Truyện:Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? - Chương 02

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Trọn bộ 40 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sau khi phỏng vấn xong, Thảo Quyết Minh ra về với tâm trạng vô cùng hưng phấn.

Cuối cùng cô đã thành công rồi, cô biết cô rất may mắn mà.

Nhưng không biết làm trợ lý riêng, là làm những gì nhỉ.

Mà không biết vị chủ tịch này có háo sắc không nữa?

Lỡ như trợ lý riêng còn phải kiêm cả chuyện sinh lý của chủ tịch thì chết mình ah.

Chắc không sao đâu, chỉ có những tên trán hói, bụng phệ mới háo sắc thôi.

Còn chủ tịch của mình, nghe mọi nguời nói phong độ, nam tính, trẻ trung, đẹp trai, tài giỏi lắm cơ mà.

Anh ấy còn là đối tượng kết hôn của tất cả phụ nữ trên thế giới.

Mình tò mò qúa, không biết chủ tịch là người thế nào nhỉ.

Nhưng dù sao chủ tịch cũng có vợ sắp cưới rồi, lần này khối người vỡ mộng.

Chắc vợ chủ tịch ghen dữ lắm đây.

cô ta trở về rồi sẽ như âm hồn vây quanh chủ tịch.

Anh ấy đi một bước cô ta đi một, sau đó vừa đi vừa liếc ngang liếc dọc xem ai có ý đồ đen tối với chủ thì cho nghỉ việc luôn.

Cô trợ lý kia lớn mật thật giám to gan tỏ tìng với cả chủ tịch bị đuổi là đúng rồi.

Mình phải rút kinh nghiệm từ cô ấy vậy. Tốt nhất lên tránh xa chủ tịch ra, mới có thể an toàn mạng sống.

Ôi! Tâm trạng ta thật vui vẻ.

Ha ha cuối cùng mình cũng đi làm, kiếm tiền, tự nuôi sống bản thân rồi.

Phải mua cái gì đó về để chúc mừng thắng lợi mới được.

Nghĩ vậy cô liền vào siêu thị mua một túi đồ ăn lớn, và mấy chai bia.

Sau khi về nhà cô do qúa hưng phấn lên ăn uống khá nhiều, rồi lăn quay ra ngủ tại chỗ vì say. (không hiểu anh bối phong thích chị ta ở điểm gì nữa?)

Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, mọi người bên ngoài vội vã đi làm.

Còn Thảo quyết minh mới bắt đầu mở mắt nhìn đống hỗn độn bẩn thỉu trước mặt.

_ Ôi! Đau đầu qúa. Không biết bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?

Nhìn đồng hồ

_ Má ơi! 7h30′ rồi. Chết mình rồi! Bị muộn mất rồi.

Ở công ty Huyết đằng 70h30′ là bắt đầu làm việc. Vậy mà giờ này cô vẫn ở nhà.

Cô vội vàng vệ sinh cá nhân, rồi thay quần aó, mà không kịp ăn sáng. Đã chạy vội ra đường bắt taxi.

_ Trời ơi! Ngày đi làm đầu tiên của mình sao thất bại thế này?

Cô đến công ty là lúc 8h. Ở đại sảnh rộng lớn vắng bóng không nhộn nhịp như ngày hôm qua.

Mọi người đều tập trung làm việc của mình không ai chú y đến cô cả.

Cô nhìn xung quanh một lượt rồi đi đến chỗ 1 chị tiếp viên

_ Em chào chị! Chị ơi! Chị cho em hỏi phòng nhân sự đi hướng nào ạ.

_ Em đến đó làm gì?

_DẠ! Em đến để đăng ký báo danh vào làm nhân viên trong công ty

_ Vậy sao bây giờ mới tới

_ Dạ! Em bị tắc đường chị thông cảm.

_ Em đến để nhận làm trợ lý của chủ tịch ah. Lần sau nhớ tới sớm nhé!

Phòng nhân sự ở tầng 2, em lên đó rồi rẽ trái là đến.

Đi nhanh lên kẻo bị mắng đấy.

