Cơn mưa to đổ xuống
← Ch.147 | Ch.149 → |
"Tại sao lại nhanh như vậy?"
"Chẳng lẽ em không muốn nhanh chóng gả cho anh sao?"
"Vậy chuyện của Hàn Ti Nhã thì làm thế nào? Còn ba của anh nữa?" Suy nghĩ của phụ nữ luôn cẩn thận hơn đàn ông, nên nhưng việc anh chưa nghĩ đến cô đều nghĩ hộ giúp anh.
Trác Minh Liệt nhìn cô một chút, nghiêm túc nói: "Chỉ cần em tin tưởng anh, tất cả mọi việc đều có thể giải quyết!" Tiểu Thi ngoan ngoãn gật đầu một cái.
"Cầu Cầu vẫn còn ở cửa hàng bán hoa em đi đón con đã!"
"Anh đưa em đi!" Vì vậy Trác Minh Liệt đưa Tiểu Thi đến cửa hàng bán hoa.
"Ông chủ tôi đến đón Cầu Cầu!"
"Tiểu Thi sao giờ cô mới đến! Cầu Cầu bị một người phụ nữa đeo mặt lạ dẫn đi rồi, cô ta nói là bạn của cô. Hình như là dẫn Cầu Cầu ra công viên rồi!"
Ổng chủ nghi ngờ hỏi "Là bạn của cô sao?"
"A" Lòng của Tiểu Thi nhảy loạn lên, trên trán cô xuất hiện một tầng mồ hôi, khó khăn nói.
"Vậy thì tốt, vừa rồi tôi định gọi cho cô hỏi một chút vì sợ đó là người xấu! Nhưng nếu là bạn của cô, tôi đã yên tâm rồi!"
Tiểu Thi thất hồn lạc phách ngồi trên xe của Trác Minh Liệt..."Thế nào, Cầu Cầu sao rồi?" Trác Minh Liệt hỏi.
Trác Minh Liệt lái vòng xe từ cửa hàng bán hoa ra ngoài đường lớn nhưng Tiểu vẫn chỉ ấp úng nói.
"Vậy bây giờ em muốn đi đâu?"
"Em muốn tới văn phòng của anh!" Tiểu Thi bật thốt lên, cô biết tại sao người phụ nữ đeo mặt nạ muốn mang Cầu Cầu đi, không phải là muốn buộc cô mau chóng lấy được kế hoạch A sao?.
"Được thôi!" Trác Minh Liệt cười lái xe qua khúc quanh trở về.
"Dì à, không phải dì nói là muốn dẫn cháu đi gặp chú Triết Vũ sao?" Cầu Cầu hỏi.
"Bây giờ chú Triết Vũ không đến đây cho nên cháu chỉ có thể chơi cùng dì!" Tử Đồ Mi thở dài. Người đàn bà kia vẫn không chịu xuống tay lấy kế hoạch A cho nên cô chỉ có thể ra hạ sách này thôi.
"Nhưng cháu muốn về nhà, mẹ sẽ đi tìm cháu đấy!" Cầu Cầu đáp lại.
"Chỉ sợ là cháu phải ở lại đây một lúc cho đến khi mẹ cháu giao kế hoạch A cho chúng tôi" Tử Đồ Mi vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Cầu Cầu "Yên tâm đi, đối với Lý Triết Vũ cháu cũng có chỗ đứng nên dì sẽ không làm hại cháu đâu! Nhưng điều kiện tiên quyết là cháu không được khóc!"
Thông minh như Cầu Cầu làm sao có thể không hiểu được, nó bộng trở nên sợ hãi, sợ rằng sẽ không bao giờ được gặp mẹ nó nữa.
"Sẽ rất nhanh thôi" Tử Đồ Mi nói xong đưa cho nó một hộp sữa tươi...
=============
"Này có người vừa nhìn thấy Trác Minh Liệt đưa Tiểu Thi tới công ty."
"Cái tiểu nha đầu này thật là lợi hại, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã nhốt chặt được Trác tổng của chúng ta."
"Từ dạ tiệc từ thiện lần trước các cô còn chưa nhìn ra manh mối! Liên Na chính là người bị cô ta thay thế! Quần áo bên người vốn cũng chỉ là quần áo bên người thôi!"
