← Ch.011 | Ch.013 → |
Edit: Tooblue
Hạ Tuyết biết nam nhân này muốn làm thật, cô cắn răng chống hai tay, dùng lực đạp hai chân, nhưng bất đắc dĩ sức mạnh của nam nhân này rất đáng sợ, giống như dã thú trong rừng rậm, hai tròng mắt đang tản một cỗ sát khí kinh hồn......
Hạ Tuyết mệt đến đổ mồ hôi đầy đầu, bị hắn hôn đến kiệt sức, muốn kêu ra tiếng...... Nhưng nam nhân này vẫn đang tiếp tục hôn, thậm chí chóp mũi anh tuấn của hắn cùng chóp mũi của mình, ngẫu nhiên đụng chạm, hơi thở hòa lẫn nhau lộ ra nhiệt khí, mang theo một cỗ hương vị phân cao thấp......
Cho tới bây giờ Hạ Tuyết mới biết, trên thế giới còn có loại nam nhân này, mang theo lực chinh phục siêu cường như vậy, muốn đả kích đến dập nát bạn...... Cô không thể nhịn được nữa, ở thời điểm sắp hít thở không thông, mở mắt liền nhìn đến hai mắt nhắm chặt của hắn, lông mi thật dài bao trùm viền mắt......
Cô mới nhìn, đột nhiên đôi mắt của Hàn Văn Hạo nhanh chóng mở ra, hai tròng mắt tối tăm thâm thúy đáng sợ như con báo, làm Hạ Tuyết sợ tới mức tâm phát lạnh, vừa mới muốn gọi ra tiếng, lại bị hắn khẽ nhắm đôi mắt đầy mị lực lại, hơi ôn nhu nút đầu lưỡi của cô......
Khi Hạ Tuyết vừa mới muốn đẩy lưỡi ra...... Hàn Văn Hạo đột nhiên duỗi hai tay tiến vào áo ngực của cô, mãnh lực cùng bá đạo xoa nắn bầu vú của cô, một luồng khí nóng từ trước ngực lủi thẳng ra......
Hạ Tuyết trừng mắt, tay lập tức giãy dụa, cô lại phẫn hận vươn tay, quăng cho hắn một bạt tai, vẫn trên cái mặt!!
"Bốp ——" Hàn Văn Hạo nghiêng mặt, một lọn tóc vương bên mắt, có thể thấy được một cỗ phẫn nộ trong hai tròng mắt nóng rực của hắn......
Tâm Hạ Tuyết lại co rút một chút, thậm chí cô thở gấp tự trách mình vì sao mỗi lần đều phải chọc tức hắn, mới sợ hãi như vậy......
Hàn Văn Hạo chậm rãi quay đầu, hai tròng mắt phóng ra một cỗ lửa giận về phía Hạ Tuyết......
Hạ Tuyết sợ tới mức tái nhợt sắc mặt, nuốt nuốt nước miếng nhìn hắn......
Hàn Văn Hạo căm giận trừng mắt cô, sau đó chậm rãi nhìn cô nói...... "Đây là cô...... tát tôi lần thứ hai trong hôm nay......"
Ánh mắt Hạ Tuyết có chút hỗn độn nhìn hắn, đột nhiên từ hai tròng mắt cường thế của hắn, ngộ ra một ý, nam nhân này, hắn là muốn mình cầu xin tha thứ......
Hạ Tuyết nghĩ rõ ràng một chút, sau đó hai tay của cô lại bị Hàn Văn Hạo giữ chặt trên đỉnh đầu, khi sắp hôn đôi môi của cô, lại nghe thấy Hạ Tuyết nổi điên kêu to...... "Tôi đầu hàng ——"
Hàn Văn Hạo quả nhiên dừng tất cả động tác, lạnh lùng trừng mắt cô...... Ánh mắt gỡ bỏ một chút khoái cảm chinh phục, cho tới bây giờ đều không có người dám khiêu chiến với Hàn Văn Hạo hắn, cho tới bây giờ hắn chưa từng thua......
Không khí nóng bỏng dần dần hạ nhiệt độ xuống.........
Hạ Tuyết vẫn Hàn Văn Hạo bị cưỡng chế, thở gấp, mồ hôi nóng đầm đìa, run rẩy sợ hãi......
Hàn Văn Hạo tiếp tục trừng mắt cô, giống như đang phân vân có nên buông tha cô hay không......
Hạ Tuyết lại nuốt nuốt cổ họng, ánh mắt hỗn độn nhìn hắn, vừa tiếp xúc với ánh mắt nóng rực sợ đích của hắn, lòng của cô chợt lạnh, nghĩ muốn quay đầu đi chỗ khác, rồi lại không phản kháng thêm chút nào, chỉ yếu ớt nhìn hắn cầu xin tha thứ......
← Ch. 011 | Ch. 013 → |