Truyện:Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? - Chương 31

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Trọn bộ 40 chương
Chương 31
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Biết vợ yêu đang ở nhà bố mẹ vợ nên anh cũng yên tâm phần nào.

Khẽ liếc mắt nhìn qua bọn đàn em một cách lạnh lùng

- Về bang nhận hình phạt đi!

Một lũ vô dụng!

Nói xong anh quay lưng bước đi thẳng ra ngoài.

Dù sao vợ ngốc hờn giận không thèm ăn gì cũng đáng lo đây!

Nghĩ một lát anh liền quay xe trở về nhà ...

Vội vội vàng vàng vào nhà, rồi vội vàng đi ra.

Khi ra khỏi nhà trên tay anh là một túi khoai lang nướng và một túi dâu tây lớn.

30′ sau, anh có mặt ở nhà ba mẹ vợ.

Vừa bước vào phòng khách đã thấy hai người ngồi trên ghế sôpha như đang đợi ai đó.

Anh nhẹ nhàng từ tốn đi lại gần chào hỏi

- Ba mẹ!

Nghe tiếng chào của anh.

Cả hai cùng nhìn anh nhíu mày, rồi vào chủ đề chính luôn

- Ừ! Thế làm sao lại cãi nhau!

Nghe câu hỏi này, anh khẽ nhíu mày, rồi bình thản trả lời

- Bọn con không có cãi nhau ạ!

- Không cãi nhau!!! Thế sao nó lại khóc nức nở chạy đến chỗ ba!

Đã thế cò diện nguyên một bộ quần áo bệnh viện? (Ba bực bội nói)

- Lại còn không chịu ăn gì nữa!

Nói ăn gì cũng lặng im rồi lắc đầu là sao???

(mẹ lo lắng thắc mắc)

- Vợ con đang có thai!

- Có thai???

Câu trả lời của anh khiến hai ông bà vô cùng sửng sốt.

Con rể nói như vậy nghĩa là...

- vâng! Ba mẹ sắp lên chức ông bà ngoại rồi!

Nghe đến thế hai ông bà mừng ra mặt, ai cũng hớn hở vui mừng.

Cuối cùng thì họ sắp có cháu bế rồi... Cứ Mong mãi.

- Haha. Chuyện tốt, chuyện tốt.

Đang cười vui vẻ, thì ba cô chợt nhớ ra vấn đề quan trọng... Tình trạng của con gái lúc này!

- Thế sao nó lại mặc quần áo bệnh nhân, rồi còn khóc nức nở nữa.

Không được nói là không có Liên quan...

- Dạ... Tại vợ con sức khỏe không được tốt, nên con đưa cô ấy nằm viện.

Lúc cô ấy ngủ, ở công ty lại có việc quan trọng phải giải quyết gấp.

Nên trong lúc cô ấy ngủ con đành phải đến công ty.

Chắc là lúc tỉnh dậy không thấy con đâu. Nên vợ con mới hờn giận bỏ đi...

Cũng may là cô ấy đi tìm ba.

Ông nhìn con rể một hồi, xem chừng không tin tưởng lắm

- Thế sao nó lại bảo anh có người khác bên ngoài.

Phản bội nó!

Nghe bố vợ nói vậy Bạch Bối Phong bất ngờ vô cùng.

Sao cơ? Nói anh có người khác?

Trong cái Đầu nhỏ bé của em lại nghĩ ra điều gì linh tinh nữa đây hả vợ ngốc.

Anh nhìn ba mẹ vợ một hồi, rồi chân thành nói

- Ba mẹ có tin không?

Hai Người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điềm đạm, chính chắn và không kém phần chân thật này trả lời

- Không tin!!!

Dù sao con rể theo đuổi con gái mình bao lâu, quan tâm, chăm sóc, bảo vệ cẩn thận thế nào thì họ là người rõ nhất.

Đó còn chưa nói đến anh đã giúp đỡ công ty họ biết bao lần thoát khỏi nguy cơ phá sản.

