Mưa to gió lớn
← Ch.133 | Ch.135 → |
″ Mấy nhóc bọn con, làm phiền mẹ kinh!" Tiểu Thi bất mãn oán trách "Hôn nhân của mẹ, lúc nào thì đã đến phiên các anh quan tâm? Được rồi, về sau không cho phép nói mấy lời này, chúng ta đi mua bánh bích quy!"
Kể từ khi biết chuyện về Tiểu Thi, Hàn Ti Nhã vẫn luôn muốn tìm cơ hội để đến gần Tiểu Thi thử dò xét vid vây mà gần như mỗi ngày đều theo dõi Tiểu Thi.
Thẩm Tử Quân cố hết sức phóng xe thật nhanh, quành tay lại đến chỗ mình quen thuộc, bây giờ người cô muốn gặp nhất là Tiểu Thi vì vậy trực tiếp đi đến khu bên cạnh của nhà cô ấy.
"Chủ nhân, ả đàn bà kia trốn!"
"Một đám phế vật! Cô ta chạy trốn bao lâu rồi?"
"Mười phút rồi! Chúng tôi vẫn đuổi theo sát lút cô ta, bây giờ cô ta đang đi đến siêu thị bên cạnh nhà trẻ!"
"Các cậu không hành động nữa, để tôi!" Phùng Thiếu Diễm nhìn đồng hồ đeo tay một chút rồi lập tức quay ngược đầu xe.
"Mẹ, Cầu Cầu mỏi chân, chúng ta có thể đi chậm lại một chút hay không?" Cầu Cầu phải đi nhanh mệt mỏi nên kháng nghị rồi.
"Chỉ vừa mới đi thôi sao đã kêu mệt! Được, vậy chúng ta đi chậm lại một chút!"
Hàn Ti Nhã muốn đi đến đường cái nhưng lại bị một chiếc xe điên cuồng phóng ngang qua..." Lái xe kiểu gì vậy?" Cô ta tức giận nói.
Có một tiếng "CÚT" từ trong xe vang ra, một cô gái tóc tai bù xù, không thèm liếc nhìn cô ta một cái, chỉ phóng như điên theo đường cái. Hàn Ti Nhã trợn mắt hốc mồm không biết có chuyện gì xảy ra. Khi cô ta vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần thì lại thấy một người đàn ông anh tuấn chợt ôm lấy cô gái kia, lấy tốc độ nhanh nhất kéo cô ta trở về trong xe. Cô mơ hồ nghe thấy cô ta kia hô một tiếng "Tiểu Thi". Chẳng lẽ cô gái này cũng đến đây để tìm Tiểu Thi!
Phùng Thiếu Diễm kịp thời chạy tới bắt được Thẩm Tử Quân.
"Ưmh ưmh" Thẩm Tử Quân bị hăn ta bịt chặt miệng.
" Cô lại dám chạy trốn, cô muốn tìm người phụ nữ ngu ngốc kia sao?! Tốt, cô đã dám khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng của tôi, vậy tôi xem cô có chịu được tất cả hay không!" Hắn đem cô tay trói lại, lấy bừa một tấm vải bịt chặt miệng của cô. Sau đó trở lại biệt thự.
Trong mấy giây Hàn Ti Nhã ngẩn người thì Tiểu Thi lại không thấy Thẩm Tử Quân. Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy là một cái bống chớp nhoáng của một chiếc Lamborghini? Chỉ có máy giây mà đã xảy ra chuyện gì vậy, cô không hiểu lắc đầu!
Cả người Phùng Thiếu Diễm đầy mùi rượu vì thế mà càng thêm hung tàn khát máu hơn so với bình thường... Thẩm Tử Quân biết mình chạy trời không khỏi nắng, cô chạy trốn lần này đã hoàn toàn chọc giận hắn!
"Cô cho rằng cô có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao?" Phùng Thiếu Diễm gần như muốn bóp vỡ cằm của Thẩm Tử Quân.
"... "Thẩm Tử Quân khó khăn tránh thoát.
