Mộc Mộc bị trúng độc
← Ch.112 | Ch.114 → |
Bỗng nhiên mấy máy đo bên cạnh Thẩm Tử Quân đều phát tín hiệu, ông Thẩm vội gọi bác sĩ đến. Nhưng không đợi bác sĩ tới Thẩm Tử Quân đã tự mình ngồi dậy.
"Con gái!" Ông Thẩm nhìn thấy con gái tỉnh lại thì mừng rỡ như điên." Con đã tỉnh!"
"Thẩm Tử Quân!" Tiểu Thi cũng vui mừng kêu to.
Chỉ có Phùng Thiếu Diễm là không thay đổi, đứng ở nơi đó ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quan sát Thẩm Tử Quân.
"Các người là ai?" Câu nói này làm cho ông Thẩm ngây người, ông không hiểu nhìn con gái: " Tử Quân, ba là ba của con!"
Thẩm Tử Quân mê mang nhìn đến ba cái hiểu cái không gật gật đầu.
"Bác sĩ con gái của tôi có phải là bị mất trí nhớ!"
"Có khả năng này nhưng chúng tôi đã kiemr tra kĩ vị trị bị thương rồi mà sao lại...!" Bác sĩ đối với phản ứng của Thẩm Tử Quân cũng rất hoang mang nhưng dựa vào nét mặt của cô thì không giống giả bộ. Vấn đề này thật là phức tạp.
Khóe miệng Phùng Thiếu Diễm khẽ động nặn ra một tia cười lạnh như có như không.
Thẩm phụ chán nản nhìn con gái nhưng lại nghĩ mất trí nhớ dù sao cũng vẫn tốt hơn so với người sống đời sống thực vật. Vì vậy cũng từ từ bình tĩnh lại.
" Tử Quân tôi là Tiểu Thi!" Tiểu Thi gấp gáp nhìn khuôn mặt Thẩm Tử Quân, cô thật vất vả mới tìm được một người bạn tốt như thế sao cô ấy có thể bị mất trí nhơ được..." Tiểu Thi" Thẩm Tử Quân nghiêng đầu quan sát Tiểu Thi giống như căn bản không biết cô.
Nửa giờ trôi đi rốt cuộc Tiểu Thi cũng chấp nhận thực tế là Thẩm Tử Quân bị mất trí nhớ vì vậy thẫn thờ rời đi. Ông Thẩm cũng bận rộn đi theo bác sĩ để hỏi ham về bệnh tình của con gái và hướng giải quyết sau này, vì vậy trong phòng bệnh chỉ còn lại Phùng Thiếu Diễm.
"Thẩm Tử Quân?" Hắn đến gần cô.
Thẩm Tử Quân chợt cầm gối lên hung hăng ném ra chỗ hắn "Anh đừng tới đây!"
Phùng Thiếu Diễm dùng một tay bắt lấy chiếu gối rồi từ từ ép tới, hắn dùng lực nắm lấy cằm của cô lãnh khốc nói: " Giả vờmất trí nhớ? Loại phụ nữ ngu ngốc như cô nên cũng chỉ có thể nghĩ tới một chiêu này!"
"Đau!" Cô lớn tiếng kêu đau.
Hắn lãnh khốc mà cười tàn nhẫn như sư tử phát hiện con mồi.
"Biết tôi là ai không?" Hắn hỏi, cặp mắt chăm chú nhìn hai mắt của cô, cố gắng bắt được một chút thay đổi. Nhưng hắn lại chẳng nhìn ra cái gì, trong ánh mắt của cô thật sự đều là sương mù mờ mịt, một chút phản ứng quá kích cũng không có.
"Tốt rất tốt" hắn để gối về chỗ cũ, rồi đi ra khỏi phòng bệnh...
" Tổng giám đốc, bây giờ ngài có cuộc hẹn về hạng mục mới!" Trợ lý gọi điện thoại tới.
" Gần đây tôi không có thời gian, anh hãy thay tôi tiếp bọn họ, ad dù sao thid anh cũng phải điều tra cho kĩ! Bây giờ mặc dù chúng ta cần hợp tác nhưng cũng không thể bụng đói ăn quàng!" Trác Minh Liệt lặng lẽ nói " Đúng rồi, gần đây công ty con của Thẩm thị có động tĩnh gì không?"
"Khoảng thời gian gần nhất thì không có ạ, đúng rồi tổng giám đốc, sau khi điều tra chúng tôi phát hiện con ngữa ngọc đó đã gởi lại ngân hàng trong thời gian là ba tháng!"