Giờ đây công ty phát triển thế này cũng là do có anh chống đỡ, dọn dẹp các đối thủ cạnh tranh khác giúp họ...

Nghe ba mẹ vợ nói vậy, anh cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may ba mẹ vợ còn tin tưởng mình

- Cảm ơn ba mẹ!

Bây giờ con có thể lên thăm vợ con được chưa ạ?

- Ừ! Nhưng nhớ phải dỗ dành cẩn thận đấy.

Phụ nữ có thai rất dễ bị tổn thương, lại hay suy nghĩ tiêu cực.

Con phải dịu dàng, cố gắng nhường nhịn nó nhé!

(mẹ vợ cẩn thận nhắc nhở)

- Dạ vâng! Con nhớ rồi!

Con lên phòng đây ạ!

- Ừ! Nhớ ép nó ăn cái gì đi!

Từ sáng đến giờ nó chưa ăn gì rồi.

- Vâng!

Nói xong anh xách theo túi khoai lang nướng và dâu tây nhẹ nhàng bước lên phòng vợ.

Thảo Quyết Minh dậy từ sớm, đang nằm nghĩ vẩn vơ, nghe có tiếng mở cửa thì giả vờ nhắm mắt lại, coi như mình đang ngủ, để người kia biết ý mà ra ngoài sớm.

Bây giờ cô chỉ muốn một mình thôi, không muốn bị ai làm phiền chút nào cả.

Nhắm mắt nằm im, vểnh tai lắng nghe.

Cô có thể nghe thấy người đó đang rất nhẹ nhàng đi về phía giường, hình như còn đặt thứ gì đó lên bàn nữa.

Người đó đứng trước giường thì dừng lại... Trong không gian yên tĩnh cô còn nghe thấy tiếng thở dài ...

Một lát sau trán cô có thứ gì đó mềm mềm chạm vào, sau đó là đến mũi, hai bên má còn cảm nhận được sự run rẩy phát ra từ thứ đó, nó rất mềm, rất nhẹ nhàng, hình như cô còn nghe thấy hơi thở đều đều.... Sao giống như là có người đang...

Nghĩ đến đây tim cô đập thình thịch, chẳng lẽ là...

Chưa kịp nghĩ hết thì môi cô bị thứ đó chạm vào ... thật nhẹ nhàng, mềm mại pha chút ngọt ngào.

Cô còn đang ú ớ không biết phải phản ứng thế nào... Thì môi cô đã bị tách ra, sau đó là có thứ mềm mềm chui vào...

Thảo Quyết Minh giật mình mở choàng mắt, và tức.

*****

THẢO QUYẾT MINH vừa mở choàng mắt, thì đập ngay vào mắt cô là khuôn mặt đáng ghét của ai đó... Lại còn dám thừa dịp cô đang ngủ mà giở trò...

Nhìn đôi mắt đang khép hờ, khuôn mặt đầy thỏa mãn kia mà người cô như phát điên.

Cô thì đang ở đây buồn tủi, mà anh ta còn dám không biết điều...

AAAAAA...BỐP...CÚT RA...

Đang say đắm hôn cô nên anh không để ý đôi mắt xoe tròn kia đã mở ra.

Bất ngờ bị tiếng thét chói tai làm cho giật mình, anh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cô đấm cho một phát vào mặt...

Tuy hơi đau nhưng anh vẫn nhìn cô mỉm cười

- Vợ dậy rồi à!

- Ai cho anh dám thừa cơ tôi ngủ...

(tức giận bốc khói ngùn ngụt)

- Anh xin lỗi!

Tại em ngủ...

- Im ngay! Tôi không muốn nghe những lời giả dối của anh.

Đồ dối trá!

Đừng tưởng ra ngoài quan hệ với người khác, rồi về nói vài câu là tôi tin anh nhé!

RA NGOÀI CHO TÔI!

Nghe cô tức giận nói, anh mới giận mình nhận ra được vấn đề tại sao cô giận anh.

