Truyện:Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? - Chương 27

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Trọn bộ 40 chương
Chương 27
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


BỌN họ vừa mồ hôi nhễ nhại bước vào đã bị anh mắng cho một trận, khiến ai cũng co ro rúm ró trông đến tội.

Trong khi đó Quyết Minh nhìn chằm chằm vào cái bao to lớn kia nuốt nước bọt không ngừng.

Đôi mắt háu đói thèm khát khiến cô nghĩ rằng mình có thể ăn hết được cái bao tải kia.

Thấy anh vẫn hầm hè làm mất thời gian, cô bèn lay tay anh rên rỉ

- Em đói~

Như nhớ ra vấn đề quan trọng, anh lạnh lùng quát lớn

- Còn đứng đó làm gì? Mau bỏ Khoai Lang ra đây?

- Dạ!

Một lời như mở tấm lòng, họ liền cởi dây buộc đầu ra.. Rồi sau đó cầm lấy đít bao đổ thẳng hết ra ngoài

... Rào, rầm, rào... Khoai tây, khoai sọ, sắn, củ từ, cà rốt, su hào, bắp cải, củ cải ... Lao ra lăn nông nốc trên mặt sàn ... Khiến mọi người há hốc miệng nhìn... Choáng váng...

Sao khoai lang lại nhiều màu sắc và hình thù đa dạng thế nào?

Nhưng Quyết Minh sau mở to mắt cố gắng nhìn cho thật kỹ thì... Oà lên khóc ăn vạ

- Oaoaoa... Sao không có khoai lang vậy?

Oaoaoa... Không biết đâu ta muốn ăn khoai lang cơ... Không thèm mấy thứ kia đâu... Huhuhu.

- Cái gì?

Nghe thấy tiếng khóc của cô anh hơi ngờ ngợ, trong cái đống to bự giữa sàn kia, hình như là...

- Hức hức hức. Ở đó không có khoai lang.

Em muốn ăn khoai lang cơ.

- Không có!

Khuôn mặt anh thoáng chốc chuyển sang lạnh lùng tức giận

- Các người mang mấy thứ của nợ gì về đây!

Bọn họ nghe âm thanh trầm lãnh của anh.

Thì ai lấy đều run rẩy lo cho số phận của mình.

Họ có biết Khoai Lang là thứ gì đâu, vì để chắc ăn ra chợ thứ gì họ cũng mua, cứ ai bảo đó là khoai là mua hết.

Đấy còn chưa nói thời gian hạn hẹp, làm gì có thời gian đi điều tra xem hình dạng Khoai Lang nó như thế nào.

Bình thường công việc của họ là đánh nhau, thanh trừ bang phái, tranh dành địa bàn... Vậy mà tự nhiên lại đi bắt họ làm nội chợ, mua cái thứ mà họ chưa bao giờ biết đến trong thời gian ngắn, tra ông GG cũng chưa ra ...thì có mà thách đố nhau mà.

Đen cho bọn họ nữa là... Dõ dàng đã dùng đến phong trào ...mua nhầm còn hơn bỏ sót... Vậy mà sao vẫn sót thứ quan trọng nhất hả trời???

Lần này thì to chuyện rồi, chết thật rồi!

Không khéo bị đẩy ra giữa Thái Bình Dương câu cá tắm nắng thì chết!

- Dạ... Dạ... Ông chủ...

- AAAAAAAAAA tiếng hét THẢO QUYẾT MINH khiến mọi người giật mình.

Cô vội đẩy anh ra, chui ra khỏi người anh, rồi hí hửng chạy đến đống củ hỗn độn kia bới bới.

1 lát sau cô sung sướng cầm trên tay 1 củ rất mập và hơi vàng nghệ... Vui vẻ reo hò

- Anh ơi em tìm thấy rồi!

Hahaha. Cuối cùng em tìm thấy rồi...hahaha

Nhưng mà*xụ mặt xuống* Nó vẫn còn sống, sao ăn được chứ!

- Ai cầm củ khoai đó đi nướng đi!

Thấy cô vui anh cũng vui lây, tạm thời tha cho bọn kia.

