Giới hạn của hạnh phúc
← Ch.149 | Ch.151 → |
Sắp hết rồi cố lên ô ô chỉ còn 57 chương nữa thôi ma chương nào cũng dài ngoằn!!!!!!!!!!
"Ông nội ý của ông là? Lâm thị bị trừ sạch? Bị người nào trừ sạch?" Trác Minh Liệt giật mình hỏi.
"Chuyện này ba anh là người rõ nhất, anh nên đi hỏi nó! Còn cả chuyện về vợ của anh năm đó nữa, tóm lại chuyện này rất phức tạp, bây giờ ta cũng mới biết được sự hồi sinh của Bang Bạch Hổ và giờ họ muốn đối địch với Đồ Long Bang, nếu ba anh mà cứ như vậy, thì mọi chuyện cũng chỉ có thể nhờ vào anh, cũng không thể để cho ông nội đã có tuổi lại ra khỏi núi chứ? Mấy ngày nữa tôi sẽ giao Tứ Đại Hộ Pháp cho anh, mọi việc trong bang họ sẽ nói với anh!"
"Cám ơn ông nội! Cuộc sống trên đảo bây giờ như thế nào?"
"Ha ha rất tốt, Minh Liệt này, anh mau chóng tìm cháu dâu cho ta rồi dẫn chắt nội về cho ta xem, nếu không ta sẽ không cho anh đặt chân đến đảo Cực Nhạc này đâu!"
"Thưa vâng, cháu trai tuân lệnh!"
Ông cụ nói chuyện xong, vui vẻ cúp điện thoại. Trác Minh Liệt cũng cảm thấy trong lòng thả lỏng một chút.
"Trình tự này có thể xâm nhập vào bất kỳ hệ thống nào" Đồ Mi muốn dùng thời gian ngắn nhất chế tạo Tiểu Thi thành một đặc công.
Tiểu Thi nhìn hoa cả mắt.
"Chỉ là mấy câu tiếng anh mà thôi, chẳng lẽ cô ở Canada không có học tiếng Anh sao?"
"Cô đừng giục tôi, tôi sẽ nhớ!" Tiểu Thi đầu đầy mồ hôi..."Tối nay cô hãy cố nhớ mấy cái này, ngày mai sẽ học sang thứ khác! Chúng tôi đã thư thí nghiệm hệ thống bảo vệ phòng làm việc của Trác Minh Liệt nên chỉ cần nhớ được những công thức này cô nhất định sẽ sâm nhập được vào máy tính của anh ta!"
"Có thể cho tôi nhìn Cầu Cầu một chút được không" Tiểu Thi thỉnh cầu.
Tử Đồ Mi không nói một lời dẫn cô tầng hai, trong ngôi nhà nhỏ Cầu Cầu đang ôm một con gấu bông ngủ say. Nhìn con trai thật tốt, Tiểu Thi cảm giác thật an tâm.
"Được rồi, tôi hi vọng cô có thể tiếp tục đối xử tử tế với con trai của tôi, tôi muốn đi về" Tiểu Thi bình tĩnh nói.
Hai tay Tử Đồ Mi ôm lấy vai mặt khẽ nở nụ cười "Nếu Lâm Thi An có em gái thật sự tôi sẽ nghĩ cô chính là em gái của anh ta! Nhất cử nhất động của các cô thật sự rất giống nhau! Hơn nữa tốc độ học tập cũng ngang cơ. Nhà họ Lâm đúng là gia tộc sản sinh ra những thiên tài máy tính!"
Nhà họ Lâm.... Tiểu Thi vừa nghe thấy cái tên này lập tức nghĩ đến lần đầu tiên gặp Phùng Thiếu Diễm anh ta cũng hỏi cô có phải là người của Nhà họ Lâm hay không và có biết người của Nhà họ Lâm hay không..."Vị Lâm Thi An đó có phải là chủ mưu sau lưng việc này?" Tiểu Thi hỏi.
"Lâm Thi An sao?? Anh ta cũng không đủ là chủ mưu nhưng trong chuyện đối phó với Nhà họ Trác anh ta thật sự là người bỏ ra nhiều công sức nhất! Bởi vì Nhà họ Trác là kẻ thù của anh ta!"
Tiểu Thi còn muốn hỏi tiếp nhưng lại bị Tử Đồ Mi hạ lệnh đuổi khách "Cô mau về đi! Hãy nhớ rằng chuyện tối nay tuyệt đối không thể để cho Trác Minh Liệt biết, nếu không cô và con trai cô sẽ chết vô cùng khổ sở!"
Tiểu Thi hung hăng lườm cô ta một cái rồi đi ra ngoài.