Đồng ý là phụ nự có thai hay nghĩ vẩn vơ, tiêu cực...

Nhưng có rất nhiều lý do để người ta nghĩ, tha hồ giận.

Sao lại nghĩ ra điều oan cho anh nhất chứ.

Yêu mình cô đã là qúa đủ mệt rồi, làm gì còn sức đâu mà yêu lắm thế!

Đấy còn chưa nói đến anh chỉ có một trái tim, mà cô chính là chủ nhân của nó, vậy mà có chịu hiểu về nó đâu...

Tự nhiên lại đi vu oan thế này... Vợ ơi! Em thật là...

Nghĩ vậy anh cũng không dám nói gì cô, mà chỉ dám nhẹ nhàng trách mắng dỗ dành

- Ngốc! Anh làm gì có ai ngoài em đâu!

Là vợ chồng với nhau thì em phải tin anh chứ!

Sao tự nhiên lại...

- TIN!!!

Anh có đáng để tôi tin anh không?

Trong khi tôi phải hôn mê nằm viện thì anh đi đâu?

Đồ đáng ghét! Hức hức Tôi mất công khổ sở có con cho anh... Vậy mà... Huhuhu càng nói càng tủi thân, hờn giận cô ôm mặt khóc nức nở

- Ngoan! Đừng khóc!

Anh xin lỗi!

Là anh sai!

Đáng lẽ ra anh không nên để em lại một mình

- Tránh ra *hờn dỗi đẩy ra* tên đáng ghét nhà anh, đừng tưởng nói vậy thì tôi bỏ qua nhé!

- Tại lúc đó ở công ty có việc đột xuất mà chỉ có anh mới giải quyết được nên...

- Việc gì??

Việc đó quan trọng hơn cả mẹ con tôi hả??

Hóa ra trong mắt anh mẹ con tôi chẳng là gì đúng không?

Hức hức

- Không phải thế?

Đối với anh em và con là số 1.

Công ty là số 2.

Nếu sau này công ty có bị phá sản, hay bị người ta cướp mất thì anh cũng mặc.

- Sao lại phá sản

*tò mò*

- Có kẻ muốn hại anh rồi chiếm đoạt công ty.

- Thật sao???

- Ừh!

- Anh tưởng tôi là con ngốc sao?

Anh không hại người ta thì thôi, ai dám chán sống đi hại anh.

Anh tưởng nói vậy thì tôi sẽ tin anh sao?

RA NGOÀI!

- Quyết Minh à...

- Ra ngoài... Bốp... Bốp...

Cô tức giận lấy gối đập vào người anh bôm bốp, khiếp anh dở khóc dở cười tránh né!

Cuối cùng thấy khuôn mặt cô đã đỏ gay nên vì tức giận, anh đành nhẫn nhịn chịu thua...

Để cô tức giận thêm chút nữa nỡ ảnh hưởng tới bé con thì chết!

- Thôi được rồi! Anh ra!

Em bình tĩnh đi!

Đừng kích động qúa như vậy, ảnh hưởng đến con bây giờ

- Hộc...hộc...

- Đó thấy chưa! Anh nói có sai đâu!

(vội vuốt vuốt ngực)

- Ra ngoài!

- Ừ, ừ. Anh biết rồi!

Nói xong anh đi đến bên bàn, vạch hai cái túi ra rồi lẩm bẩm

- Haizzz... Chắc phải mang Khoai lang nướng và dâu tây về rồi!

Muốn mang đến cho vợ yêu ăn, mà vợ có thèm ăn đâu!

Thôi đành mang về vất đi vậy!

Nói xong anh lại thở dài rồi giả bộ ỉu xìu xách túi ra về.

Thảo Quyết Minh sau khi vểnh tai lên lắng nghe đã nắm vững được thông tin... Bên trong cái túi là gì!

Hai mắt cô sáng rỡ nhìn chằm chằm vào hai cái túi, lại bất giác nuốt nước bọt không ngừng.

