Truyện:Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? - Chương 16

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Trọn bộ 40 chương
Chương 16
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


THẢO QUYẾT MINH đi thẳng một mạch lên phòng giám đốc, không thèm để ý hay nhòm ngó xung quanh nữa.

Đến cửa phòng giám đốc cô lịch sự gõ cửa

- Cốc... Cốc...cốc

- Mời vào.

Nghe thấy tiếng nói, cô đẩy cửa bước vào.

Nhìn thấy một người đàn ông đang cắm mặt vào đống giấy tờ sổ sách, không ngừng viết viết viết ở trên bàn.

- Anh Phòng Phong

- Ờ

-.......

Người đàn ông vẫn cắm đầu viết, mà không thèm để ý đến người kia là ai

- Nếu không có việc gì, thì mời cô ra ngoài

- Anh dám nói với em, giọnh như thế hả?

Ngẩng đầu lên ngay. Bất lịch sự vừa thôi.

Người ta đến nói chuyện, mà lại vô duyên như thế hả?

Anh đang bận tối mắt tối mũi ra.

Tự nhiên lại bị làm phiền, đang định mắng cho đứa to gan nào đó một trận. Nhưng vừa ngẩng mặt lên thì bỗng giật mình, khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ gay vì tức giận của người kia.

- Hả? Quyết Minh sao cô lại ở đây?

- Em tìm anh có việc.

- Tìm anh có việc? Việc gì? Mà em không ở nhà chăm sóc anh hai đi, ra đây làm gì?

Như đụng vào tâm tư của mình.

Thảo Quyết Minh nói một liên tục không ngơi nghỉ.

- Thì em đến gặp anh vì chuyện này đấy.

Anh không biết đâu, nhà em hai hôm trước, không biết từ đâu xuất hiện một con hồ ly tinh, nó đàn áp em, không cho em vào gặp anh Bối Phong.

Đã thế anh em trong nhà đều nghe lời cô ta hết, chẳng ai coi em ra gì!

Bọn họ làm khó em, không coi em là phu nhân của họ nữa.

Anh thấy như thế có tức không, em chẳng khác là người vô hình trong ngôi nhà đó.

Mà...

- Khoan đã! Con hồ ly to gan đó là ai thế?

- Cái con hồ ly đó là ai nhỉ?

À! Hình như có người nói cô ta là tả tả sứ sứ gì đó!

- Tả Hộ sứ

- A! Đúng rồi là cái con Tả Hộ sứ đó.

Xinh đẹp, quyến rũ cái gì chứ, có mà đồ lẳng lơ thì có.

Vừa vào nhà đã đi câu dẫn tất cả anh em rồi.

Khi nào Bối Phong tỉnh dậy, em sẽ bảo Bối Phong cho em mượn súng, bắn Phằng phằng cho nát mặt nó ra.

- Em...

" mỹ nhân hoàn mỹ nhất của mafia trên thế giới bị làm hồly tinh, Kỷ Liên mà biết được, mình bị nói xấu thế này không biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Kỷ Liên à! Anh Hai đã có Chị Hai rồi, em lên từ bỏ đi.

Em sẽ mãi mãi không bao giờ có được đâu."

- Làm sao? Trừng trị như vậy là vẫn nhẹ rồi đấy.

Cứ nghĩ đến cô ta là em lại tức điên lên rồi.

ÔI! Tức qúa! Con hồ ly kia ta giết mi

ZAAAA...AAAa

- Không! Đừng mà! Dừng lại ngay! Ôi! Trời ơi! Cứu tôi mới.

Vì nỗi uất giận đã được đúc kết mấy ngày liên tiếp mà vẫn bị kìm nén chưa phát nổ.

Hôm nay lại được Phòng Phong đề cập đến, như châm ngòi cho nó bùng nổ.

Quyết minh điên cuồng lao vào đống giấy tờ, sổ sách chất thành đống lớn trên bàn ...cắn xé.

Cô phá tung cái bàn làm việc gọn gàng của anh.

Phòng Phong thấy cô lên cơn điên như vậy, cho dù vô cùng tức giận, nhưng chỉ dám vội vàng ngăn cô lại.

Tất cả các giấy tờ này đề là kế hoạch, hay hợp đồng lớn của công ty mà anh phải thay chủ tịch ký.

Vậy mà cô dám lao vào phá tan tành.

Vì cô đang điên lên vì tức giận, lại bị anh lao vào can ngăn không cho cô xả strest. Bực mình cô nhìn anh như nhìn kẻ thù.

