← Ch.0697 | Ch.0699 → |
Chương 702
“Công ty có chút chuyện, cô sao vậy? Có chuyện gì sao?" Giọng điệu của hắn lạnh nhạt đi rất nhiều, ngay cả hai chân hắn vốn đang đi về phía cô ta cũng ngừng lại, xoay người đi đến phòng ăn.
Lạc Du: “…”
Lửa giận trong lòng bốc lên, rốt cuộc cô ta cũng không thể khống chế được nữa, cô ta từ trên sô pha vọt tới trước mặt ắn: “Có phải anh đã đi gặp người phụ nữ kia không? Anh không mất trí nhớ sao?"
“Cô đang nói về cái gì vậy? Mất trí nhớ gì?"
“Hoắc Tư Tước! Anh không cần phải giả vờ cho tôi, tôi biết anh không bị tôi thôi miên đúng không? Anh vẫn còn giữ ký ức của cô ta, có phải anh chưa bao giờ quên cô ta không?"
Lạc Du nửa đêm canh ba lại còn lớn tiếng gào thét ở trong phòng ăn, dáng vẻ nổi đầy gân xanh giống như thần kinh.
Mà trên thực tế, loại người có tài ở một lĩnh vực nào đó, quả thật sẽ có chút không giống người thường.
Đặc biệt là khi gặp phải thách thức mà cô ta giỏi nhất.
Hoắc Tư Tước căn bản lười cãi nhau với cô ta.
Đẩy cô ra, hắn cầm ly thủy tinh đi đến máy lọc nước rót một ly nước uống.
Lạc Du ép sát từng bước, cô ta nhìn thấy hắn thờ ơ, lại nhìn thấy hắn hờ hững không nhìn cô ta làm cho cảm xúc của cô ta giống như đê sông lung lay sắp sập, sau một khắc sẽ sụp đổ!
“Hoắc Tư Tước, anh nhìn vào mắt tôi đây này, anh nói thật với tôi rốt cuộc có phải như vậy hay không?”
“Cô buông tay, cô phát điên cái gì vậy? Đêm hôm chạy đến đây gây náo loạn."
Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng nổi giận, sau khi dùng sức hất tay cô ta ra, hắn xoay người lên lầu.
Lạc Du nhìn thấy, tia hy vọng cuối cùng cũng đã tan biến.
Khi cô ta nhìn vào đôi mắt của hắn cô ta biết chắc chắn người đàn ông biết những gì cô ta đang nói? Thế nhưng hắn không nhìn, hắn đang trốn tránh, điều này nói lên cái gì?
Lạc Du bắt đầu nóng nảy, cô tới lại xông tới.
"Đinh ——”
Một tiếng chuông rất kỳ lạ.
Hoắc Tư Tước dừng bước, gần như trong nháy mắt hắn đã cảm giác được thần trí của mình lắc lư.
“Cô——”
“Không sao, lần đầu tiên thất bại, chúng ta có thể thử làm lần thứ hai, Tư Tước, anh lại đây, chúng ta quên hết những chuyện không vui nào, ngoan. ”
Người phụ nữ cầm chuông trong tay giống như dỗ dành con nít, đứng ở cửa cầu thang dỗ dành người đàn ông cao hơn cô ta nửa cái đầu.
Hoắc Tư Tước chợt cảm thấy một luồng khí lạnh thấu tim từ sâu trong thân thể dâng lên.
Hắn biết người phụ nữ này rất giỏi về tâm lý, cho nên vẫn luôn cẩn thận đề phòng.
Nhưng nếu cô ta thật sự lấy ra cái chuông này, hắn cũng không làm gì được, ngay cả ông nội cô ta cũng không có cách nào khống chế được khi thấy thứ này.
Thần trí Hoắc Tư Tước bắt đầu hoảng sợ.
"…… Đừng, Lạc Du…”
“Ngoan, không phải anh cũng muốn quên người phụ nữ kia sao? Anh đã quên những đau đớn mà cô ta mang lại cho anh rồi sao? Anh khó lắm mới đi ra khỏi từ vực sâu, không thể trở lại được, Tư Tước."
Cô ta từng bước đi tới, nhìn thấy người đàn ông này đang ôm đầu mình, bắt đầu lộ ra vẻ đau đớn trước mặt cô ta, cô ta vươn tay muốn an ủi hắn.
Nhưng mà khi cô ta vừa chạm vào, hắn lập tức dùng sức hất cô ta ra: “Cút đi!"
Lạc Du: “…”
Trong nháy mắt, tay cô ta cứng ngắc ở đó, cơn tức giận trong lồng ngực cô ta bùng nổ như núi lửa, sua đó cái chuông trong tay cô ta càng lắc lư nhanh hơn.
← Ch. 0697 | Ch. 0699 → |