_ Dạ! Em cảm ơn chị "vặn vẹo người ta từ nãy tới giờ mà không chịu chỉ đường, lại còn giục đi nhanh lên. Tôi mà bị mắng tôi sẽ nhớ mặt chị"

Cô vội vàng đi lên tầng 2, rẽ trái

_ A! phòng nhân sự đây rồi {vội vàng chỉnh lại đầu tóc, quần aó rồi gõ cửa}

_ vào đi

- Dạ em chào anh! Anh ơi em đến để làm thủ tục nhận việc

- cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không

_ Dạ em xin lỗi

_ Mới ban đầu mà đã vô trách nhiệm rồi à?

_ Em sai rồi! Lần sau em sẽ không tái phạm nữa(nhịn nhục)

_ Nếu lần sau còn tái phạm nữa thì cô ở nhà luôn đi.

_ vâng em nhớ rồi

_ Cô đến là được nhận vào làm trợ lý của chủ tịch

_ Vâng (mừng rỡ cuối cùng cũng thoát nạn)

_ Thế cô phải biết làm trợ lý của chủ tịch phải gương mẫu, nghiêm túc và có trách nhiệm chứ. Ngày đầu ra mắt của cô khiến tôi qúa thất vọng.

May cho cô là chủ tịch không có ở công ty, không thì cô bị đuổi việc từ ngay ngày đầu tiên đấy

_ chủ tịch không có ở công ty (hí hửng)

_ Chủ tịch có việc bận ra ngoài rồi. Mà sao cô vui thế

_ Dạ! Không có gì ạ! Anh làm thủ tục cho em đi"may qúa bớt đi một người làm điếc lỗ tai của mình"

_ Cô điền và ký vaò hợp đồng này đi.

_ Dạ! Em xong rồi

_ Được rồi cô có thể lên phòng của mình

_ Vâng! Em chào anh

Ôi mệt qúa, đúng là làm thủ tục rắc rối.

Ông ta nói gì mà lắm thế không biết, mệt hết cả người.

Mà phải công nhận đúng là tập đoàn lớn có khác bên trong đẹp thật, thích quá đi mất. Không biết có tất cả bao nhiêu tầng nhỉ nhìn lớn thế kia mà.

Thôi chết mình rồi. Phòng trợ lý ở tầng mấy.

Mình có biết gì đâu, làm sao bây giờ.

Thảo quyết minh đang loay hoay không biết đi hướng nào?

Thì có người đi đến cô mừng giỡ hỏi

_ Chị ơi! Chị cho em hỏi phòng trợ lý của chủ tịch đi như thế nào ạ

- Cô là trợ lý mới của chủ tịch(sau khi nhìn, đáng thảo quyết minh từ đầu đến cuối)

_ Vâng ah

- Sao bây giờ mới tới

_ Em vừa đi làm thủ tục xong.

Chị chỉ đường giúp em với."tôi chỉ hỏi đường cô thôi, chứ có bảo cô nói nhiều như vậy đâu"

- Cô đi theo tôi

_ Đi theo chị?

- Chờ mãi không thấy cô đến lên mọi người bảo tôi xuống đây tìm cô.

_ hi hi. Em cảm ơn chị! Em tên Thảo Quyết Minh.

Thế còn chị? Chị tên gì ạ

- Tôi tên Phượng Vỹ. Đi thôi

Hai chị em vừa đi vừa nói chuyện

_ Chị ơi! Phòng mình có mấy người trợ lý rồi

- Có 3 thêm cô là 4

_ oa! Đông thật

- Tôi rất thắc mắc. Nhìn cô như vậy sao được nhận vào.

Trông cô rất trẻ con và hơi ngốc

_ Em không phải ngốc. Em cũng thông minh lắm đó.

Em có bằng giỏi của 1 trường danh tiếng ở mĩ đó

"sao ai nhìn mình cũng nói mình ngốc nhỉ. Được rồi mình phải cố gắng xem họ còn nghĩ mình ngốc nữa không"

- Đến phòng trợ lý rồi. Vào thôi

_ Vâng {hít sâu thở đều chuẩn bị tâm lý chiến đấu}

- Mọi người ơi người mới đến rồi này

_ Em chào Anh chị{tươi cười}! Em tên Thảo Quyết Minh. Rất vui được gặp anh chị

Trong phòng không khí lặng như tờ.

Không ai thèm chú ý đến sự xuất hiện của cô.

Bọn họ còn đang vùi đầu vào đống sổ sách.