"Dù được mặc long bào cũng không phải là thái tử! Còn chưa gả cho tổng giám đốc cũng chưa là Tổng giám đốc phu nhân! Nghe nói còn mang theo một đứa con riêng! Đầu năm nay khẩu vị của đàn ông thật là kỳ quái!"
Mấy người phụ nữ ban luận xôn xao.
"Các cô nói đủ chưa! Công ty không cho phép nghị luận chuyện của cấp trên các cô quên rồi sao!" Liên Na đạp xấp tài liệu xuống châm chọc nói.
"Chị Liên Na, cô gái kia lại tới! Chị không đi giết giết uy phong của cô ta à!" Người phụ nữ bên cạnh giựt giây.
"Các cô thì biết cái gì! Bọn họ cũng qua lại chưa được bao lâu!" Liên Na bắt buộc nói.
Nhưng những người khác đều cho rằng cô ta vì ghen tỵ mà không nhỉn vào sự thật nữa rồi.
Trác Minh Liệt yên tĩnh làm việc, nhưng Tiểu Thi lại như là ngồi trên lửa cô nhìn xung quanh căn phòng làm việc này nghĩ thầm cái kế hoạch sẽ A đó sẽ được đặt ở nơi nào đây?
"Minh Liệt cái đó là cái gì?" Tiểu Thi chỉ một cái máy làm như tò mò hỏi.
"Máy vi tính! Mặc dù nhìn qua nó khác với các loại máy vi tính khác nhưng nó thực sự là một cái máy vi tính! Nó chuyên dùng để chứa các tài liệu đặc biệt!" Trác Minh Liệt kiên nhẫn giải thích.
"A" Xem ra kế hoạch A đó nhất định được lưu trong chiếc máy này, nhưng làm như thế nào mới có thể mở ra đây.
"Cái này là vật chuyên dụng của anh sao?"
"Đúng vậy! Em hỏi cái này làm gì?"
"A chỉ tò mò nên hỏi một chút thôi, Cầu Cầu có thể đã trở về, em phải đi xem một chút" Nói xong cô định đi ra ngoài.
Trác Minh Liệt đứng lên anh đi đến trước mặt Tiểu Thi nắm hai tay mềm mại của cô "Anh thật sự hi vọng chúng tôi có thể nhanh chóng kết hôn, như vậy mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy em!"
Tiểu Thi chợt muốn khóc, cô vội vàng cúi đầu. Trong lòng rối như mớ bòng bong. Trác Minh Liệt ôm cô vào trong ngực giống như là ôm bảo vật. Trong khoảng khắc tự dưng cô rất muốn buông tất cả, chỉ cần ở trong ngực anh sống hạnh phúc không cần lo nghĩ đến bất cứ điều gì. Nhưng còn Cầu Cầu đứa bé ấy cô cũng không thể bỏ! Hai bên đều người mà cô thích nhất điều đó thật sự làm cho cô không biết phải làm sao. Trộm kế hoạch A bất kể là thành công hay không cũng có nghĩa là đến đây cô và Trác Minh Liệt, mỗi người đi một ngả.
Nghĩ đến đây trong lòng của cô lập tức đau đến mức hít thở không thông, đôi tay cô ôm hông của Trác Minh Liệt thật chặt, mặc cho nước mắt cứ lặng lẽ rơi vào trong ngực anh.
"Được rồi, em phải đi đây" Tiểu Thi chợt buông anh ra, vội vàng chạy ra ngoài. Trác Minh Liệt lắc đầu một cái, mỉm cười hạnh phúc. Những giọt nước mắt laanhs lánh đọng lại trên áo cũng không làm anh bực mình. Tiểu Thi lảo đảo chạy vào thang máy nhanh đến mức cô sợ nếu không được sẽ thất thanh mà khóc rống lên. Đôi tay cô cô gắng kìm nén những giọt nước trực trào kia. Trên thế giới này tại sao tất cả mọi việc đều khó khăn vậy! Tại sao tất cả hạnh phúc đều ngắn ngủi như vậy!
============
Khu biệt thự- phía Đông cảng Victoria "Tiên sinh Lý thiếu gia trốn rồi!"
← Ch. 147 | Ch. 149 → |