Thay thế
← Ch.188 | Ch.190 → |
Gã từng bước từng bước ép sát cô, để ép cô uống thuốc, đến lúc này Trác Minh Liệt không còn đủ kiên nhẫn nữa, anh đá bung cửa số rách nát phía sau ra, ghìm chặt gã kia đổ thuốc độc vào cổ hắn. Tử Đồ Mi lấy con dao mang theo bên mình đâm thẳng vào trái tim gã. Chỉ trong hai phút ngắn ngủn bọn họ đã giải quyết gã xong. Trác Minh Liệt liếc mắt nhìn Tử Đồ Mi rồi nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lâm Thi Ngữ.
"Đừng tới đây, anh là ai?" Lâm Thi Ngữ co thành một cục, toàn thân phát run.
Trác Minh Liệt nhìn bộ dạng đầu bù tóc rối, ánh mắt trống rỗng thê lương tràn đầy hoảng sợ của cô, trong nháy mắt chua sót trong lòng anh dâng trào đau như sát muối vào tim.
"Thi Ngữ là anh" Anh khó khăn nói.
Lâm Thi Ngữ như bắt được sự tin tưởng, cô mờ mịt nhìn xung quanh tự lẩm bẩm: " Minh Liệt, Trác Minh Liệt thật sự là anh?"
Trác Minh Liệt dùng sức ôm chặt cô vào lòng, hôn lên mái tóc của cô. Lâm Thi Ngữ giống như chú gà con nép trong lòng gà mẹ, cả người vẫn phát run. Tử Đồ Mi nhìn họ lòng cũng vui theo.
"Trác tiên sinh chúng ta mau đi thôi, nơi đây không nên ở lâu!" Tử Đồ Mi nhắc nhở.
Sauk hi nghe cô nhắc Trác Minh Liệt ôm Lâm Thi Ngữ lập tức chạy ra bên ngoài.
"Sao A Bưu đi lấu thế?" Số người còn lại đang chờ đợi đã bắt đầu sốt ruột."Không phải là đã có chuyện gì xảy ra đấy chứ."
"Chẳng lẽ tiểu tử này thấy sắc khởi ý?"
Đúng lúc bọn họ đang bàn luận ầm ĩ thì bên ngoài chợt vang lên tiếng súng ngoài ý muốn... Mấy người lập tức kêu to không ổn vội chạy đến căn phòng phía sau mới phát hiện ra gã A Bưu kia đã chết rồi. Bọn lính gác ở bên ngoài đang đuổi theo Trác Minh Liệt.
Một tên trong đó vội bấm chuông báo động, tiếng chuông vừa vang lên xung quanh đồng loạt xuất hiện người.
"Trác tiên sinh, anh mang Tiểu Thi đi trước đi!" Tử Đồ Mi chân thành nhìn Trác Minh Liệt "Tôi sẽ cản bọn họ rồi đi theo sau!"
"Như vậy sao được!" Trác Minh Liệt rống to "Cô muốn chết sao?"
"Chẳng lẽ anh muốn chúng ta chết hết? Nhiều người như vậy ba người chúng ta là sao có thể cùng lúc xông ra?" Tử Đồ Mi cũng hét lên.
" Minh Liệt, ai vậy?" Trong cơn mông lung Lâm Thi Ngữ nghe được thấy gọng nói quen thuộc nhưng cô bị mù nên không biết đấy là ai "Tất cả là tại em nên mọi người mới gặp nguy hiểm!"
"Lâm Thi Ngữ, câm miệng! Bây giờ điều em phải làm là nhắm mắt lại!" Trác Minh Liệt như đang cầm trân bảo ôm Lâm Thi Ngữ vào trong ngực..." Minh Liệt anh thả em xuống em có thể tự đi! Như vậy có thể giảm bớt gánh nặng cho anh!"
"Nhưng mắt em như vậy, em có thể tự đi được không?" Người nói vô tâm người nghe hữu ý. Lâm Thi Ngữ đột nhiên không nói thêm một lời im lặng nằm trong ngực Trác Minh Liệt.
Tiếng súng dày đặc vang lên Lâm Thi Ngữ sợ hãi bịt chặt lỗ tai.
"Chúng mày là ai mà lại có gan đến địa bàn của lão tự gương oai!" Đối phương hét vào mặt Trác Minh Liệt bắt bọn họ đầu hàng.
