Tình thương của cha như núi
← Ch.128 | Ch.130 → |
″ Nếu như vẫn chưa tỉnh lại thì sao?" Trác Minh Liệt hỏi. Nhưng bác sĩ không trả lời lại, nói với Tiểu Thi: " Bây giờ anh chị có thể đi khử trùng, rồi vào thăm bé!"
Tiểu Thi kéo Trác Minh Liệt và Cầu Cầu đi vào phòng khử trùng.
Trác Minh Liệt vừa vào phòng thấy khuôn mặt trắng bệch của Mộc Mộc, đưa bé này mới chỉ ba tuổi thôi, lòng không nhịn được nghẹn ngào. Anh nắm tay Tiểu Thi thật chặt, làm tay cô bị đau. Nhưng trong lòng của anh đau đớn đã nâng lên mức nào!
"Mộc Mộc, là ba" Chỉ một câu nói thôi mà Trác Minh Liệt mãi mới nói được ra, Tiểu Thi nghe anh nói, nước mắt rơi như mưa." Con trai, con biết không con không phải là cô nhi, con là con trai của ba! Thật sự xin lỗi con, để một mình con ở nơi đó lâu như vậy, ba đã từng nói, bất kể con như thế nào bà cũng sẽ cứu con nhưng ba vô dụng" Trác Minh Liệt hôn bàn tay nhỏ bé của Mộc Mộc có lẽ đã nói không ra lời." Con trai, chúng ta vừa mới gặp nhau, ba còn chưa dẫn con đi chơi công viên, còn chưa dẫn con đi tìm mẹ ruột, Mộc Mộc, con trai, con phải dũng cảm lên biết không? Hãy mau tỉnh lại" Trác Minh Liệt cúi đầu xuống, Tiểu Thi không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
"Mộc Mộc" Cầu Cầu nhìn hai mắt Mộc Mộc nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, cũng ô ô khóc lên "Cậu không nên tham ngủ nữa. Mẹ nói tham ngủ không phải là đứa bé ngoan, cậu mau dậy đi, chúng ta cùng đi nhà trẻ, tôi có thể đem mẹ tặng cho cậu, cầu xin cậu đừng ngủ nữa" Cầu Cầu chân thành nhìn Mộc Mộc, vừa khóc vừa nói... Tiểu Thi thật sự không khìn nên được cảm xúc, xoay đầu đi, tối nay hình như cô đã đem nước mắt cả đời ra để khóc rồi.
Sau suốt một khoảng thời gian dài, ba người đẫm nước mắt nhìn nhau nhưng không ai khóc vì trời sáng rồi. Bọn họ đang đợi kỳ tích, hi vọng nó có thể giống như ánh mặt trời mới lên này, xua tan đi tất cả lo lắng và bi thương.
Tiểu Thi nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã mười giờ sáng rồi!
Cả người Trác Minh Liệt đầy vết máu, mùi máu tản mát ra xung quanh, cả căn phong mùi thuốc sát trung lồng lặc nhưng vẫn thoang thoảng mùi máu tanh. Tiểu Thi đau lòng nhìn anh nhưng lại không biết nói cái gì. Cô biết bệnh tình của Mộc Mộc, làm cho ngay cả anh cũng khong biết nên làm như thế nào!
Mười hai giờ, mặt trời nhô lên cao, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ màu trắng của phòng bệnh rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Mộc, mặt của nó trầm tĩnh một cách đáng sợ!
14 giờ, mặt trời ngã về tây, mặt Trác Minh Liệt không thay đổi nhưng ánh mặt của anh lại ẩn chứa một lỗi bi thương khó nhận ra!
16 giờ, mặt trời chiều ngã về tây, Cầu Cầu buồn ngủ, Trác Minh Liệt tuyệt vọng dúi đầu vào bóng dáng của mình!
17 giờ, anh nắm chặt quả đấm, ánh mặt trời từ khi xuất hiện cho đến khi biến mất giống như chỉ có mấy giây ngắn ngủn... Thế giới trong nháy mắt lại khôi phục màu đen tối, vậy mà Mộc Mộc, ngay cả chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có!
" Minh Liệt" Tiểu Thi cũng không dám đọc hai chữ này lên. Lại không dám đối mặt với cái kết quả này.
Trác Minh Liệt trầm trọng, khoát tay áo, chán nản ngồi xuống. Bác sĩ và y tá tiến vào, khuôn mặt bọn họ cũng nặng nề" Trác tiên sinh"
Khi Y tá định đẩy giường bệnh của Mộc Mộc ra ngoài.
