← Ch.28 | Ch.30 → |
BẠCH BỐI PHONG vừa ra khỏi phòng bệnh thì bọn đàn em cũng vừa tới.
- Anh Hai!
- Ừ! Cái bọn chán sống kia là thế nào?
- Em nghĩ là chúng nghe tin anh Hai bị thương nên muốn đến gây rối!
Đánh mãi không đi!
- Thế gọi tôi về làm gì?
- Mọi người muốn nghe chỉ thị của Anh Hai xem có nên đến tận hang ổ của bọn chúng... Làm một phát cho xong!
- Ừm! Bé con mới xuất hiện... Có nên sát sinh không đây?
- Dạ?!? (ngơ ngác không hiểu)
- Mấy người nhớ ở đây bảo vệ Chị Hai cẩn thận đấy!
- Dạ!
Nói xong anh đeo thêm cặp kính đen rồi quay lưng bước đi thẳng.
" Phải giải quyết thật nhanh để còn trở về"
Nhìn bóng anh xa khuất mấy người kia mới lẩm bẩm
- Không hiểu người Chị Hai đó thế nào mà anh Hai....
- Làm cho Chị Kỷ Liên bị trừng phạt nặng vậy!
Lại anh Phòng Phong và tất cả anh em trong biệt thự đều xử lý hết... Chứng tỏ cô ta không phải người tầm thường đâu!
- Sao người ở công ty lại nói cô ta rất ngốc?
- Biết đâu cái thứ đó đang giả tạo thì sao?
Nếu không! Tin Anh Hai bị thương được giữ kín như vậy...sao lại lọt ra ngoài được???
- Cô ta đúng là con hồ ly mà
- Và đang mê hoặc Anh Hai đến điên đảo.
- mong sao anh Hai sớm biết rõ bộ mặt thật của cô ta.
- Thế chúng ta đứng đây làm gì?
- Bảo vệ cái con Hồ ly đó!
- Hồ ly thì cần bảo vệ sao?
- Ý cậu là...
- Kệ xác nó! Chúng ta làm một bữa đi!
Mình đói lắm rồi!
Anh hai đi giải quyết chuyện kia còn lâu mới về??
Chứ ăn cơm viện mình không nuốt nổi!
- Ừm! Cũng đúng!
Mà không biết cô ta bị làm sao mà anh hai lo dữ vậy?
- kệ xác nó đi! quan tâm làm gì cho mệt!
Mong sao bị bệnh mà chết luôn đi!!
- Làm cho bao nhiêu anh em trong bang bị tội oan, thật đáng ghét...
- Thôi nghĩ làm gì cho mệt!
Mình đi ăn thôi!
Nói xong mấy người bỏ đi hết.
Dù sao họ cũng chẳng thích gì người chi hai này.
Mới đến đã làm loạn lên rồi.
Trong lòng họ cũng không hề muốn công nhận cô là chị hai của mình.
Chẳng qua đến đây là lệnh của Anh Hai mà thôi.
Anh hai đi rồi họ cũng chẳng ở đây làm gì??
Trong phòng bệnh, một lát sau thì Quyết Minh mệt mỏi tỉnh dậy.
Cô mơ màng nhìn khắp gian phòng thì khẽ nhíu mày
" Đây rõ dàng không phải là nhà mình rồi.
Mình đang ở đâu thế này?
Nơi này lạ qúa!
Rõ dàng vừa rồi mình đi khám bệnh với chồng mà!
Hình như mệt qúa còn bị ngất nữa!
Tên đáng ghét đó đâu rồi!
Đừng nói là bỏ mình ở nơi này về rồi đó nhé!"
cô cố gắng nhìn kỹ một lần nữa xem thấy anh có sót ở chỗ nào không!
Nhưng không gian vẫn yên lặng buồn thiu.
Nghĩ rằng anh ra ngoài có việc gì đó lên cô lại ngồi chờ... Chờ mãi... Chờ mãi... Mà vẫn chẳng thấy anh đâu.
