Tình huống ngoài ý muốn
← Ch.142 | Ch.144 → |
″A..." Con cho săn dùng sức lớn kéo Tiểu Thi đi về phía trước "Em có thế không đi!" Cô cau mày. Săn thú vốn là trò chơi của đàn ông phụ nữ đi cũng không niềm vui thú gì.
Trác Minh Liệt nhìn các con một chút "Ý của các con thì sao?"
Mộc Mộc và Cầu Cầu nhìn nhau, lát sau cùng quay ra nhìn Tiểu Thi.
"Mẹ, trong rừng có thể có rất nhiều hoa đẹp!" Cầu Cầu rất hiểu mẹ của mình "Chúng ta có thể cùng bắt bướm như ở đồi hoa!"
Tiểu Thi bĩu môi kéo chú chó lại bên mình"Vậy cũng được!"
Cuối cùng một nhà bốn người cũng sẵn sàng lên đường. Nơi này vốn là nơi chuyên dùng để săn bắn cho những cậu âm cô chiêu nên an ninh rất tốt, ngoài những động ật nhỏ thì ko hề có những động vật lớn gây nguy hiểm đến tính mạng....
"Mộc Mộc, Cầu Cầu con thích con gì?" Trác Minh Liệt cầm súng săn lên làm như thật hỏi.
"Con muốn con hổ!" Mộc Mộc há mồm thật lớn giả làm dáng vẻ của con hổ.
"Cháu muốn con cóc!" Cầu Cầu chợt nhớ tới con cóc kia đã bị mẹ cưỡng chế vứt đi thật ra nó có cái gì không tốt, không phải chỉ là vẻ bề ngoài xấu một chút sao?
Trác Minh Liệt cười ha ha anh thật sự không ngời Cầu Cầu lại muốn con cóc... Tiếng cười của bọn họ vang vọng trong núi rừng yên tĩnh nhưng đâu đó vẫn có tiếng lách cách, những tiếng động đó làm Tiểu Thi không nhịn được dán vào sau lưng Trác Minh Liệt.
"Mẹ nó sợ à!" Trác Minh Liệt cười nhạo cô.
"Nơi đó có cái gì...!" Tiểu Thi phủ nhận.
Chú cho nhỏ bỗng nhiên chạy băng băng về phía trước.
"Chủ nhân hình như trước mặt có động tĩnh!"
"Ừ hình như là có người tới săn thú!" Phùng Thiếu Diễm trầm ngâm "Các cậu không cần lộ diễn, đợi bọn họ quay về!"
"Nhưng ngộ nhỡ bọn họ phát hiện Thẩm tiểu thư thì làm thế nào?"
"Không có chuyện trùng hợp như vậy!"
Đúng lúc bọn họ nói chuyện thì Thẩm Tử Quân đang lảo đảo mà đi đến chỗ của Trác Minh Liệt. Mặc dù cô cũng không biết là ai nhưng nghe được tiếng người cô lập tức chạy đến, thân thể suy yếu đến mức mỗi lần đi được vài bước cô lại phải dừng lại nghỉ một chút.
"Ba là con hươu nhỏ!" Mộc Mộc chỉ vào chú hươu sao trong bụi cây trước mặt.
"Các con có muốn ăn hay muốn nuôi nó?" Trác Minh Liệt hỏi.
"Nghĩ nuôi!" Tiểu Thi, Mộc Mộc và Cầu Cầu cùng đồng thanh nói..." Được rồi vậy ba sẽ bắt nó!" Trác Minh Liệt giơ súng lên.
"Chủ nhân tôi nhìn thấy Thẩm tiểu thư rồi! Không được rồi, cô ấy đang đi về phía ngòi sũng của Trác Minh Liệt!"
"Cái gì?!" Phùng Thiếu Diễm hô lên, ngay sau đó là một tiếng súng trí mạng vang lên.
"Ba, ba không bắt chết hươu sao chứ?" Khuôn mặt Mộc Mộc như đưa đám.
"Khẳng định là không, ba chỉ nhắm vào chân nó thôi mà! Ba nhắm bắn rất chuẩn đó!" Trác Minh Liệt giơ giơ súng. Cầu Cầu dẫn Mộc Mộc ra chỗ hươu sao bị thương thật nhanh.
