Băng bó vết thương
← Ch.009 | Ch.011 → |
Minh Dạ Tuyệt nghe được tiếng bước chân ở phía sau, tay càng siết chặt Duy Nhất hơn.
Duy Nhất cắn răng chịu đựng cơn đau, không dám lên tiếng. Bé không biết anh ấy bị làm sao nữa? Xem ra anh giống như rất tức giận, bé sợ đến mức không dám kêu đau, chỉ có thể nhanh chóng đi theo anh, bám thật chặt bước chân của anh.
- Anh, anh nhẹ một chút, cô bé sẽ bị thương đó. - Minh Dạ Phạm ở phía sau bám theo hai người lên lầu, vừa đi vừa nói.
- Cô ấy còn không lên tiếng, em lo lắng cái gì? - sau khi trở về phòng, Minh Dạ Tuyệt buông tay của Duy Nhất ra, đi thẳng tới tủ thuốc, vừa tìm kiếm cái gì đó, vừa lạnh lùng nói.
- Anh...... - Minh Dạ Phạm rơi vào chán nản, nhưng cũng không biết nói lời nào, anh biết anh ta là người máu lạnh, cũng không nghĩ đến anh lại máu lạnh đến thế.
Rốt cuộc Minh Dạ Tuyệt đã nhìn thấy thứ cần tìm, cầm cái hộp nhỏ lên, quay lại ngồi xuống giường, dùng tay mở chiếc hộp ra.
- Tới đây. - Minh Dạ Tuyệt liếc mắt nhìn cái miệng đầy ngơ ngác của Duy Nhất, trầm giọng nói.
Duy Nhất nhìn hộp dụng cụ y tế trên tay anh, ngoan ngoãn đi tới.
- Phải chịu đựng, không cho khóc. - Minh Dạ Tuyệt để cho bé ngồi một bên giường, anh vừa tìm kiếm những dụng cụ sơ cứu cần thiết vừa nói.
- Dạ! - Duy Nhất ngơ ngác nhìn anh, mơ hồ không hiểu anh đang nói cái gì nữa? Thời điểm đang ngơ ngác nhìn anh, anh liền đặt một miếng gạc lên cái trán của bé.
- Híx...... - Đột ngột Duy Nhất bị một trận đau đớn, chỉ biết thở nhẹ chịu đựng cơn đau, giờ mới hiểu được lời của anh, thì ra là anh bôi thuốc lên trán của bé, nhưng anh không thể nhẹ một chút sao?
Trong hốc mắt Duy Nhất lập tức ngập tràn nước mắt, trong lòng có chút uất ức, trước kia khi bé bị thương, mẹ luôn dịu dàng giúp bé thoa thuốc, còn vừa thoa thuốc vừa thổi nhẹ vết thương, chỉ vì sợ bé bị đau. Nhưng động tác của anh lại tuyệt không nương tay, sức lực giống như muốn đem đầu của bé vặn xuống.
- Anh ơi! Nhẹ tay một chút được không?. - Cuối cùng, Minh Dạ Phạm đứng một bên nhìn, đã không nhịn nổi mà phải mở miệng cầu xin giúp.
Nhìn Duy Nhất dùng sức cắn răng chịu đựng, trong lòng anh có một loại cảm giác đau đau rất khó tả, không phải quá đau, nhưng cũng không dễ chịu.
- Thế nào? Anh bình thường bôi thuốc cho mình đều làm như vậy mà. - Minh Dạ Tuyệt nói xong, động tác tay một chút cũng không ngừng lại.
- Anh không thấy cô bé đau lắm hả? - Minh Dạ Phạm kéo tay của anh lại, không để cho anh tiếp tục bôi thuốc nữa. Nếu để cho anh cứ làm như thế, sợ cô bé sẽ xỉu mất.
- Cô ấy không có nói là đau, làm sao em biết cô ấy đau? - Minh Dạ Tuyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn cổ tay đang bị giữ lại của mình, cho tới bây giờ Phạm cũng không có đối với anh như vậy nha, coi như mình làm hơi mạnh tay đi, Phạm cũng chưa từng vì người nào ngăn cản anh. Hiện tại bởi vì cô bé mới gặp mặt này mà ngăn cản anh ư?.
- Bé ấy không nói, anh cũng phải nhìn thấy chứ. Anh không thấy mặt của bé trắng bệch rồi sao? Bé còn là một đứa bé, bé không phải anh... bé không thể chịu đựng được đau đớn như anh.
- Vậy cô có đau không? - Minh Dạ Tuyệt không có ý muốn nghe lời em trai, chỉ là cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi, nhàn nhạt hỏi.
Duy Nhất nhìn anh một chút, lại nhìn một chút gương mặt đầy lo lắng của người bên cạnh, khẽ mỉm cười sau đó lắc đầu một cái.
Bé đau, nhưng bé không dám nói. Bởi vì anh không cho bé kêu đau.
- Anh ơi, em không đau, nhưng thật là muốn ngủ ạ. Có thể cho em ngủ một chút không. - Duy Nhất mở đôi mắt mờ mịt van xin. Giọng nói có chút yếu ớt, mí mắt từ từ nhắm lại.
Bé không muốn nhìn thấy hai anh cãi vã vì bé.
- Được, mệt mỏi thì cứ ngủ đi! Không sao cả.
Lúc Minh Dạ Tuyệt muốn cự tuyệt, Minh Dạ Phạm đứng bên cạnh liền lên tiếng trước.