"Ba tháng?" Trác Minh Liệt lơ đãng lặp lại, sau đó nhìn sang lịch bàn, ba tháng đúng là lúc hạng mục số ba chính thức bắt đầu khởi công, bằng trực giác, anh chợt có dự cảm chẳng lành. Nhưng bây giờ anh cũng không rảnh suy nghĩ nhiều như vậy chỉ có thể cố gắng cứu sống Mộc Mộc rồi mới có thể nghĩ tiếp! Nghĩ đến Mộc Mộc trong đầu của anh lại bắt đầu hỗn loạn lên. Anh đã nhờ bác sĩ làm xét nghiệm AND để xem Mộc Mộc có phải con anh không nhưng lại bị cự tuyệt bởi vì trên luật pháp anh không có quyền lợi này. Mặc dù anh đã liên lạc với bệnh viện tư nhân và bác sĩ ở đó nhưng kết quả vẫn phải chờ mấy ngày.
" Minh Liệt, tủy của con thật sự hợp với Mộc Mộc sao?" Bà Trác biết được tủy của Mộc Mộc hợp với Trác Minh Liệt cũng rất kinh ngạc, tỷ suất nhỏ như vậy cũng có thể hợp quả thật là quá thần kỳ. Vì vậy bà cũng bắt đầu hoài nghi Mộc Mộc thật sự là con trai của Trác Minh Liệt.
"Ông nói Mộc Mộc có thể là cháu trai của chúng ta hay không?" Bà Trác hỏi ông Trác "Con trai thứ của chúng ta cũng bị bệnh đó, giờ Mộc Mộc mắc bệnh đó! Liệu đây có phải là do di truyền?"
"Bà có thể đưng suy nghĩ vô cớ như vậy nữa được không!"Ông Trác tức giận nói: " Tất cả chỉ là trùng hợp! Nếu như nó là cháu của chúng ta tại sao tủy của tôi lại không hợp?" Ông nhất kích động lỡ miệng nói.
"Ông cũng đi cho xét nghiệm?" Bà Trác mẫu cảm thấy ngoài ý muốn.
"Không có!" Ông Trác mở tờ báo ra đọc làm như không có việc gì, bà Trác lắc đầu một cái cười đi gọt trái táo cái lão gia hỏa này lúc còn trẻ tính cách nóng nảy không chút tình người, không ngờ già rồi lại có thể vì đứa bé kia làm chuyện như vậy.
Ngày thứ hai chính là ngày phẫu thuật của Mộc Mộc, Trác Minh Liệt vốn định ở lại bệnh viện chăm sóc con trai nhưng vì chuyện của công ty quá nhiều nên anh phải ở lại công ty một đêm. Sáng sớm anh chạy tới bệnh viện nhưng khi đến phòng bệnh của con trai lại không nhìn thấy con đâu. Tim của anh lập tức nhói lên anh chạy khắp nơi tìm con trai.
"Y tá đứa bé nơi này đâu?" Anh hỏi một y tá.
"Tiên sinh, đứa bé ở phòng này không biết do ăn phải thứ gì dẫn tới bị tiêu chảy nghiêm trọng, bây giờ bé đang ở phòng cấp cứu nhi khoa! Việc phẫu thuật phải tạm hoãn lại, anh làm ba kiểu gì mà không để ý đến con anh vậy!" Y tá cau mày.
"Tôi chưa cho nó ăn cái gì?" Trác Minh Liệt giật mình.
"Chúng tôi đang xét nghiêm rồi, lát sau anh sẽ biết!" Biểu cảm của Y tá không thay đổi đi ra ngoài.
"Trác Minh Liệt!" Tiểu Thi dẫn Cầu Cầu chạy tới "Mộc Mộc đâu?"
"Bác sĩ nói Mộc Mộc bị ngộ độc thức ăn rồi!" Trác Minh Liệt trầm trọng nói "Là tôi quá sơ sót!"
"Ngộ độc thức ăn?" Tiểu Thi cảm thấy khó hiểu lát sau lại hoảng loạn đứng lên chẳng lẽ là do cháo thuốc cô đem đến sao? Ông trời ngàn vạn lần cầu xin ông là không phải!
"Em làm sao vậy?" Trác Minh Liệt nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Thi.
"Ngày hôm qua, .. tôi.. tôi có cầm đến một chút cháo thuốc cho Mộc Mộc ăn!" Tiểu Thi lắm bắt nói.
"Cái gì??" Trác Minh Liệt lên giọng "Cô có hiểu tình hình hay không? Tình trạng cơ thể của Mộc Mộc bây giờ rất yếu, dạ dày của nó không chịu được thức ăn lạ cô có biết không?" Anh rống to.
"Thật xin lỗi" Một mặt do bị anh mắng một mặt khác lại lo lắng cho Mộc Mộc, Tiểu Thi sợ hãi bất chợt khóc lên.
"Không cho chú mắng mẹ cháu như vậy!" Cầu Cầu rất tức giận, đứng ngang trước mặt Trác Minh Liệt.
← Ch. 112 | Ch. 114 → |