Khi thấy anh sắp đi ra cửa, cô hốt hoảng lên tiếng

- Khoan đã!

Nghe cô gọi với lại, anh khẽ mỉm cười, rồi quay lại giả vẻ ngạc nhiên

- Sao thế bà xã?

Cô ngại ngùng hỏi

- Anh đang cầm túi gì thế?

- À! Anh định mang Khoai lang nướng và dâu tây đến cho em!

Nhưng hình như em không muốn...

- Mang đến đây xem nào!

Anh cũng mỉm cười mang đến cho cô xem, vạch túi ra là những trái dâu tây đỏ mọng, căng tròn.

Rồi những củ khoai vàng mập béo ngậy, mùi hương thơm phức.

Nhìn chúng ta cô chớp không ngừng, miệng cười tươi rói.

Anh thấy cô như vậy thì khẽ mỉm cười, rồi dịu dàng nói

- Để anh bóc khoai cho em ăn nhé!

- *nhìn nhìn, rồi gật gật*

- Anh xong rồi thì không được giận anh nữa nhé!

- {gật gật, lắc lắc}

- Là sao?

Sao lại cả gật lẫn lắc thế?

- Bây giờ Tạm thời tha cho anh, tý ăn xong giận tiếp..

- Ôi trời!

*****

BẠCH BỐI PHONG nhăn mặt với câu trả lời không giống ai của vợ yêu.

Nhưng dù sao cô chịu ăn là anh vui rồi.

Nghĩ đến đó anh khẽ mỉm cười rồi tật trung bóc vỏ khoai.

Tự nhiên thấy không gian im lặng, anh khẽ ngẩng mặt lên nhìn cô...

Và bắt gặp ngay ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào củ khoai, nuốt nước bọt không ngừng...

Anh nhìn củ khoai rồi lại nhìn cô, trong lòng khẽ bực bội...

" Mình ngồi ngay đây mà cô ấy không thèm nhìn, lại đi nhìn củ khoai... Chẳng lẽ dạo này sức hút của mình tụt dốc không phanh vậy sao?!!

Tên khoai lang đáng chết này..."

Nghĩ vậy, anh định cho củ khoai lên miệng định cắn một miếng cho hả dạ thì...

- Anh có giỏi thì cắn thử xem!

Dám có ý ăn khoai của tôi à!

Đáng ghét!

" Biết ngay mà! Mình mà không trông trừng anh ta, không khéo anh ta ăn hết khoai của mình, để lại mỗi vỏ thôi thì chết"

Thấy Thảo Quyết Minh nói vậy, Bạch Bối Phong nhăn mặt, ngớ người...

Dường như hiểu ý cô, anh vội đưa củ khoai đã được bóc sạch sẽ sang cho cô

- Em ăn đi!

Cô lườm lườm anh, rồi cũng nhận lấy ăn ngon lành.

Cứ như thế ... Anh cứ bóc, cô cứ ăn... Mãi đến khi túi khoai to vơi đi đáng kể, cô mới đủng đỉnh uể oải lên tiếng

- Không ăn nữa!

Thấy cô nói vậy, anh cũng không tiện ép, ăn như vậy là qúa đủ rồi.

Khẽ mỉm cười nhìn cô đang tựa vào thành giường ngồi xoa xoa bụng.

Tự nhiên anh cũng rất muốn được chạm vào bụng ... Để cảm nhận về tiểu bảo bối của anh...

Không biết cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?

Nghĩ đến đây anh liền sán lại gần cô dịu dàng nói

- Cho anh xoa bụng với nhé!

- Không được!

- Đi mà! Cho anh sờ một tý thôi!

- Một tý cũng không!

- Sao thế? Anh đã bóc khoai cho em ăn rồi mà!

- Chính vì thế... Anh nhìn lại tay anh đi!

Thấy cô nói vậy, anh cũng giơ hai bàn tay dính toàn bột và vỏ khoai lên nhìn thử.