Duy Nhất nhẹ nhàng cười, hướng về phía Minh Dạ Tuyệt đang ngồi bên cạnh khẽ dựa vào, vừa nhắm mắt lại, liền không có động tĩnh gì, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều. Cũng không biết là ngủ thiếp đi hay là đã hôn mê.
Một giây trước, sau khi Duy Nhất tựa vào người của anh, cả người Minh Dạ Tuyệt bỗng run lên, cho tới bây giờ anh chưa từng có cảm giác này, người khác rúc vào trên người anh, cái loại tiếp xúc thân mật và gần gũi này làm trái tim của anh chậm một nhịp.
- Em làm gì thế? - Đang lúc Minh Dạ Tuyệt mất hồn, lại thấy hai tay của Minh Dạ Phạm đưa về phía người đang ngủ trên người anh.
- Anh không phải là không thích người khác đụng vào cơ thể mình sao? Em mang cô bé đến chỗ của em, như vậy tránh làm phiền đến anh. - Minh Dạ Phạm tiếp tục động tác của mình, muốn ôm bé đi.
- Cô bé này là anh mua về, đương nhiên phải ở đây với anh, cho dù chết, cũng chỉ có thể chết ở bên cạnh anh. - Minh Dạ Tuyệt dùng một lời nói đánh rớt cánh tay đang đưa đến cổ của Duy Nhất. Thuận tiện kéo thân thể nhỏ nhắn của Duy Nhất lại gần mình hơn.
- Hả? Thật sao? Chuyện này không giống như tính cách anh nhé. Anh không phải là ghét phụ nữ nhất sao? - Minh Dạ Phạm lần này không hề kiên trì nữa, trong mắt ngược lại có một tia hứng thú, cái này không giống như tác phong của anh, để cho một người ở bên cạnh, đây là lần đầu tiên đấy.
- Thế nào? Chuyện này em cũng quan tâm sao? - Minh Dạ Tuyệt lần này không tiếp tục đấu võ miệng với người kia nữa, cúi đầu nhìn về người đang ngủ say vào trong ngực mình.
Anh cũng không biết tại sao mình tự dưng làm như vậy. Khi nhìn thấy Minh Dạ Phạm muốn ôm bé, không đợi đến khi chính anh hiểu chuyện gì xảy ra, liền làm ra những động tác này. Không trách Minh Dạ Phạm liền hỏi như vậy, ngay cả chính anh cũng lấy làm kinh hãi về mình nữa kia mà.
- Lúc nào em nói là không quan tâm đến anh? - Minh Dạ Phạm hỏi ngược lại. Hôm nay đúng là gặp chuyện hiếm thấy, từ nhỏ cho tới bây giờ Minh Dạ Tuyệt cũng chưa nói nhiều như vậy, tất cả những điều này là vì cô bé này sao?
Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu trừng mắt liếc em trai một cái không nói gì, đem miếng bông gòn trong tay vứt bỏ, trong cái hòm thuốc lại lấy ra một người miếng bông mới, cúi đầu tiếp tục hoàn thành công việc dang dỡ, chỉ là lần này lực tay của anh lại nhẹ đi nhiều.
Minh Dạ Phạm thấy anh không để ý tới mình, chỉ đứng đó cười cười, tình huống đã tốt hơn nhiều, ít nhất anh đã biết tâm tình của anh mình, có lẽ Minh Dạ Tuyệt cũng không biết, nhưng anh thấy được. Lúc anh định ôm Duy Nhất đi, động tác vội vàng giành lấy của anh ấy rất rõ ràng, cô bé này có lẽ sẽ là một sự chuyển biến trong cuộc đời anh ấy.
Anh không quấy rầy nữa, nên để anh ấy chuyên tâm xử lý vết thương của Duy Nhất. Nghĩ vậy anh lặng lẽ lùi ra ngoài, trả lại căn phòng yên tĩnh cho hai người.
Minh Dạ Tuyệt cẩn thận đem máu cùng vết thương trên mặt bé xử lý sạch sẽ, lại đem thuốc đắp lên vết thương, lúc anh dùng tăm bông có nước sát trùng chạm vào miệng vết thương, lại thấy bé nhíu mày, từ trong miệng phát tiếng rên khẽ. Minh Dạ Tuyệt vội vàng dừng tay lại, không dám tiếp xúc vết thương của bé nữa, cho đến khi chân mày bé dần giãn ra, anh mới lại một lần nữa đem thuốc đắp lên vết thương. Khi tất cả mọi chuyện hoàn thành thì đã là chuyện của nửa giờ sau.
Nhìn vết thương đã băng bó kỹ, Minh Dạ Tuyệt thở ra một cái, cuối cùng cũng hoàn thành. Đây là lần đầu tiên anh vì người khác băng bó vết thương, bé cũng coi như là đặc biệt rồi.
Cẩn thận đem đầu bé từ trên người mình dời đi, đem cả người bé ôm đi lên, hướng về giữa chiếc giường lớn, sau đó muốn đứng dậy lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người của bé. Lúc anh đứng dậy, Duy Nhất lại chợt bắt lấy tay anh, đem mặt vùi thật sâu vào ngực của anh.
- Mẹ, mẹ đừng đi. - Cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng khẽ gào lên.
Động tác của bé, khiến Minh Dạ Tuyệt sững sờ, vội vàng muốn đẩy bé ra, nhưng khi nhìn thấy khóe mắt chứa đầy nước mắt của bé lại không nở làm thế.
← Ch. 009 | Ch. 011 → |