- Thôi khỏi!

Để em nướng cũng được.

- Ừ! Vậy ai vào phụ giúp phu nhân đi!

- Thế anh không vào nướng cùng em à!

- Ừh! Anh hơi mệt! Để anh nghỉ một chút rồi xong anh vào.

- Ừ thế cũng được.

Em vào trước đây!

Nhìn dáng cô đi khuất vào trong bếp, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Chắc nghe cô khóc lóc thêm tý nữa anh điên mất.

Nằm dựa hẳn lưng vào ghế sôpha nhắm mắt tĩnh dưỡng nghỉ ngơi.

Không gian chìm vào yên tĩnh... Nhưng tiếng xì xầm nói chuyện lại không ngừng lọt vào tai anh

- Cậu có thấy phu nhân biểu hiện rất lạ không?

- Lạ gì?

- Cứ như là đang ăn giở đó.

Thèm khoai đến mức độ không ăn không chịu nổi đó.

- Nhưng mà...

- Còn nhìn thấy đồ ăn là cũng sợ nhé!

Ăn có miếng cá mà bị nôn oẹ không ngừng như vậy... Chắc chắn là có vấn đề.

- chắc là cô ấy bị rối loạn tiêu hóa nên mới bị nôn như vậy!

- Thế còn thèm ăn thì liên quan đến rối loạn tiêu hóa.

- Ý cậu là....

- Mình nghĩ là thế.

Tại thấy phu nhân cũng rất xanh xao.

- Gầy thì phải xanh chứ?

- Cậu thật là!

Cậu không tin mình chứ gì?

Trên tivi có mấy bà bầu chẳng phải nghén y hệt thế sao?

- Thôi cậu đừng có đoán mò.

Muốn biết phụ nữ có thai thật không?

Quan trọng nhất là?

- Là gì?

- Xem phu nhân tháng này đã thấy chưa là biết ngay.

- Nhưng chúng ta mới đến làm sao mà biết được.

Chẳng lẽ đi hỏi phu nhân?

- Cậu đừng có mà dở hơi.

Nếu phu nhân có em bé thật thì... Sớm muội gì chúng ta cũng biết.

Thôi làm việc đi, quan tâm toàn việc không phải của mình.

- Nhưng phu nhân ngốc như vậy? Không biết có phát hiện ra mình có thai không?

Còn Ông chủ lúc nào cũng bận tối mặt với công việc, lại chẳng bao giờ tiếp xúc với phụ nữ...Liệu có phát hiện ra không?

- Ôi trời!Đến khi cái bụng to ra không biết cũng phải biết..

*****

BẠCH BỐI PHONG nghe người làm nói vậy anh khẽ nhíu mày.

Có thai?

Ai có thai cơ?

Hình như là.. ?

Nghĩ đến đây anh đang nằm nhắm mắt, bỗng đột nhiên giật phắt dậy mắt mở to vì bao cảm xúc hỗn độn.

Khuôn mặt anh thoáng chốc chuyển sang lạnh lùng, rồi quắc mắc về phía hai người kia?

- Lại đây!

Hai người thấy anh như vậy thì run rẩy, sợ hãi đùn đẩy nhau đi đến

- Ông chủ!

- Hai người vừa nói với nhau cái gì?

- Dạ... Dạ...

*toát mồ hôi, run cầm cập*

- Phu nhân... Có đúng là như vậy không?

- Cái này... Cái này...

- NÓI!

(lạnh lùng quát lớn)

- Dạ... Dạ... Theo Chúng tôi nghĩ thì... Phu nhân... Đang mang thai.

Nhưng để chắc chắn ... Thì lên đến bệnh viện khám...

- Hừ!

Anh hừ một tiếng, rồi đứng phắt dậy, con người cao ngạo lạnh lùng bước đi ... Khi đi được vài bước trên khuôn mặt điêu khắc lạnh lùng khẽ nở nụ cười.

Bạch Bối Phong không nói không rằng bước thẳng một mạch vào phòng bếp...

Điều đó khiến cho bao nhiêu người thở phào nhẹ nhõm vì... Thoát tội.