Bất giác nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
Hức! Cô ghét nhất là phải một mình ở nơi lạ lẫm... Nó thật sự rất buồn và cô đơn.
Cô giận anh rồi đó! Sao đi mãi mà không thấy trở lại!
Ngồi thu lu trên giường nghịch ngợm mọi thứ chán tay, bỗng nhiên bụng réo lên vì đói.
Cô giật mình xoa xoa bụng bây giờ cô mới nhớ ra một điều vô cùng quan trọng... Nếu cô nhớ không nhầm...Hình như cô đang mang thai thì phải.
Nghĩ đến đây môi cô khẽ nở nụ cười, thật ra cô cũng thích có em bé lắm... Sau này sinh con ra ...cô sẽ có người chơi cùng, không cần phải phiền tới tên chồng suốt ngày bận rộn kia nữa.
A! Sao tự nhiên đau bụng thế nhỉ?
Hay con đói rồi?
Mẹ xin lỗi! Đừng làm mẹ đau nữa! Để mẹ đi kiếm gì đó cho con ăn!
Hay mình ăn khoai nhé!
Sáng nay mới được ăn một củ giờ vẫn còn thèm qúa à?
Chẳng biết là Do cơn đói bụng hay đau bụng xúc tác, kèm theo cơn thèm ăn khoai tăng nhanh đột ngột... Không do dự cô phi thẳng xuống giường, với lấy cái túi xách, diện luôn bộ quần áo bệnh nhân rồi vội vàng mở cửa ra ngoài nghe theo tiếng gọi dạ dày.
Đứng bên ngoài, nhìn hai hành lang sâu hút, cô không biết phải đi đường nào nữa.
Đứng ngơ ngác một hồi, cô quyết định ôm bụng đi về phía trước.
Đi được một đoạn cô gặp hai người phụ nữ hình như cũng đang mang thai ... Vì bụng họ rất lớn, vượt mặt luôn, cô nhìn cái bụng lớn đó mà thoáng rùng mình, rồi lo lắng nhìn xuống bụng mình... Nhìn xong cô thoáng mỉm cười thở phào nhẹ nhõm.
" may qúa! Bụng mình không to như họ"
cô nhẹ nhàng đi đến gần họ hỏi thăm.
Chưa kịp hỏi gì đã vô tình nghe thấy câu chuyện của họ khiến cô sững sờ tại chỗ
- Từ khi em có thai, chồng em suốt ngày bồ bịch bên ngoài, không còn quan tâm, chăm sóc em như trước kia nữa!
- Đàn ông bây giờ tệ lắm!
Thay lòng đổi dạ rất nhanh, họ có người khác rất nhanh đó.
*****
Nghe họ nói vậy THẢO QUYẾT MINH chỉ đứng nhíu nhíu mày.
Bọn họ nói gì vậy!
Đàn ông sẽ dễ thay lòng đổi dạ khi vợ mang bầu sao?
Làm gì có chuyện đó Bối Phong sẽ không bao giờ như vậy đâu.
Chắc chắn là như vậy rồi.
Nghĩ vậy cô nhẹ nhàng khuyên bảo hai người thích đi nói xấu chồng này!
- Hai chị à? Chắc không phải như vậy đâu!
Khi vợ mang thai, sinh con là lúc chồng quan tâm yêu thương, chiều chuộng nhất chứ!
Tuyệt không có chuyện ra ngoài tìm người khác đâu.
Hai người đang nói chuyện với nhau, tự nhiên bị người lạ xen vào, còn đi giảng giải đạo lý hàng ngàn năm trước... Khiến họ khó chịu nhếch miệng nhìn cô.
- Ai bảo cô thế?
- Mẹ em nói thế mà.
Mẹ bảo lấy chồng thích nhất là lúc mang thai và sinh em bé...
- Đồ ngốc! Nói vậy mà cũng tin!
Có mà bà ta muốn có cháu nội bé, lên gạ gẫm dụ dỗ cô mắc mưu thì có!