Ba người núp ở sau núi đá giữ yên lặng.
"Chúng mày không thích nói thích ăn đạn tiếp sao!"
Trác Minh Liệt không hiểu dụng ý của đối phương lại càng không biết lai lịch của đám người này. Trước khi đến đây anh chỉ vừa nhận được tin của ông ngoại là có người giao dịch ở quầy rượu đã vội vàng lao đi chưa tra được tin tức của đối phương, không biết họ là bạn hay thù của Đồ Long bang?
"Các ngài làn bạn nơi nào?" Tử Đồ Mi thấy Trác Minh Liệt do dự lập tức nhận lời của đối phương.
"Đừng dài dòng chúng tao chỉ muốn mày ở lại, nếu không thì chúng tao sẽ cho cả mày và bạn mày phơi thây nơi này!"
"Được thôi" Nói xong Tử Đồ Mi định đi ra ngoài thì lại bị Trác Minh Liệt giữ lại "Cô điên rồi sao?"
Tử Đồ Mi mỉm cười nhìn anh một cái nhẹ nói: " Không phải đây là mục đích anh đưa tôi đến đây sao?"
Trong lòng Trác Minh Liệt chấn động lập tức nghiêng đầu sang một bên không dám nhìn ánh mắt của cô nữa. Tử Đồ Mi giơ hai tay lên theo ánh sang đèn đối phương soi mà đi đến.
"Các người nhìn cho kỹ!" Tử Đồ Mi lớn tiếng nói "Tôi đã quay lại mời các ngài thả bạn tôi ra!" Đối phương soi đèn lên khuôn mặt của cô nhìn thật kĩ rồi mới tắt hết đèn đi.
"Đúng vậy, chính là cô ta!"
Tử Đồ Mi đi từng bước đến gần bọn họ mà Trác Minh Liệt ôm Lâm Thi Ngữ cũng từng bước một lui ra khỏi vòng vây của bọn họ." Tử Tử Đồ Mi hi vọng cô có thể kiên trì đến lúc tôi đến cứu cô!"
" Minh Liệt cô ấy đi đâu?"
"Không có việc gì, chúng ta đi" Trác Minh Liệt sải bước nhanh chóng tìm đường thoát ra khỏi rừng rậm. Nhưng bản tính vốn thiện lương nên anh làm thế nào cũng không quên được câu nói cuối cùng và ánh mắt tuyệt vọng của Tử Đồ Mi. Vì vậy đi được một lúc anh lại ngừng lại, đến nơi cách chiếc xe máy kia không xa Trác Minh Liệt chợt chần chờ anh cảm giác mình không thể ích kỷ như vậy.
" Thi Ngữ em hãy ngoan ngoãn ngồi yên ở nơi này chờ anh đi một chút rồi trở về!"
"Minh Liệt!" Lâm Thi Ngữ bắt được cánh tay của anh "Anh đi đâu?"
"Cô gái vừa rồi vì cứu chúng ta mà ở lại anh phải đi cứu cô ấy!"
" Minh Liệt!" Lâm Thi Ngữ bắt lấy bàn tay anh, ngàn vạn lần cô đều không muốn anh đi nhưng cô không thể nhẫn tâm nhìn người khác vì cô mà chết!" Anh phải cẩn thận nhất định phải mau quay về!"
Trác Minh Liệt ôm Lâm Thi Ngữ đến một nơi chốn vô cùng kín đáo rồi nhảy lên xe máy quay ngược trở lại.
"Này chúng mày sao tao nhìn đi nhìn lại con bé này so với con bé lúc trước cứ khác khác?" Đến tận bây giờ đám bại hoại kia mới phát hiện ra sự khác thường.
"Khác ở chỗ nào, tao thấy y như đúc mà!"
"Ánh mắt của con bé kia như người mù mà ánh mắt của con bé này lại...."
"Mắt của tôi không phải bị mù mà là không thấy rõ thôi, vì sao các người lại bắt tôi đến đây?" Thật ra đến tận bây giờ Tử Đồ Mi vẫn không hiểu bọn họ bắt Tiểu Thi đi để làm cái gì.
"Thật sự không biết sao? Chúng tao không hề vì mày mà vì xương của mày!"
← Ch. 188 | Ch. 190 → |