Khiến cô vô cùng thất vọng.

Cô cứ nghĩ họ sẽ vui vẻ chào hỏi cô.

nhưng cô không nghĩ mọi việc lại như thế này.

Một lát sau. Cô gái sau này cô biết tên là Công Anh lên tiếng trả lời

_ Không cần chào hỏi! Vô ý thức như vậy. Chắc gì đã ở đây được mấy ngày

_ Em xin lỗi

_ Không cần nói nữa. Cô cầm chồng tài liệu này mang đi photo cho tôi

Đó là chồng tài liệu rất quan trọng lên không được phép xảy ra sơ xuất gì. Biết chưa

_ Dạ em biết rồi

Nói xong cô đi đến chỗ photo.

Ở đây có hai máy không biết là cái nào nhỉ(bên trái là máy photo. Bên phải là máy hủy giấy tờ) sau khi đắn đo 1 lát. Cô quyết định đưa 1 tờ tài liệu vào máy bên phải xem sao?

Vừa đưa vào cô thấy ở chỗ ra giấy đẩy ra rất nhiều sợi nhỏ

_A Đúng là máy này rồi? Mình cho vào một cái là photo ra nhiều sợi nhỏ thế này mà.

Công nhận công ty nổi tiếng có khác

Máy phô to cũng hiện đại. Photo ra toàn tờ bé tí thế này. Cất chỗ nào cũng dễ

Mình phải nhặt ra mới được, không giấy tờ lẫn lộn mất.

Ôi mình thật chăm chỉ

Vậy là Thảo Quyết Minh vô tư, chịu khó cho hết tài liệu vào máy hủy giấy tờ.

Cứ như vậy đến 11h cô hủy và nhặt tài liệu không còn giá trị. Bỏ vào một cái thùng khá lớn mang về phòng

_ lần này mọi người chắc chắn sẽ khen mình.

Bởi mình hoàn thành nhiệm vụ rất xuất xắc mà

Ôi! Mình đói qúa à. Tại sáng nay không kịp ăn sáng đây mà.

Tý nữa phải đi ăn bù mới được

Hay là mình mời mọi người trong phòng đi ăn để thắt chặt quan hệ đồng nghiệp nhỉ. Đúng rồi ha ha ha

Thảo Quyết Minh vui vẻ ôm thùng tài liệu vào phòng đưa cho mọi người

_ Chị! Em đã phô to và sắp xếp gọn gàng rồi. Chị xem qua đi

_ Trơi ơi! Cô làm cái gì thế này? Sao tài liệu của tôi lại thành ra thế này rồi

_ Em đã photo rất cẩn thận rồi đấy "sao mọi người lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy. Ghét mình thế cơ à"

_ Cô! Cô photo cái gì? Cô hủy tài liệu thì có

_ Em không hủy em photo thật mà

_ Không hủy sao lại lát vụn như thế này.

Chẳng lẽ cô không biết thế nào là phôtô thế nào là hủy tài liệu ah.

Ngay cả thứ cơ bản như vậy mà cô cũng không biết

Thế mà cô cũng được nhận vào đây. Cô giỏi thật

Cô làm cách nào thế? Chỉ cho tôi với.

_ EM

_ Đúng là đồ phá hoại. Chưa vào đã làm ăn không ra gì rồi

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ và coi thường của mọi người. Cô thật sự rất buồn chẳng lẽ cô tệ hại như thế ư.

_ Em xin lỗi. Em sai rồi. Anh chị có cách nào giúp em với

_ Đó là những tài liệu rất quan trọng của công ty.

Chúng tôi đã vất vả cả tháng nay mới hoàn thành vậy mà nhoáng 1 cái cô đã hủy hết chúng tôi không thể giúp gì cô được cô tự làm tự chịu

_ thế bây giờ em phải làm sao

_ lên phòng giám đốc phòng phong đầu thú nhận tội đi.

May cho cô là chủ tịch không có ở đây đấy.

THẢO QUYẾT MINH không ngờ mình mới đi làm đã gây ra tội lớn như vậy.

Lại còn phải lên phòng giám đốc chịu tội nữa chứ

Trời ơi! Có ai giúp tôi với hu hu hu.

*****

Thảo Quyết Minh đang không biết gặp giám đốc phải nói thế nào cho không bị phạt

Thì có tin họp đột xuất.