Nhưng đúng lúc này bọn họ chợt phát hiện một bóng dáng vụt nhanh vào lùm cây. Trác Minh Liệt tinh mắt lập tức phát hiện có cái gì đó không đúng, cầm chắc khẩu súng rồi gọi tên con trai.
"Cầu Cầu! Mộc Mộc!"
"Ba, nơi này không có gì cả, chỉ có một vũng máu! Có lẽ là hươu con bị thương, nó sẽ không ...sẽ không chết!" Mộc Mộc nhìn ba. Cầu Cầu như mất hồn nhìn một chỗ nào đó sau lưng Mộc Mộc "Chú Minh Liệt hình như nơi này vừa rồi có người!"
"Ừ chúng tôi mau chóng rời khỏi nơi này thôi!" Trác Minh Liệt ôm cả hai đứa đi về phía cũ.
"Vừa rồi có chuyện gì xảy ra!" Tiểu Thi bị hành động của Trác Minh Liệt dọa sợ.
"Không sao, hôm nay chúng ta chơi đến đây thôi!" Bao nhiêu hứng thú của Trác Minh Liệt đã bị tình hình đột ngột xuất hiện này làm hỏng "Tiểu Thi em mang theo bọn nhỏ đi trước anh ở lại xem xét nơi này một chút!"
"Trác Minh Liệt chúng ta cùng đi! Một mình anh ở lại em không yên lòng!" Tiểu Thi lo lắng nói.
"Anh không sao" Trác Minh Liệt lo lắng có người gây bất lợi cho chính mình.
Tiểu Thi bất đắc dĩ dẫn Cầu Cầu và Mộc Mộc đi về khu biệt thự, Trác Minh Liệt cầm súng săn xem xét xung quanh. Từ vết máu xác thực là có động vật bị thương nhưng là phương hướng của vết máu sao lại rẽ khác một hướng khác của biện thự?
Tiểu Thi vỗn dẫn bọn nhỏ rời đi nhưng chợt phát hiện trước mặt xuất hiện một nhóm người. Cô đẩy lũ nhỏ về phía sau lưng cẩn thận xem xét người tới.
"Phùng Thiếu Diễm!!" Cô giật mình phát hiện lại là Phùng Thiếu Diễm, không phải anh ta đang đi nghỉ phép cùng với Thẩm Tử Quân sao? Tại sao lại ở chỗ này xuất hiện?
"Này anh đứng lại!" Tiểu Thi hô to.
"Chủ nhân làm sao giờ?"
"Đừng vội hoảng!" Phùng Thiếu Diễm vỗ tay bả vai người dưới một cái.
"Phùng tiên sinh làm sao anh lại ở nơi này? Tử Quân đây? Không phải cô ấy đi cùng với anh sao?" Tiểu Thi hỏi.
"Thi tiểu thư đã lâu không gặp! Thẩm Tử Quân chính xác là đi cùng với tôi! Bây giờ chúng tôi đang ở bán đảo Thiên đường! Cô cũng tới nghỉ phép sao?" Phùng Thiếu Diễm ôn hòa nó.
" Tử Quân, cô ấy có khỏe không? Chứng mất trí nhớ của cô ấy khá hơn chưa?" Tiểu Thi ngây ngốc hỏi.
"Ừ đang từ từ khôi phục!"
"Tôi muốn gặp mặt cô ấy"
"Hôm nay, sợ rằng không tiện " Phùng Thiếu Diễm nhìn hai đứa bé trong tay Tiểu Thi một chút.
Cầu Cầu lại chỉ nhìn con thú dựng trong túi sau lưng anh ta, bởi nó đang chảy rất nhiều máu.
"Mộc Mộc, đó có phải là hươu sao của chúng ta không?? Ông ta đã trộm mất..." Cầu Cầu nhỏ giọng nói với Mộc Mộc.
"Chảy nhiều màu như vậy nhất định là đã chết"
Phùng Thiếu Diễm phát hiện hai tiểu quỷ đang nhìn " con mồi" của mình vì vậy vội vàng lấy cớ đi mất.
"Vật này là tôi săn cho Thẩm Tử Quân, cô ấy đang đợi tôi có lẽ tôi phải đi ngay " Phùng Thiếu Diễm dẫn theo cấp dưới rời đi nhưng trong lòng vẫn có rất nhiều nghi vấn nhưng khi cô muốn hỏi thì Phùng Thiếu Diễm đã đi xa rồi!
← Ch. 142 | Ch. 144 → |