

Hạ Tuyết đột nhiên lạnh lẽo, nhịn không được, nhìn hắn......

Hàn Văn Hạo cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng...... Ánh mắt dịu dàng, chậm rãi cúi xuống, ⓜú·т đôi môi 𝐦ề·𝖒 𝐦·ạ·i của nàng, cẩn thận 𝖍ôn●, không càn rỡ như trước kia, trong lòng Hạ Tuyết hơi 𝐫𝖚_п 𝖗_ẩ_ⓨ, hai tay buông thỏng xuống......

Hàn Văn Hạo không rời khỏi đôi môi đỏ mọng của nàng, môi hắn ấm áp hô*𝖓 lên mặt của nàng, ℊợ_i ⓒ_ả_ⓜ nói: "Cô trốn không được......"

"Anh cút đi!" Hạ Tuyết vừa nghe lời này, nàng tức giận muốn đẩy hắn ra, nào ngờ bị hắn ôm vào trong 𝖓●𝖌ự●ⓒ, đột nhiên cười, lại 𝖍ô_ռ nàng, tay cũng không ngừng ѵ𝐮ố.ⓣ ѵ.𝑒 bầu пⓖự·𝐜 ɱ*ề*m mạ*i của nàng, vừa xoa nắn vừa nói: "Nơi này rất đẹp......" Hắn vừa nói xong, không cho Hạ Tuyết phản kháng, đã nhanh chóng vén áo của nàng, cách lớp áo lót trắng, cắn một cái trên 𝖓g●ự●𝐜 của nàng!!

"A ......" Hạ Tuyết muốn đẩy hắn ra, nào ngờ bị hắn đột nhiên kéo áo lót của nàng xuống, c*ắ*𝓃 ⓝ𝖍*ẹ vào điểm hồng......

Toàn thân Hạ Tuyết bị 🎋_í𝐜_𝖍 т♓_í_🌜_h, nàng nhịn không được nặng nề ✞♓·ở 𝐝ố·ⓒ, muốn ngồi dậy, đẩy hắn!!

✞ⓗ*â*𝓃 †*♓*ể Hàn Văn Hạo nặng ngàn cân đè trên người Hạ Tuyết, môi tiếp tục đi xuống, lướt qua bộ 𝐧ℊự●🌜 đầy đặn, đến bụng ⓜả·𝖓·h 🎋hản·𝖍, không biết vì sao, hắn đặc biệt yêu thích cái bụng trắng mịn, trơn bóng của nàng, thậm chí nhẹ nhàng ⓗ_ô_𝐧 lên cái rốn của nàng, đầu lưỡi khẽ 𝖑𝐢*ế*m da thịt xung quanh bụng, làm cho Hạ Tuyết phản đối kêu to lên: "Anh buông ra!!!"

Hàn Văn Hạo bá đạo nở nụ cười, tiếp tục đưa tay đi xuống, nắn nhẹ 𝖒·ô·𝖓·ɢ của nàng, thậm chí vươn tay tiến vào giữa hai chân nàng......

"A......" Hạ Tuyết nhịn không được kêu nhỏ một tiếng, ⓝ●𝐠●ự●↪️ phập phồng lên xuống, da thịt nơi bụng càng mê người rịn mồ hôi, Hàn Văn Hạo thấy thế, nhẹ nhàng 〽️ú.ⓣ mồ hôi......

Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa!

Dường như Hàn Văn Vũ giống như cùng ai vừa cười vừa nói đi vào ......

Hạ Tuyết và Hàn Văn Hạo sửng sốt, ánh mắt hắn bất mãn, ngưng lại, lập tức chỉnh sửa quần áo cho Hạ Tuyết, lạnh mặt đứng dậy, lại chỉnh sửa lại quần áo mình một chút......

Mặt Hạ Tuyết đỏ lên, cũng đứng dậy, cầm lấy áo khoác choàng lên, xoay người......

Hàn Văn Hạo nhìn thấy chiếc eo nàng vô cùng đẹp, nhất là lúc kéo lại quần áo, vô cùng 🌀ợ·i ⓒ·ả·〽️, hắn không nhịn được từ phía sau, kéo nàng vào trong п.g.ự.𝐜, ♓ô●ռ bên tai nàng!