Cô cũng hào hứng lắm, dù sao đi họp cũng tốt hơn nhiều so với lên phòng giám đốc chịu tôi.

Trong phòng họp cô nghe họ nói như vịt nghe sấm, chẳng hiểu gì cả.

Mà lạ là giám đốc đầu tiên nhìn thấy cô thì khá bất ngờ, sau đó cứ nhìn cô chằm chằm.

Cô biết cô rất xinh không ngờ mới đi làm đã cuốn hút được hẳn giám đốc (chủ tịch còn chết chứ đừng nói đến giám đốc. Nhưng cô này nhận vơ rồi)

Thôi mình phải giả bộ nghiêm túc. Biết đâu tý nữa lên phòng nhận tội giám đốc lại tha cho mình.

Thế là cô bắt đầu nghe mọi người nói.

Được 1 lúc, không hiểu sao mắt cô nhắm chặt lại, đầu gật liên tục.

Và cuối cùng cô gục hẳn xuống bàn ngủ ngon lành kệ trời đất.

Cô không hề biết rằng, hành động đó của cô làm mọi người vô cùng bất ngờ và khó chịu xen lẫn khinh thường.

_{Công Anh} "giám ngủ trong giờ họp trước mặt giám đốc. Để xem lần này cô có bị đuổi việc không đồ phá hoại"

KHi buổi họp vừa kết thúc. Cô bất chợt tỉnh dậy vui vẻ chào mọi người. Nhưng họ đều nhìn cô với ánh mắt chán ghét và coi thường khiến cô không hiểu gì cả.

_ Thảo Quyết Minh xong cô lên phòng tôi

_ Giám đốc! Tôi

_ Bảo lên thì lên

_ Vâng (ỉu xìu)

* cho chết trong giờ họp còn giám ngủ, chắc giám đốc gọi lên xử tội đây.

Sau khi về phòng. Giám đốc phòng phong vội lật khắp ngăn kéo để tìm cho ra bức ảnh của chị hai. Mà anh hai đã đưa cho anh để tìm người

_ A! Tìm thấy rồi. Đúng cái mặt này rồi.

Tuy tóc hơi khác nhưng khuôn mặt vẫn trẻ con như vậy.

May qúa vừa hết thời hạn 3 ngày, mình đang lo vì không tìm thấy chị hai đâu.

Vậy mà chị ấy tự dẫn xác đến.

Ôi! Đúng là mình ăn ở phúc đức lên ông trời mới giúp đỡ (anh giết người như dạ mà ăn ở phúc đức sao?)

Mà sao anh hai bảo chị hai trốn anh ấy?

Sao chị ấy lại xuất hiện ở đây nhỉ?

Chị ấy không biết đây là công ty của anh hai là không thể? Vì khi nãy trong phòng họp còn ngủ ngon lành mà.

Chị Hai nguy hiểm thật định đến đây âm thầm để theo dõi anh Hai sao?. May là mình phát hiện sớm.

Chỉ khổ thân Anh Hai thôi, giờ này không biết lưu lạc ở nước nào tìm Chị Hai trong vô vọng nữa.

Đúng rồi mình phải báo tin tốt này cho Anh Hai biết mới được.

_ Alô! Anh Hai ạ! Em tìm thấy Chị Hai rồi

_ Cô ấy đang ở đâu

_Ở Ngay trong công ty mình luôn. Làm trợ lý riêng của chủ tịch luôn

_Giữ cô ấy lại, không cho cô ấy chạy thoát, để tôi về xử tội

_ Vâng"chắc anh hai tức giận lắm đây. phen này chị Hai chết chắc rồi"

BẠCH BỐI PHONG vô cùng tức giận bản thân mình.

Đáng lẽ ra anh lên biết tính cô rất nhát gan làm sao giám đi xa chứ

Cũng chỉ vì lo lắng cho cô, sợ cô bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm.

Anh đã lùng sục tất cả các nước không hề có thời gian ngủ nghỉ, để mong tìm ra cô thật sớm.

Vậy mà cô giám hiên ngang vào công ty khiêu chiến với lòng kiên nhẫn của anh.

Lần này để xem em thoát được tôi như thế nào.

Phải phạt em thật nặng mới được.

