lúng túng
← Ch.010 | Ch.012 → |
"Thật xin lỗi xin hỏi anh có biết người này không?" Tiểu Thi kéo nhân viên bảo an chỉ vào sổ ghi chép đối tượng hỏi.
"Trác Minh Liệt! Đây là tổng giám đốc của chúng tôi! "An ninh trợn to hai mắt, khó có thể tin được sẽ có người không biết đến tổng giám đốc của Trác thị! An ninh tiện tay lấy ra một bìa của một quyển tạp chí trên đó chính là Trác Minh Liệt với gương mặt tuấn tú có thể làm mọi người ái mộ.
Tiểu Thi hô nhỏ một tiếng chợt có chút khiếp đảm. Làm sao ngay ngày thứ nhất công việc đã có độ khó cao này sao. Nhưng làm thế nào đây cũng không thể bỏ cuộc giữa đường như vậy.
Tiểu Thi ôm bó hoa khổng lồ đi vào khu tầng một "Tiểu thư xin cô chờ một chút. Cô tìm ai? "Cô vừa định lên thang máy liền bị một cô gái chạy ra ngăn cản.
"Tôi tìm tổng giám đốc của cô!"
"Tiểu thư xin hỏi cô có hẹn trước không?"
"Tôi tôi chỉ đưa hoa!" Tiểu Thi nhấc bó hoa trong tay lên.
"Thật xin lỗi tiểu thư nếu như là vậy xin cô hãy để lại bó hoa ở tại đây tôi sẽ chuyển giao cho ngày ấy!"
"Nhưng tôi phải lấy ký nhận từ anh ta mới được!" Tiểu Thi nhăn mặt.
"Vậy tôi không thể thự sự không thể giúp!" Lễ tân lễ phép cười cười "Tổng giám đốc chúng tôi rất bận bình thường sẽ không tiếp nhân viên tạp vụ!"
Nhân viên tạp vụ?! Tiểu Thi bất mãn với cách gọi này cái gì là nhân viên tạp vụ! Cô ôm bó hoa vào người không biết nên đi con đường nào. Đi lên không biết sẽ có hậu quả gì không. Không đi lên bó hoa này sẽ không đưa được chẳng lẽ ngày thứ nhất đi làm đã không thể hoàn thành vậy thì thật là quá chán nản.
"Tổng giám đốc buổi chiều vui vẻ!" Đang lúc cô trần trừ chợt nghe thấy ở phía sau lưng cô nhân viên tiếp thị kia cung kính mà chào một tiếng tổng giám đốc. Cô lập tức xoay người chỉ thấy một người óng dángcao lớn b mạnh mẽ rắn rỏi trong sự vây chặt của mọi người tại thang máy. Chẳng lẽ người kia chính là Trác Minh Liệt sao? Thế nào lại thấy khá quen thuộc? Mặc kệ bây giờ là chuyện gì dù sao đây cũng cơ hội tốt nhất, tuyệt đối không thể bỏ qua.
"Trác tiên sinh Trác tiên sinh xin chờ một chút!" Vóc người nhỏ nhắn của cô bị bó hoa khổng lồ che khuất đi cả người nhìn qua giống như là bó hoa di động cho nên khi Trác Minh Liệt nghe thấy có người gọi mình anh căn bản không nhìn thấy ai.
"Trác tiên sinh ngài khỏe chứ!" Tiểu Thi vọt tới bên cạnh Trác Minh Liệt tới trước mặt anh cúi người 90 độ "Xin chào tôi là nhân viên của tiệm bán hoa đây là hoa của tiểu thư Hàn Ti Nhã tặng cho ngài!
Tặng hoa ột người đàn ông trong đầu người phụ nữ kia rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Trác Minh Liệt cau mày không thèm nhìn liền đi thẳng vào thang máy chuyên dụng.
"Trác tiên sinh! Trác...." Tiểu Thi lúng túng cô đứng ở nơi đó trong long chợt dâng lên sự tức giận khác thường và pha chút xấu hổ. Người đàn ông này cũng quá kiêu ngạo là Tổng Tài thì oai lắm sao!
Tôi muốn thử một chút xem anh có thể làm gì tôi! Hôm nay nhất định tôi phải lấy được ký nhận của anh! Tiểu Thi giận dữ ngồi xuống tại chỗ.
"Tiểu thư?! Tiểu thư! "Nhân viên tiếp tân lại bắt đầu gọi cô.
Tiểu Thi cho là cô ta muốn bắt cô rời đi cho nên cô không để ý đến cô ta tý nào.
Một lần đợi là suốt cả tiếng đồng hồ, hừm đến lúc nhà trẻ tan mà anh ta vẫn không xuống thì cô cũng không có thời gian mà phí nữa rồi!
"Xin hỏi tổng giám đốc các cô lúc nào thì tan việc?" Tiểu Thi chạy tới bục hỏi.
"Tiểu thư tôi nói là muốn tốt cho cô tổng giám đốc chúng tôi nếu tan việc chắc chắc sẽ không đi đến đây phía sau chính là bãi đậu xe cô muốn đợi thì đi tới nơi đó đi!"
"Cám ơn" Tiểu Thi ngượng ngùng gật đầu một cái ôm hoa đi ra ngoài. Lại đợi nửa giờ vẫn là không thấy Trác Minh Liệt đi ra ngoài cô chờ không được nữa. Chỉ có thể đem hoa giao cho nhân viên tiếp tân nhưng vừa mới đi thì Trác Minh Liệt lại đi ra.
← Ch. 010 | Ch. 012 → |