" Ờ ha! Bẩn thật!

Bẩn như thế này không thể chạm vào đúng rồi"

nghĩ đến đây anh lại vui vẻ nhìn cô rồi nói

- Để anh đi rửa tay!

Nói Xong anh ba chân bốn cảng chạy mất hút vào trong nhà tắm.

Nhìn bóng anh mất dạng, rồi lại nhìn xuống bụng mình, sau đó liếc sang túi dâu ...

Rất tự nhiên, cô kéo nó đến gần mình rồi ngấu nghiến ăn tiếp.

Đang mắt lim dim ăn đầy hưởng thụ ... Thì mặt ai đó chình ình đập vào mắt mình, khiến cô giật nẩy mình, trợn tròn mắt... Đến suýt nghẹn

- Hìhì

(kẻ vô duyên đó không biết sai mà còn cười như đúng rồi)

- Tránh ra!!!

- (vội lùi xuống dưới, tiện tay chạm vào bụng cô xoa xoa)

Em đang khó chịu bụng đúng không?

Để anh xoa cho.

Thảo Quyết Minh đang định đẩy tay anh ra, thì thấy anh xoa bụng mình qủa thật dễ chịu hơn hẳn... Nên thôi đành để yên, coi như có người phục vụ.

Ăn no, căng cơ bụng, trùng cơ mắt ... Cô lim dim ngủ lúc nào không hay.

Thấy cô đã ngủ, anh liền đặt cô nằm xuống giường, thật dịu dàng, thật cẩn thẩn ... Xong xuôi khẽ hôn lên trán cô, rồi cúi xuống hôn một cái xuống bụng... Như lời chúc hai mẹ con ngủ ngon.

Rồi anh quay sang dọn 2 cái túi, nhìn thấy mấy củ khoai, lại nhớ đến lúc cô ăn chúng rất ngon lành, tò mò anh cũng lấy một củ ra ăn thử ... Mùi vị thật khác lạ, thơm thơm, ngọt ngọt, ngậy ngậy bùi bùi ...

Ăn củ thứ nhất, lại muốn ăn tiếp củ thứ 2, thứ 3 rồi đến thứ 4... Dần dần cái túi đựng khoai trở lên rỗng ruột từ khi nào không hay...

Ăn no một bụng khoai, thấy bà xã đang ngủ ngon lành, tự nhiên anh cũng muốn ngủ theo ...

Nghĩ vậy anh vội vàng dọn rác trên giường xong, liền chui vào trong chăn ôm vợ ngủ say bí tỉ không cần biết gì hết.

........ 0_0..... (=. =)"

Sáng hôm sau Bạch Bối Phong vẫn đang say giấc mộng thì...

Huhuhuhuhuhu

Cái tiếng khóc dai dẳng, tỉ tê đó nó cứ ám ảnh anh, khiến anh ngủ cũng không yên, lông mày nhăn tít lại vì bực bội...

Nhưng mãi mà nó không chịu dừng, khiến anh bực bội, tức giận liền mở choàng mắt định cho tên đó một trận...

Cũng may là anh chưa kịp làm gì, thì đã nhìn thấy cô vợ mít ướt đang ngồi ôm cái túi khóc nức nở...

Thấy cô như vậy, anh tỉnh hẳn ngủ, vội đến bên cô dỗ dành, quan tâm tò mò hỏi

- Bà xã có chuyện gì thế?

Sao em lại khóc thế này?

Em khó chịu ở đâu?

Hay lại bị đau bụng?

Tự nhiên đang khóc có người hỏi mình, cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh rồi mếu máo

- Hức hức. Khoai! Khoai... Khoai đâu hết rồi? Huhuhu

- Hả?

- Rõ ràng hôm qua em còn để dành một nửa...đến hôm nay ăn tiếp mà... Sao giờ không còn của nào là sao? Huhuhu!

Không biết đâu!

Khoai đâu rồi huhuhu

- À à " thôi chết!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-40)