Thì "Không cho cô mang cậu ấy đi, các người cũng là người xấu!" Như ở trong mộng vừa tỉnh lại. Cầu Cầu chợt phát hoảng, cuồng loại kéo Mộc Mộc lại, không cho phép người khác đụng vào nó "Cậu ấy đã đồng ý cùng tôi đi nhà trẻ "
Cầu Cầu thoát khỏi Tiểu Thi, bò đến chỗ của Mộc Mộc, cả người ôm chặt lấy Mộc Mộc, giống như là ôm món đồ chơi yêu thích "Mộc Mộc, cậu mau tỉnh lại, bọn họ muốn dẫn cậu đi!"
Nhìn hành động trẻ con của Cầu Cầu, làm cho tất cả trái tim của mọi người ở đây tan nát nhưng chỉ Cầu Cầu biết đó lời hứa của Mộc Mộc với nó.
Giây phút này giống như có tất cả các vị thần giúp sức! Có lẽ là do tình cảm thiêng liên của Trác Minh Liệt làm cảm động trời xanh, hay có lẽ là hành động trẻ con của Cầu Cầu làm cảm động các vị trư thần, hay là sự thành kính của Tiểu Thi khiến ngay cả vị Tử Thần cũng xúc động theo! Khì tích xảy ra, Mộc Mộc từ từ mở mắt!
"Cầu Cầu cậu không cần đè ép tớ" Âm thanh khàn khàn giống như tiếng sấm làm cho Cầu Cầu giật mình, mất đi cả năng lực biểu đạt ngôn ngữ!
"Cầu Cầu!" Tiểu Thi ôm lấy Cầu Cầu để sang một bên, sau đó há miệng run rẩy nắm lấy của Mộc Mộc "Mộc Mộc, là mẹ! Con đã tỉnh lại phải không? Mộc Mộc"
"Mẹ" Môi nó khô khốc, cố gắng đóng mở, khó khăn phát ra câu nói này, Tiểu Thi run rẩy, vì vui sướng mà phát khóc, Trác Minh Liệt quỳ xụp trước giường bệnh "Mộc Mộc, cám ơn con đã cho ba cơ hội!"
"Ba, vừa rồi Mộc Mộc thật là đau"
" Mộc Mộc ngoan, con ngoan của ba" Trác Minh Liệt nghẹn ngào, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được buông lỏng, anh thật sự vui mừng, thở phào nhẹ nhõm hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai một cái.
"Trác tiên sinh, chúc mừng anh! Mộc Mộc đã thoát khỏi nguy hiểm, bây giờ chúng sẽ dẫn bé đi kiểm tra toàn diện!"
"Được " Trác Minh Liệt cố gắng chống đỡ.
"Mẹ, bọn họ muốn dẫn Mộc Mộc đi đâu " Cầu Cầu vẫn lo lắng người khác sẽ mang Mộc Mộc đi.
"Cầu Cầu không có việc gì. Họ là bác sĩ, họ sẽ dẫn Mộc Mộc đi làm kiểm tra!" Tiểu Thi an ủi Cầu Cầu. Nó hiểu ra chuyện, gật gật đầu, thở dài. Tiểu Thi nhạy cảm, cảm thấy con trai có một ti mất mác!
Khi bác sĩ dẫn Mộc Mộc đi, Trác Minh Liệt đột nhiên cảm thấy toàn thân mệt rã rời dường như không đứng nổi, anh vịn vào Tiểu Thi: " Tiểu Thi, anh...." lời nói con chưa dứt, cả người 1m8 của anh đổ thẳng nên người Tiểu Thi.
" Minh Liệt!" Tiểu Thi gấp, kêu to "Bác sĩ, bác sĩ mau cứu người!"
"Lượng huyết áp"
"Nhịp tim"
"Bệnh nhân mất máu quá nhiều, xương ống chân trái có vết rách! Thật sự là kỳ lạ, tối hôm qua nhìn anh ta như vậy, còn tưởng là không bị thương!" Bác sĩ cấp cứu vừa cố định lại xương cho Trác Minh Liệt, vừa nói thầm.
" Tối hôm qua, con trai anh ta cấp cứu thiếu chút nữa là mất mạng" Trợ lý bác sĩ chậm rãi nói " Anh ta và vợ của anh ta đã khóc ở ngoài phòng đang cấp cứu thật lâu, thật là quá cảm động! Tình thương của cha thật là vĩ đại, khi trở về nhà tôi nhất đinh phải hiếu kính cha thật tốt"
Bác sĩ cấp cứu không nhịn được nhìn anh ta một cái, ý bảo anh ta im lặng!
← Ch. 128 | Ch. 130 → |