"Cô biết vì sao tôi lại giấu cô ở nơi này không?" Âm thanh của hắn chợt trở nên dịu dàng." Bởi vì tôi thích em!" Hơi thởi của hắn tràn đầy mùi rượu, đôi môi chợt đè lên môi cô. Cô chán ghét tránh lé nhưng làm thế nào cũng không thoát được sự khống chế của hắn. Hắn nâng cái ót cô lên tiến quân thần tốc, xông thẳng vào trong khoang miệng của cô.
Thẩm Tử Quân biết ranh giới cuối cùng của Phùng Thiếu Diễm chính là sẽ không xâm phạm cô! Nhưng tối nay hắn uống say cô sợ. Nhất là khi cô đang ở dưới người hắn, nên không thể biết sẽ có chuyện gì xảy ra!
"Em là của tôi" từ phía sau lưng của cô, hai tay của hắn duỗi ra đi vào trong quần áo của cô. Trong đầu Thẩm Tử Quân trống rỗng, hai mắt cô trợn to. Hắn dùng lực nắm lấy điểm hồng nhạy cảm của cô làm cô đau đến mức gần như muốn phát khóc.
"Không cần" bởi vì vừa liều mạng chạy trốn nên cả người Thẩm Tử Quân đều rã rời, đừng nói giờ hắn ôm chặt lấy cô ngay cả ôm lỏng có khi cô cũng không thoát được, cô sức cùng lực kiệt rồi!
Hắn cởi áo ngoài của cô, đâm thẳng xuyên thấu cơ thể cô, không có man dạn đầu chỉ đơn giản là xuyên thấu khiến cả người cô nhưng bị rách làm đôi!
"Đau đau" Thẩm Tử Quân kêu khóc, cô cảm giác mình giống như con thuyền nhỏ phiêu bạc trên biển rộng, tùy lúc có thể bị gió biển, sóng biển thổi bay. Hắn giống như một con mãnh thú rong ruổi trên người của cô, một lần va chạm lại khiến cô đau nhói, tiếng đàn ông gầm gừ hòa với tiếng rên rỉ của phụ nữ như ẩn như hiện trong cơn mưa lớn ngoài cửa sổ!
Cũng không biết trải qua bao lâu cuối cùng hắn cũng ngừng lại. Thẩm Tử Quân năm ở đó như một con búp bê không tri giác. Hai chân bị mở rộng không khép lại, mang đến bao lỗi tuyệt vọng xen lẫn mập mờ, sau một khoảng thời gian điên cuồng Phùng Thiếu Diễm cũng đã tỉnh táo lại, hắn nhìn màu tươi dưới hai chân cô, lấy áo ném lên người cô rồi đi xuống lâu.
Đại não của Thẩm Tử Quân mất đi năng lực suy nghĩ, nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt chảy xuống, trong nháy mắt biến mất trong tóc mai.
"Các người rốt cuộc là ai?" Trong chiếc Lamborghini màu xanh dương Tiểu Thi và Cầu Cầu thật chặt ôm lấy nhau. Lúc trước bọn họ ngăn bước chân của cô và nói muốn nói chuyện về Lý Triết Vũ, nên cô mới mạo hiểm ôm Cầu Cầu theo họ.
"Cô chính là Tiểu Thi?"Người nói chuyện là một phụ nữ đeo mặt lạ, trên người mặt một bộ đồ bó sát..
"Là tôi"
"Cô thật là nhàn nhã khi trốn ở chỗ này. Cô có biết Triết Vũ đang phải chịu đủ các loại hành hạ hay không?" ánh mắt sắc bén của người phụ nữ kia nhìn thẳng vào cô.
"Cô biết anh ấy ở đâu sao? Mau nói cho tôi biết!"
"Cô còn nhớ đến anh ta sao? Ngay cả sự sống chết của con trai cô, mà cô còn không để ý thì làm sao có thể nhớ đến anh ta?" Cô gái kia nhìn Cầu Cầu ẩn ý nói.
"Tôi không hề quên anh ấy tôi chỉ không tìm được anh ấy thôi!" Tiểu Thi gấp gáp "Cô mau nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu, tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh ấy!"
"Cô tìm anh ta chỉ vì muốn hỏi chuyện, cô thật là ích kỉ!" Cô gái kia châm chọc nói.
← Ch. 133 | Ch. 135 → |