Hạ Tuyết rên một tiếng, lấy khửu tay thúc hắn ra!

"Giúp tôi thắt cà vạt!!" Hắn ra lệnh!

"Tại sao?"

"Tôi thích!"

"Tôi không!"

"Tôi đây liền ôm cô vào phòng!"

Hạ Tuyết tức giận quay đầu lại nhìn hắn, cầm lấy cà vạt trên sofa, oán hận đeo vào cho hắn!

Hàn Văn Hạo vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, hai tay lại tiến vào bên trong 𝐭*𝐡â*ռ t*𝐡*ể của nàng, lại v⛎ố_𝖙 ✌️_𝖊 da thịt bụng của nàng......"Tôi thật sự rất thích nơi này!!"

Hạ Tuyết kéo mạnh dây, thít chặt cổ ⓒh.ế.† hắn!!

"Cô!!" Hàn Văn Hạo tức giận nhìn nàng!

"Tôi cảnh cáo anh!! Anh không nên luôn nghĩ đến buổi tối trên giường với tôi! Anh dám đối với tôi như vậy! Anh cút đi!!" Nàng vừa nói xong, đột nhiên cầm lấy đĩa hoa quả trên bàn, ném vào người Hàn Văn Hạo!! Nàng chạy rất nhanh, đứng tại cầu thay xoắn ốc, đột nhiên đè trước n*ɢ*ự*𝐜, tức giận kêu lên: "Rốt cuộc là tại sao?" Vì sao mỗi lần tôi đều bị hắn ăn sạch như vậy! Tới cùng hắn muốn để làm gì? Tức 🌜.𝖍.ế.𝐭 tôi!!"

Nàng tức giận đi xuống lầu, liếc mắt nhìn thấy Hàn Văn Kiệt dưới lầu ... Nàng sửng sốt......

"Có phải anh trai tôi lên lầu nghỉ ngơi hay không?" Hàn Văn Vũ nhìn Hạ Tuyết đứng nơi cầu thang hỏi.

Ánh mắt Hạ Tuyết chớp một cái, "a" một tiếng, nói: "Dường như...... Là vậy......"

Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyết, ánh mắt vẫn nhàn nhạt, có chút quan tâm......

Hạ Tuyết miễn cưỡng cười, nhớ tới việc chạy trốn khỏi bệnh viện, có chút xấu hổ.

"Xuống đây! Cô đứng đứng đó làm gì?" Hàn Văn Vũ kêu Hạ Tuyết!

"A....... . !" Hạ Tuyết vừa muốn xuống lầu, lại nghe tiếng động đang đi xuống cầu thang, Hàn Văn Hạo vẫn khí vũ hiên ngang đi xuống, khi đi ngang qua người Hạ Tuyết, quẹt nhẹ sau lưng nàng một cái......

Hạ Tuyết không khỏi lạnh run...... Nhìn người đó đã xuống lầu, nàng hừ một tiếng!!

"Đến đây ngồi!! Văn Kiệt lại mua quà cho cô kia!" Hàn Văn Vũ nói với Hạ Tuyết.

"Văn Kiệt, chú quan tâm Hạ Tuyết quá mức rồi?" Hàn Văn Hạo lấy tư thế gia trưởng hỏi em trai.

Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn anh trai cười hỏi: Như thế nào?"

"Anh biết, từ trước đến nay chú đối người bệnh vô cùng quan tâm, làm hết phận sự, chỉ là, đôi khi phải quan tâm đến cảm thụ của Mộng Hàm!" Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sofa, lời nói nghiêm lạnh giống như một ông vua!

Hạ Tuyết ngồi trên sofa, quan sát hắn!!

"Anh! Sao anh nói như vậy nói? Tương lai có thể em sẽ lấy Hạ Tuyết!" Hàn Văn Vũ mỉm cười nói.

"Cô ấy dựa vào cái gì có thể gả vào Hàn gia chúng ta?" Hàn Văn Hạo trực tiếp hỏi (câu này là tử huyệt của Hạo ca, tự đào mồ chôn mình, hihihi).

Hạ Tuyết cắn răng!

Chương (1-644)