← Ch.020 | Ch.022 → |
Edit: tooblue
"Mày dám làm ra loại chuyện này? Còn bỏ trốn?" Hứa Nhã Bội mặc áo váy xa hóa, đứng ở cổng lớn Cẩn gia, chỉ vào người ngã ngồi trên mặt đất nói: "Tao nói cho mày biết, tốt nhất mày lập tức thu dọn đồ đạc cho tao, đi xin lỗi tổng giám đốc tập đoàn Tam Á! Sau đó đến nhà lão ấy ở, hầu hạ cho tốt lão già sắp chết ấy! Chờ lão chết, mày còn có thể sống ngày lành!! Mày xem nhìn bạn của mày thật là giỏi, có tiền đồ hơn mày, biết tìm tổng giám đốc tập đoàn tài chính Hàn thị, còn lên TV...... Giống mày? Có quỷ mới thích!!"
Cẩn Nhu mờ mịt ngã ngồi ở trên tuyết, tâm như tro tàn nghe những lời mẹ kế nói, cô không nói nổi một tiếng......
"Nếu mày còn dám chạy trốn, tao nói cho mày, mày cẩn thận mạng của thằng Thế Vĩ gì đó! Hai đứa bọn mày đều không sống được đâu!!" Hứa Nhã Bội mắng con gái cho hả giận xong, liền đi đến trước mặt cô, hung hăng quăng cho cô một bạt tai......
"Bốp ——"Một thanh âm vang lên, mặt Cẩn Nhu nóng ran, tiếp tục mờ mịt ngồi trên tuyết, nước mắt rơi xuống, lại nở nụ cười giống như thần trí thất thường, cười đến thê lương......
Hạ Tuyết đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy cô, cũng tức giận rơi nước mắt xuống......
Cẩn Nhu không lên tiếng, đợi sau khi mẹ kế đóng cửa Cẩn gia lại, mới chậm rãi quỳ gối dậy, mở cái thùng kia ra, cầm từng bộ quần áo bỏ vào trong rương......
Hạ Tuyết buồn bã nhìn bạn thân quỳ gối giữa tuyết bay, đang chuẩn bị xoay người......
Hạ Tuyết nhanh nâng làn váy, đạp tuyết, đi tới hướng Cẩn Nhu......
Cẩn Nhu nghe được tiếng bước chân, mới vừa ngẩng đầu, đã nhìn đến Hạ Tuyết đi tới trước mặt mình......
Hạ Tuyết cắn răng một cái, liền giơ tay, lại hung hăng quăng cô ta một bạt tai!!
Cẩn Nhu lại bị đau, gục đầu xuống, nước mắt rơi......
"Cô là đồ không có tiền đồ——"Hạ Tuyết đau lòng nghẹn ngào: "Nếu cô đã bán đứng thân thể tôi, mà cô có thể sống tốt...... Tôi đây cũng coi như tôi mù mắt, mới quen một kẻ như cô!! Nhưng cô lại không thể hạnh phúc, còn muốn hủy thân thể của tôi!! Cô thật sự là không có tiền đồ!"
Cẩn Nhu run rẩy rơi nước mắt nóng nổi, lại không hừ một tiếng cúi đầu xuống......
Hạ Tuyết tức giận lại quăng bạn thân một bạt tai, kêu to: "Cô vì cái gì phải đối với tôi như vậy? Vì cái gì? Vì cái gì? Cô rõ ràng biết, tôi sống được đã đủ vất vả rồi!! Cô rõ ràng biết, ba mẹ tôi mất sớm, là cô theo giúp tôi đi qua những ngày gian khổ như vậy, tôi coi cô và em trai tôi là những người thân thiết nhất của tôi! Tôi làm sao cũng không có nghĩ đến, người bán đứng tôi, chính là cô ——"
Cẩn Nhu run rẩy cắn môi, nước mắt dọc rơi theo khóe miệng......
"Cô nói đi!! Cô nói đi!! Vì sao cô phải đối với tôi như vậy? Vì sao phải làm như vậy? Cô bảo tôi về sau làm sao còn có thể tin tưởng người khác?" Hạ Tuyết lại khóc to!
"Về sau?" Cẩn Nhu đột nhiên lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn Hạ Tuyết trào phúng cười: "Mày còn có cái gì về sau? Mày không phải sắp chết sao? Mày đã sắp chết, sao không thể thành toàn tao một lần? Mày giữ lại cái thân thể này có ích lợi gì?"
← Ch. 020 | Ch. 022 → |