5 phút sau đó nơi đó không một bóng người... Chả dại gì ở lại để bị ngắm trúng cả.

Thảo Quyết Minh đang hí hoáy với củ khoai của mình.

Thì... Bỗng nhiên có một vòng tay ôm chầm lấy cô từ phía sau.

Bàn tay đó xoa xoa khắp bụng cô.

Rồi một giọng nói dịu dàng thủ thỉ bên tai.

- Em nướng sắp xong chưa?

- Có ý gì đây?

Anh hỏi thế làm gì?

Có mỗi một củ thôi...Không cho anh ăn cùng được đâu?

- Yên tâm đi! Anh không ăn đâu!

" Xoa xoa bụng"

- Aish. Đừng xoa nữa... Buồn!

Hôm nay anh bị dở chứng à?

- Ừm! Cứ coi vậy đi! Dở chứng cũng không sao?

Thấy anh nói năng lạ vậy, cô bèn xoay mặt nhìn anh chằm chằm, rồi đưa bàn tay đen xì lên sờ vào trán anh.

Sau đó quay mặt đi suy nghĩ, cuối cùng Lắc đầu lầm bầm

- Không sốt! Chắc là do biến chứng của bị thương.

Nghe cô nói vậy anh ngắn hết mặt lại, nhưng vẫn mỉm cười tươi tỉnh khi nghĩ đến việc khác.

- Dạo này em thấy trong người thế nào?

- Mệt mỏi... Chán...

Anh à! Hay mình đi chơi đi!

Lần trước cưới đã được đi hưởng tuần trăng mật đâu!

- vậy để tý nữa đến bệnh viện khám đã.

Kết qủa thế nào rồi tính sau!

- Ờ! Cũng đúng!

Cũng phải xem sức khỏe anh đã tốt hẳn chưa thì mới đi được đúng không?

*gật gù ra vẻ hiểu chuyện*

- Không! ANH ĐƯA EM ĐI KHÁM!

- Ơ! Nhưng em có làm sao đâu mà khám!

- Thế dạo này em thấy khó chịu trong người không?

- " gật gật" Hơi hơi.

Hay khó chịu bực bội trong người.

Thèm ngủ sợ ăn, vừa nãy em còn bị nôn đó ...hức hức.

(được thể làm nũng, nhõng nhẽo luôn)

- Ừ! Anh biết rồi!

Anh thương em lắm!

Ngoan! Đừng khóc nữa nào!

- Hức hức.

- À! Hình như tháng này em bị trễ...

- Sao anh biết?

- Thì hôm qua...

- Ờ ha! Nói mới nhớ hình như qua mấy ngày rồi!

Ôi may qúa không bị thì đỡ bị đau bụng!

Nhưng mà... Hức hức... Sao mấy hôm nay em đau bụng qúa à!

Bây giờ cũng đang đau nè... Huhuhu.

- ĐAU BỤNG!

- Gật gật. Hức hức.

Thấy cô như vậy khiến anh càng thêm lo, suýt chút nữa là bóp nát... Củ khoai trên tay cô.

Không suy nghĩ anh xoay người cô đối diện với mặt mình, rồi ngồi sụp xuống, vén áo cô lên, rồi quan sát sờ mó, vừa xoa xoa anh vừa lo lắng hỏi

- Em bị đau lâu chưa?

Đau như thế nào?

Có đau nhiều lắm không?

Có thấy...

Thấy anh lo lắng quan tâm đến mình như vậy, tính nhõng nhẽo càng nổi lên

- Hức. Đau từ lúc anh hôn mê ở nhà đó.

Lúc đó họ không cho em vào thăm anh... Em giận họ lắm... Thế là đau bụng cho đến giờ luôn.

- Bây giờ còn đau nhiều không?

- Gật gật

Thấy cô nói vậy anh đâm ra lo lắng nhiều hơn.

Anh đứng phắt dậy kéo tay cô ra ngoài

- Anh đưa em đến bệnh viện khám!

- Bỏ tay ra! Người ta đang nướng khoai mà!

- Để đó cho bọn kia làm!

Đi bệnh viện về rồi ăn!