- không! Không mẹ muốn có cháu ngoại cơ!
- Con ngốc này!
Cứ như thế này có ngày thằng chồng nó đá ra ngoài đường rồi mang đứa khác về cũng chẳng biết!
- Không! Chồng em yêu thương em nhiều lắm!
Sẽ không bao giờ lừa dối em đâu!
(người thứ 2 từ nãy giờ ngồi im lặng.
Nghe Quyết Minh nói vậy mới thở dài lên tiếng)
- Cũng có nhiều ông chồng, tuy bề ngoài rất yêu thương chiều chuộng vợ con... Nhưng thật ra khi vợ mang thai, sinh con... Vẫn giấu vợ ra ngoài tìm người khác.
Như chồng chị đây này! Chị đã chết nặng tại chỗ khi bắt gặp hai người trong khách sạn... Đau lắm em ạ!
- Nhưng chồng em sẽ không thế đâu!
(tuy nghe họ nói vậy cô có chút buồn và lo lắng.
Nhưng cô vẫn lựa chọn tin anh)
- Cô ở đây thì chắc cũng đang có thai chứ gì?
- Vâng!
- Bụng thế kia chắc mới có hả?
- Vâng!
- Thế đi đâu ra đây?
NGHE HỎI VẬY NHƯ NHỚ RA VẤN ĐỀ CHÍNH CÔ VỘI HỎI
- À! Đúng rồi! Em muốn hỏi các chỉ đường đi ra ngoài!
- Ra đấy làm gì?
- " mấy bà này sao hỏi lắm thế"
Dạ em muốn mua chút đồ ăn!
Cũng muộn rồi!
- Thế chồng đâu! Sao không bảo người ta mua cho
- Dạ~ Tại anh ấy~
Quyết Minh bối rối, đang không biết phải trả lời sao cho phải.
Thì một giọng nói chế nhạo vang lên
- Chắc chồng yêu qúa! lên cho nằm viện một mình chứ gì?
Tôi tưởng thế nào chứ?
- Do anh ấy bận lên chưa đến thôi
- Vợ nằm viện mà mất dạng... Công nhận chồng cô...
Cũng may tuy chồng tôi lăng nhăng nhưng vẫn là người có trách nhiệm với gia đình!
Còn hơn một số người gia đình thì chẳng ra gì ...mà cứ thích lên mặt dạy đời.
Cô ta nói xong thì liếc mắt khinh bỉ nhìn cô. Rồi kéo theo cô bạn bỏ đi.
Vừa đi vừa nói mỉa
- Sắp mất chồng đến nơi mà còn...
Aish! Trên đời này vẫn còn người "thông minh" đến vậy sao?
NGU NGỐC!
Nhìn hai bóng người bước vào phòng bệnh khuất dạng.
Tim Quyết Minh hụt hẫng nhói đau.
Cô ngồi phịch xuống, mắt như vô hồn, miệng không ngừng lẩm bẩm
Không phải thế!
Bối Phong không phải thế!
Anh ấy sẽ không bao giờ bỏ mình đâu!
Không bao giờ!
Chắc chắn anh ấy đang bận gì đó nên chưa thể đến thăm mình được thôi!
À! Đúng rồi! Phải gọi điện cho anh ấy mới được!
Bàn tay cô run rẩy, móc tay vào trong túi rút điện thoại ra run rẩy bấm số gọi cho anh
Tút...tút...tút...tút...tút...
Cô đợi mãi, đợi mãi nhưng đáp lại cô cũng chỉ là những tiếng tút dài lạnh lẽo kia!
Gọi đi, gọi lại cho anh rất nhiều lần.
Miệng cô lo lắng van xin
- Anh à! Nhấc máy đi anh! Anh đâu rồi! Sao không nghe máy em!
Xin anh! Hãy nhấc máy đi mà!
Xin anh hãy nói cho em biết anh không phải như họ nói!