======================
Sau suốt một ngày mê mam cuối cùng Thẩm Tử Quân cũng có ý thức. Trong cơn mông lung cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô một cách khác thường.
"Khát...." Cô phát hiện muốn nói ra một câu thật sự là khó khăn hơn suy nghĩ rất nhiều, Khẽ nói một chút mà viết thương trên bụng đau thấu vào tim gan. Vẫn luôn chăm sóc cô, Phùng Thiếu Diễm nghe được thấy câu nói của cô, lập tức đi đến.
"Em đã tỉnh chưa?" Dưới ánh đèn yếu ớt cả người Phùng Thiếu Diễm như có một tầng hào quanh bao phủ, nhưng trong đầu Thẩm Tử Quân hình tượng của hắn chợt trở nên dữ tợn khác thường! "Anh đừng đến gần đây, tôi không muốn nhìn thấy anh"
"Được, được anh không đến, vừa nãy em muốn cái gì!" Giọng nói của Phùng Thiếu Diễm rất thấp rất dịu dàng.
Thẩm Tử Quân không nói thêm câu nào, cả người co rúm lại, lép sâu vào trong góc tường.
"Tư thế kia với không tốt vết thương" Anh khuyên cô "Em qua đây nằm, tôi bảo đảm sẽ không động vào em!"
Thẩm Tử Quân vô lực lắc đầu một cái, nước mắt lập tức chảy ra, mặc dù cô đau mặc dù nói chuyện khó khăn nhưng cũng không mất trí nhớ. Kí ức đau thương từng đợt từng đợt ngấu nghiếm tâm trí cô, làm cô hận không thể giết chết người người đàn ông trước mắt này!
"Phùng Thiếu Diễm ...anh là.... ma quỷ..." cô nói đứt quãng, nói xong những từ kia hợp thành hư không biến mất không tung tích.
"Thẩm Tử Quân đầu lưỡi của em thế nào?" Anh cho là đầu lưỡi cô có vấn đề.
Cô lại ô ô khóc lên "Tôi sẽ không nói lại" Phùng Thiếu Diễm kinh hãi chẳng lẽ chuyện này chính di chứng mà bác sĩ nói sao? Nhìn Thẩm Tử Quân khóc rống, Phùng Thiếu Diễm chợt không biết nên nói gì. Anh giúp cô lấy một chén nước rồi định rời đi nhưng không ngờ cô lại gọi anh lại.
"Khi nào anh mới thả tôi đi" cô khó khăn nói ra một câu, giọng nói thương xót tràn đầy tuyệt vọng, van xin, tiếng khóc đứt quãng này làm cho người ta không đành lòng nghe thấy.
Phùng Thiếu Diễm chợt rất muốn lập tức để cho cô đi nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng tình cảm: "Chờ em khỏe lại rồi tính sai!" Anh dùng lực khép cửa phòng lại.
Bên trong lập tức truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế tuyệt vọng của Thẩm Tử Quân, bước chân của Phùng Thiếu Diễm càng nhanh hơn!
====================
Sau ba ngày, đúng như lời Tử Đồ Mi nói đối với máy vi tính Tiểu Thi như có thiên phú, cô học rất nhanh và thuần thục thao tác. Mà trong ba ngày qua Trác Minh Liệt cũng đang tích cực chuẩn bị cho lễ đính hôn của anh và Tiểu Thi!
"Mẹ con muốn đính hôn cùng Tiểu Thi, hi vọng mẹ có thể tới tham gia!" Trác Minh Liệt gọi điện cho mẹ Trác.
Bà Trác vô cùng kinh ngạc "Có phải cô gái lần trước hay không? Ba con không phải phản đối hay sao? Làm sao..."
"Mẹ con đã trưởng thành, những chuyện này con có thể tự quyết định! Và lại ba bây giờ đang ở nước ngoài, những chuyện này chờ ông ấy về rồi nói sau" Trác Minh Liệt lạnh nhạt nói.
"Có thể không?" Bà Trác rất lo lắng, bà sợ vì chuyện này mà cha con bọn họ cãi nhau "Con cứ chuẩn bị thật tốt rồi báo lại cho mẹ sao! Con trai, từ nhỏ đến lớn chỉ cần là chuyện con thích làm mẹ chưa từng phản đối, hy vọng duy nhất của mẹ chính là con có thể hạnh phúc! Hi vọng lần này cũng giống như vậy!" Bà Trác biểu đạt tâm nguyện của mình!
"Mẹ con ở cùng với Tiểu Thi rất hạnh phúc, còn về chuyện của Hàn Ti Nhã con sẽ giải quyết ổn thỏa!"
← Ch. 149 | Ch. 151 → |