Xem em còn giám trốn khỏi tôi nữa không vợ ngốc.

Thảo Quyết Minh sau khi do dự mãi cũng quyết định vào phong giám đốc

_ Chào giám đốc

_ Cô tên Thảo Quyết Minh, 20 tuổi, vừa học từ mĩ về, có vị hôn thê rồi phải không

_ Dạ! Phần trên thì đúng, còn phần dưới không đúng lắm

_ sao lại không đúng?

_ Tôi không muốn lấy hắn ta?

_ Vì sao thế (hí hửng)

_ "Nhìn anh ta vui chưa kìa. sao anh ta tò mò chuyện của mình thế nhỉ. Nhưng thôi kệ coi như có người tâm sự"

vì hắn ta là người vô cùng độc ác, là con qủy hút máu người

_ Hả? "sao Anh Hai trong lòng Chị Hai lại đáng sợ như vậy chứ"

_ Tôi nói thật đấy, tôi đã nhìn thấy anh ta 1 mình đánh 30 đàn ông rất rã man.

Anh không thể tưởng tượng ra đâu. Kinh khủng lắm

_ Tôi hiểu

- Anh ta độc ác như vậy, khi tôi lấy anh ta về.

lỡ như mỗi ngày hắn ta đều xẻo thịt tôi làm mắm ăn cho vui thì sao?

_ Cô! Cô! "sao cô ta lại nghĩ anh hai xấu như vậy chứ. Tội nghiệp anh Hai qúa"

- Một người như vậy thử hỏi sao tôi giám lấy chứ, chết đấy. Anh thấy tôi nói có đúng không

_ (trợn mắt hét lớn) Không đúng

_ sao vậy(RUN SỢ)

_(hạ hỏa) Thì cô phải cho anh ta cơ hội cải tà quy chính chứ

_ Lên sao?

_ Cô lên cho anh ta cơ hội đi.

_ Đừng có mơ. Thà chết tôi cũng không về lấy anh ta đâu

_NẾU anh ta dọa giết cả gia đình cô thì sao?

_Anh bị điên à?Thần kinh

Câu nói của cô làm1 người hóa đá.

*****

Thảo Quyết Minh sau khi từ phòng giám đốc đi ra cô vô cùng tức giận

_ Anh ta không nói có ai bảo anh ta câm đâu. Tự nhiên toàn nói linh tinh.

Ôi! Mình nhớ ba mẹ qúa, muốn về nhà mà không về được.

Mà không biết tên đó sau khi mình bỏ trốn. hắn ta có làm khó ba mẹ mình không, có dọa giết họ hay không nữa.

Mình lo lắng cho ba mẹ qúa! hay tý nữa hết giờ làm. Mình lén về thăm họ vậy.

Thảo Quyết Minh bước vào phòng làm việc với tâm trạng ngổn ngang. Hết tức giận lại xen lẫn lo lắng buồn thương.

Khiến mọi người trong phòng nghĩ phen này cô bị đuổi việc là cái chắc mà mừng thầm.

Mang tâm trạng suy tư trong suốt giờ làm, khiến cô chẳng làm được gì cả.

Cũng may mọi người rút kinh nghiệm lên không cho cô làm việc gì cả.

Lên công việc của cô là thở dài, ăn rồi lại ngủ cho hết giờ.

Hết giờ làm tâm trạng cô buồn vui lẫn lộn khi về nhà.

Lúp dưới gốc cây nhìn vào ngôi nhà thân quen. Cô rất muốn chạy vào đó gọi ba mẹ. Nhưng cô không giám.

Ai biết được cô vào đó rồi có ra được nữa không.

Sao hôm nay nhà cô lại im ắng lạ thường vậy nhỉ.

Bình thường vui nhộn lắm cơ mà.

Đang suy nghĩ Thảo Quyết Minh nhìn thấy Hải Phong Đằng bước ra từ nhà cô.

Cô run sợ lép vào gốc cây sâu hơn

_ Hắn ta! Là hắn ta! Tên độc ác sao ngươi lại vào nhà ta. Ngươi đã làm gì ba mẹ ta rồi.

Nhìn mặt hắn đang sung sướng cười như tên điên thế này, chắc chắn không có chuyện gì tốt lành rồi.

Nguy hiểm thật phải chuồn thôi.