SAO ANH KHÔNG TRẢ LỜI EM...MAU TRẢ LỜI ĐI! TRẢ LỜI EM ĐI!ĐỒ DỐI TRÁ ... Choang... Huhuhu cơn tức giận dâng trào, cô cáu tiết đáp luôn chíếc điện thoại vô dụng vào tường, nó vỡ toang như chính trái tim cô vậy.
Bụng Đau đớn quằn quại cô không biết phải làm sao nữa?
Mà cô cũng chẳng muốn quan tâm đến no nữa!
Cô ghét tất cả mọi người, ghét hết toàn là lừa dối, không ai thương cô cả...
Ba mẹ bây giờ cũng không thương cô nữa rồi!
Mẹ nói dối, có con sẽ được chồng yêu nhiều hơn sao?... Rõ dàng là nói dối mà ... Bây giờ thì anh ta đã bỏ cô mà đi rồi, không cần cô nữa rồi hức hức.
GHÉT CẢ ANH NỮA nếu không muốn có con sao không nói ...Bây giờ lại bỏ đi không nói một lời...Chán ghét cô đến như vậy sao?
Vì đứa bé mà không cần cô nữa!
Thà nào lúc sáng biết cô sợ đau nhưng vẫn ép cô lấy máu bằng được...Tình thương vơi đi cũng nhanh thật đấy!
Anh cũng đang lừa dối em!
Em có lên hận anh không?
A!!!Bây giờ con có khó chịu cũng chẳng ai quan tâm cần đến con nữa đâu!
Mẹ mệt mỏi lắm rồi!
Làm ơn tha cho mẹ đi!!
*****
THẢO QUYẾT MINH sau khi thẫn thờ một hồi không biết phải làm gì tiếp theo.
Cô mệt mỏi ngưới nhìn hành lang xa tắp mà tâm buồn vô cùng.
Bụng đói cồn cào muốn ăn mà không được.
Thở dài đưa tay xoa xoa lên bụng, như để an ủi vuốt ve...Đã trót có rồi thì cũng không nên oán trách.
Không muốn ở lại nơi đáng ghét này chút nào, cô quyết định đứng dậy đi theo lối trước, vừa đi vừa hỏi đường, mù mờ cũng ra khỏi bệnh viện rộng lớn này.
Và đích đến là công ty của ba cô.
Dù sao trong mấy người ba cũng là người thương cô nhất.
Nên đến chỗ ba vậy, lúc này cô không muốn về nhà chút nào cả.
Ra đến ngoài cổng lại thấy có một hàng bán khoai lang... Tuy khoai luộc chứ không phải nướng nhưng có còn hơn không... Cô mừng rỡ, hí hửng mua liền một túi lớn.
Ngồi trên xe taxi, cô sung sướng ăn khoai ngoan lành.
Mà không hề để ý đến ánh mắt tò mò của bác tài xế.
Xe dừng ở trước cổng công ty ba.
Cô trả tiền rồi đi thẳng vào trong.
Vào trong đại sảnh ai cũng đều khá bất ngờ xen lẫn ngạc nhiên nhìn cô.
Nói sao không ngạc nhiên ... Con gái chủ tịch đầu tóc bù xù, mặc đồ bệnh viện, tay phải xách 1 cái túi to, tay trái thì cầm 1 củ khoai môn khá bự, và đang trong hành trình xử lý hết nó, mồm miệng thì toàn khoai là khoai...
Bình thường họ đã thấy cô không bình thường rồi.
Nhưng bất bình thường đến thế này qủa đúng là lần đầu tiên.
Sau một màn chào hỏi đến mệt mỏi.
QUYẾT MINH cũng đến được phòng Ba mình
- Cốc, cốc, cốc
- Vào đi!
- BA!!!
Quyết Minh xụ mặt bước vào mong được ông quan tâm.
Ai ngờ vừa bước vào đã thấy ba mình ngập đầu trong đống giấy tờ, chẳng thèm nhìn cô một cái.
Cô buồn bực đi đến gần bàn làm việc... Để ông nhận ra sự có mặt của mình
- Ba!
- Ừm!