- Không muốn! Khoai sắp chín rồi em muốn ăn khoai!

- Khoai khoai cái gì mà sao?

Em ham ăn vừa thôi?

Không ăn khoai không chết được!

Nói cô không nghe, vì lo lắng anh mới bực mình mắng cô... Nhưng anh đâu biết rằng thời gian này cô vô cùng nhạy cảm và dễ xúc động ... Cô sững sờ nhìn anh choáng váng ... Lần này thì cô khóc thật rồi, cô giận rồi đấy, đồ ích kỷ, mấy ngày nay cô có ăn được gì lên hồn đâu, thèm ăn mỗi củ khoai cũng không cho...

- Tôi không đi đâu hết!

Bỏ tôi ra! Anh có quyền gì mà cấm tôi!

Tôi ăn cái gì mà anh nói tôi ham ăn!

Tôi không muốn đi! Bỏ tôi ra!

- ĂN KHOAI THÌ LÚC NÀO CHẲNG ĐƯỢC!

BÂY GIỜ VIỆC KHÁM BỆNH CHO EM QUAN TRỌNG HƠN!

- Tôi muốn ăn khoai!

Anh vô cớ ức hiếp người qúa đáng!

- Nếu em còn không nghe lời!

Tôi sẽ giẫm nát củ khoai đó đấy!

- Tôi thách anh!

*****

THẢO QUYẾT MINH tức đến bốc hỏa trợn mắt nhìn anh.

Dám nói giẫm khoai của cô, độc ác muốn phá hoại đi thức ăn của cô...Anh đúng là đồ ác qủy mà.

- Tôi nói rồi!

Đến bệnh viện rồi về nhà tha hồ ăn.

Tôi có bắt em phải chết đói chết khát không?

- Sao tự nhiên anh cứ bắt tôi đi bệnh viện vậy, đã bảo không muốn đi rồi mà.

- Đi để kiểm tra sức khỏe cho em!

Đừng bướng nữa!

Dạo này em cũng thấy trong người có vấn đề đó thôi!

Ngoan nghe lời anh đi!

- Thôi được rồi!

Tôi đồng ý đến bệnh viện với anh... Nhưng với một điều kiện!

- Được! Em nói đi!

- Để tôi ăn hết củ khoai đã!

-......

Thấy cô như vậy, anh cũng không muốn làm cô giận, nên đành chiều theo ý cô... Ăn xong rồi mới đi.

Thế nên mới có chuyện trên bàn ăn... Có một cô gái đang cầm củ khoai đen xì nhai ngấu nghiến, cô ăn vội ăn vàng như nạn đói năm 45 nhìn trông đến tội... Khiến cho khuôn mặt trắng hồng giờ chuyển sang nhọ nhem.

Anh nhìn mà chỉ biết lắc đầu chán nản, anh để cô chết đói thế này bao giờ đâu mà ...

- Em ăn từ từ thôi!

Không ai tranh ăn với em đâu mà sợ!

- Kệ tôi! Anh có biết tôi thèm nó mấy ngày rồi không?

Ngủ cũng mơ đến khoai, tỉnh cũng chỉ nghĩ đến... Rộp...rộp...

- Ấy đừng ăn vỏ!

- Hết ruột rồi phải ăn vỏ cho đỡ thèm!

- Nhưng cái thứ cháy đen đó làm sao ăn được!

Em ăn vào không tốt cho sức khỏi đâu!

- Nhưng mà tôi muốn ăn!

Tuy hơi đắng một chút, nhưng có vị khoai...nhoàm...nhoàm...rộp...rộp...

- Em... Em thật là!

Anh cho người đi tìm khoai về cho em rồi.

Tý nữa về tha hồ ăn.

Cái thứ kia vất đi thôi bẩn như vậy mất vệ sinh lắm.

- Kệ tôi!

Mà chắc gì họ đã tìm ra.

Hay là lại vác về một bao hỗn độn như vừa rồi.

Đám đó nhà mình ăn được cả tuần đấy!

- Lên Google tra cứu rồi, yên tâm không nhầm đâu.

- Ờ ha! Nói cũng đúng!