Nghĩ đến đó cô 3 chân 4 cẳng chạy mất.

_ Anh Hai anh về rồi

_ Cô ấy đâu rồi?

_ Về rồi

_ Sao lại để cô ấy về hả

_ Thì hết giờ làm rồi phải để cô ấy về chứ? Giữ lại mà nghe chửi à.

Anh hai cố gắng đợi đến mai nhé.

_ Thế có biết cô ấy ở đâu không

_ Dạ em chưa kịp điều tra

_ Dạo này công ty thế nào rồi? Giấy tờ văn kiện tôi bảo làm đâu

_ Dạ! Chị hai hủy hết rồi

_ Sao lại lôi cô ấy vào đây

_ Là thật đó anh Hai. Em Thấy bên phòng trợ lý nói. Họ bảo cô ấy mang đi phôtô nhưng cô ấy lại mang đi hủy

_ Sao lại để cô ngốc đó động vào giấy tờ quan trọng như thế hả?

_ Thì mọi người cứ nghĩ cái bằng giỏi kia là thật

_ 1 lũ ngốc, nhìn người như thế mà không đoán ra à!

Mau nhanh chóng làm lại giấy tờ rồi nộp cho tôi

_ Vâng

Thảo Quyết Minh Em giỏi thật đấy vừa vào công ty đã nghịch như vậy rồi.

Nếu ở đây thêm một thời gian nữa. không biết em sẽ phá tan tành công ty ra như thế nào đây vợ ngốc của tôi

Sau này tốt nhất có lẽ lên nhốt em ở nhà xem còn nghịch được nữa không?

Sáng hôm sau Thảo Quyết Minh thức dậy với tâm trạng rất tốt.

Tuy hôm qua gặp phải chuyện như vậy nhưng không hiểu sao cô ngủ rất ngon. Một mạch tới sáng chẳng mộng mị gì cả.

Cô tới công ty với tâm trạng vô cùng phấn trấn.

Hôm nay không biết công ty có việc gì mà phụ nữ thì cười tươi như hoa, tụm ba tụm năm tám chuyện nghe chừng vui vẻ lắm. mà hình như ai cũng rạng rỡ hơn thì phải.

Còn nam giới số ít thì bình thường, số nhiều thì mặt mày bí xị, còn số ít nữa thì vui vẻ 1 cách bất bình thường.

Cô cũng chẳng hiểu xảy ra chuyện gì nữa, hôm qua vẫn thấy bình thường, hôm nay đã thay đổi như vậy rồi. Đúng là mấy người của thời tiết.

Cho đến khi vào trong thang máy hóng chuyện cô mới biết chuyện gì đang xảy ra

_ Cậu biết chuyện gì chưa? Chủ tịch về rồi đó

_ Mình biết rồi! Hôm qua mình còn nhìn thấy anh ấy đến công ty nữa cơ

_ Trông anh ấy vẫn đẹp trai, lạnh lùng, phong độ tuyệt vời nhỉ. Ước gì mình được anh ấy để mắt tới

_ Ôi tình yêu của đời em

Đến bây giờ Thảo Quyết Minh mới hiểu vì sao hôm nay công ty lại ồn ào náo nhiệt như vậy hoá ra là sự trở về của chủ tịch.

Không ngờ anh ấy lại có sức công phá mạnh như vậy.

Mình tò mò qúa không biết chủ tịch đó có tuyệt vời như họ nói không

Nghĩ đến muốn xem mặt chủ tịch như thế nào. cô vui vẻ đi về phòng chủ tịch. Ít nhất cũng phải chào hỏi chứ

Nhưng chưa đi được vài bước.

Cô đột nhiên nhìn thấy hắn. Tên ác ma mặt lúc nào cũng lạnh lùng như tượng đang đi về phía cô

_"THôi chết mình rồi, sao hắn ta lại ở đây? Làm sao bây giờ.

Tên độc ác đó hắn tìm đến tận đây rồi ư.

Không được phải chuồn thôi.

Để hắn bắt được mình thì hết đời"

Nghĩ đến đó cô quay đầu chạy mất

_ Em đứng lại đó cho tôi

_ Đừng có mơ. Ngu gì đứng lại để anh bắt chứ.

Nó xong cô co giò chạy mất hút.

Crypto.com Exchange

Chương (1-40)