- Ba đang làm gì thế?
- KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ THÌ CÚT RA NGOÀI!
Tiếng quát của ông khiến cô giật nẩy mình cảm giác hụt hẫng tủi thân đan xen nhau.
- Oaoaoa huhuhu tiếng khóc nức nở của cô khiến người cha bận rộn giật mình vội ngẩng đầu lên ... ông khá ngạc nhiên, lẫn bất ngờ khi nhìn thấy người trước mắt
- Quyết Minh! Sao con lại ở đây??
- Huhuhu
- Sao tự nhiên lại khóc rồi!
Ngoan không khóc nữa nào.
- Huhuhu. Là ba mắng con mà! Huhuhu!
Ba mắng con!
Thấy cha hỏi vậy, cô càng tủi thân khóc.
Ba cũng giống như mọi người không thương cô nữa rồi.
Chẳng ai thương cô cả, cô bị bỏ rơi thật rồi huhuhu.
Người cha thì khá bất ngờ với câu trả lời hết sức phi lý của con gái. Ông mắng cô hồi nào, ông còn không biết cô đến từ khi nào nữa cơ.
Mãi đến khi nghe cô khóc om xòm thì ông mới giật mình ngẩng lên mà.
- Ba mắng con hồi nào?
Giờ ba mới biết là con đến mà!
- Ba nói dối!
Ba vừa mắng con xong mà huhuhu.
- Thôi được rồi! Đừng khóc nữa! Điếc tai qúa!
Ba nói gì mà con bảo ba mắng con!
- Hức hức... Ba bảo là... Không có chuyện gì thí cút ra ngoài... Hức hức... Ba đuổi con.
- Thôi chết! Ba xin lỗi! Không phải ba đuổi con đâu.
Tại dạo này công ty mới xâm nhập vào lĩnh vực Điện ảnh.
Nên ba phải để tâm đến nó nhiều hơn.
Đang xem lời thoại buột miệng nói ra đó mà.
Chứ không phải mắng con đâu!
Thật đấy!
Thấy cô con gái yêu vẫn nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, ông phải lấy bằng chứng cụ thể ra cho cô xem... Cho dù biết là 80% nó sẽ bị xé hoặc bóp nát.
- Con nhìn đi!
Trong tờ kịch bản này có đoạn đó đây này (chỉ chỉ vào)
- (nghi ngờ nhận lấy xem thử) sau khi xem xét đính chính lại sự thật.
Cô mỉm cười, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Ông thấy vậy thì phát hoảng, con gái ông thay đổi thế này từ bao giờ vậy?
- Con gái sao lại khóc nữa rồi!
- Hức hức. Ba! Hóa ra Ba vẫn thương con đúng không?
- Đương nhiên là ba luôn yêu thương con rồi!
Giờ trả cho ba tờ kịch bản đó đi!
- Giờ chỉ có mình ba thương con thôi!
Ngoài ba ra không có ai thương con cả hức hức hức.
- Con nói gì lạ vậy!
Mọi người ai cũng yêu thương con mà!
- KHÔNG! Chẳng ai yêu thương con cả!
- Con lại có chuyện gì buồn rồi đúng không?
Cô không trả lời mà chỉ biết ôm mặt khóc nức nở.
Bây giờ ông mới kịp nhìn kỹ lại cô con gái cưng yêu này...Đầu tóc bù xù, quần áo bệnh nhân.
Nhìn đến đây ông mới thoáng nhíu mày...sao lại mặc áo bệnh nhân?
Nhìn kỹ con gái chằm chằm ông mới phát hiện ra dạo này con ông rất gầy, trông tiều tụy hẳn đi.
Nỗi lo lắng ngập tràn không ngừng dâng lên
- Quyết Minh con đang nằm viện.
- gật gật
- Con bị bệnh gì vậy?
- Lắc lắc
- Không bị bệnh sao lại nằm viện.
Thế con rể đâu?
- HuhuhuAnh ta bỏ con rồi.
← Ch. 28 | Ch. 30 → |