Ăn xong khoai rồi!

Thế dâu tây của tôi đâu!

- Lại muốn ăn dâu nữa?

- Gật gật

- Nhưng mà hình như mùa này không phải là... Mùa dâu thì phải.

- Ờ! Thì sao?

- Thì sẽ không có đâu!

- Thật không?

- Thật!

- Vậy... Tôi muốn ăn xoài xanh

- Em...em ... Đến bệnh viện khám xem thế nào... Rồi muốn ăn gì thì ăn!

- Thế bắt buộc phải đến bệnh viện à?

- Ừ

- Không đến không được à?

- Ừ

- Thôi được rồi!

Nể chồng lắm đấy!

Đợi em một chút để em chỉnh trang lại sắc đẹp cái đã.

Nói xong, như nhanh như cắt phi thẳng lên lầu.

Anh thấy vậy lo lắng vội vàng gọi với theo

- Không được chạy!

Đi chậm thôi! Trời ơi!

Nguy hiểm lắm!

.....

1 tiếng sau hai vợ chồng có mặt tại một bệnh viện lớn.

Cô thích thú nhìn ngược ngó xuôi

- wa! Bệnh viện này lớn qúa ta!

Đẹp thật đó!

- Bệnh viện này do nhà mình đấu thầu xây dựng đó!

- Thế anh làm chức gì ở đây?

- Chủ tịch

- Thế tại sao mấy người vệ sĩ kia lại đùn đẩy người ta thế kia?

- Dẹp loạn!

- Sao phải dẹp loạn!

Toàn là người bệnh thôi mà!

- Em quên là khi chúng ta vào đây đã cô người suýt va vào em à?

Vừa bước vào bệnh viện, người ra vào đã vô cùng tấp nập.

Mà cô thì đi đứng có được đoàng hoàng như người ta đâu... Hết nhìn ngang lướt dọc nhảy nhót tưng bừng, đi khám bệnh mà cứ như là đi xem lễ hội đó.

Bao nhiêu lần anh đã phải ôm thật chặt mà cô cứ giãy ra cho bằng được.

Cho đến khi có một người vì chạy vội lên suýt đâm vào cô, may là anh kịp sút hắn ra ngoài không thì...

Vì đảm bảo an toàn cho cô, anh bèn sai bọn vệ sĩ cản đường tất cả, không cho phép ai đến gần cô trong phạm vi 300 m.

- Vậy bây giờ mình đi đâu?

- Tới phòng khám đặc biệt.

Sẽ đích thân viện trưởng đến khám cho em!

- Chắc em không bị sao đâu!

Không cần phức tạp vậy đâu!

- Nhưng anh cho người gọi ông ta xuống rồi!

- Anh cứ làm như em bị ung thư sắp chết đến nơi đó!

- Chuyện này quan trọng không kém gì ung thư đâu!

Mong sao sẽ là tin vui.

- Tin vui?

- Ừm! Bây giờ em thích nhất điều gì?

- Ăn, ngủ

-........

PHÒNG KHÁM vừa bước đến cửa thì có 1 người trung niên mỉm cười chạy ra cúi chào 2 người

- Chủ tịch, Phu Nhân mời hai vị vào trong.

anh thấy ông ta cũng chỉ gật nhẹ đầu chào lại, khuôn mặt vẫn lạnh lùng vô cảm.

-Hôm nay tôi đưa phu nhân đến là để ông khám bệnh cho cô ấy!

-Phu nhân bị làm sao đấy ạ?

Sau khi nghe vị phu nhân kể về bệnh tình mình một cách thơ ngây hồn nhiên...Ông ta khẽ mỉm cười nhìn cả hai rồi lôi ra một số giấy tờ xét nghiệm..

- Phu nhân trước hết chúng ta sẽ làm xét nghiệm máu và nước tiểu trước nhé!

- Vâng!

Quyết Minh khá qúy ông này, vì ông ta rất hoà nhã, tận tình lại khiêm nhường nữa.

nên ông ta bảo sao thì cô nghe vậy. Nhưng...

Crypto.com Exchange

Chương (1-40)