Trong chớp mắt khi anh chưa kịp định hình được điều gì ... Thì đã bị cô lao vào cắn, xé, giật tóc cho tơi tả.

- Phu nhân dừng lại đi. Ai lại đi giật tóc thế này, đau qúa! Đừng cắn nữa Áááááá

" khốn khiếp! Nếu cô không phải Anh Hai tôi thề, tôi thề sẽ băm nát cô ra làm trăm mảnh.

Ôi! Nhục qúa! Bị một đứa con gái, xông vào đánh đập, cắn xé tơi tả mà không làm được gì. Thà đập đầu vào tường chết luôn đi cho xong.

Xin lỗi Anh hai nhé! Em không thể chịu được nữa rồi, "tức nước thì phải vỡ bờ" em phản công đây.

- A!.... Bịch... Rầm... Áááááááá phòng Phong đưa tay đẩy mạnh Quyết Minh ra.

Khiến cô không kịp phản ứng, ngã rầm xuống đất, hét to vì đau đớn.

- Thôi chết! Chị hai có sao không! Xin lỗi, tôi hơi mạnh tay một chút

- Huhuhu. Đau bụng qúa huhuhu

- dập mông chứ có dập bụng đâu mà kêu đau bụng.

- Anh... Anh ... Anh giám đẩy tôi.

Nhưng... Anh là ai?

Anh Phòng Phong chạy đâu mất rồi?

Qủa thật Quyết Minh nói thế cũng có cơ sở của cô ấy.

Vì trước mặt cô lúc này là một tên đàn ông đầu tóc rối tung, xoăn tít y như cái ổ qụa, mặt mũi hắn ta thì biến dạng... Thâm tím và sứt sát đầy mặt, cô còn có thể nhìn thấy ở những chỗ xước dài do bị cào máu đang không ngừng chảy ra.

Cái áo trắng sơ mi thì bị nhăn nhúm, rách tơi tả, còn có thể nhìn thấy một số chỗ tím bầm bên trong.

*****

PHÒNG PHONG thấy Quyết Minh hỏi vậy thì mặt nghệt ra.

Anh còn chưa kịp suy xét câu nói đó của cô, thì tiếng cười nói khúc khích bên ngoài cửa, làm mặt anh nhăn lại

- hahaha nhìn giám đốc Phòng Phong kìa! trông tả tơi xơ xác qúa!

- Hahaha thì vào tay cô ta có ai toàn mạng đâu.

Mà sao chủ tịch chiều cô ta thế không biết?

Nếu là tôi, tôi đuổi ra khỏi nhà khỏi nhà từ lâu rồi.

- Nhìn giám đốc thế kia ôi thương qúa!

- hahaha tuy sứt sẹo đây mặt, nhưng mà vẫn rất đẹp trai nha.

Anh nghe thấy vậy, dùng ánh mắt muốn giết người nhìn bọn họ... Rồi gằn giọng

- Có muốn tôi cho nghỉ việc một thể không?

- Không! Không! Chúng tôi chưa nghe thấy gì, chưa nhìn thấy gì.

Xin giám đốc tha tội.

Nói xong bọn họ sợ hãi vội vàng đánh bài chuồn

- Quay lại! Vào dọn dẹp đống giấy tờ này đi.

Những cái gì đã bị hỏng thì làm ngay lại cho tôi.

Trong vòng 3 ngày phải hoàn tất hết.

- Hả? NHƯNG giám đốc... Đám giấy tờ này chúng tôi phải làm trong 2 tháng mới xong mà.

- Tôi không cần biết.

Bảo tất cả các phòng ban tăng ca cùng làm đi.

Đó là tất cả các hợp đồng quan trọng không thể chậm trễ được.

Các cô nghe rõ chưa

- Vâng

" hix hix lần này thì chết thật rồi"

Thảo Quyết Minh dù đang nhăn nhó vì đau đớn, nhưng thấy mọi người nói vậy cũng ra vẻ bà chủ luôn

- Đúng rồi đó! Mấy người làm ăn cái kiểu gì mà mãi không xong thế hả?

Toàn là những hợp đồng quan trọng mà dám làm ăn vớ vẩn là thế nào.

Mấy người... Ôi! Đau bụng qúa! Đau qúa!

- " Thế mới sướng, cho chết.

Đã gây họa làm khổ cho người khác. Lại còn to tiếng ra vẻ ta đây.

Cầu cho cô đau bụng chết đi, có thế thì cuộc đời chủ tịch mới tươi sáng được"

Phòng Phong thấy Quyết Minh ôm bụng kêu đau.

Vội vàng đến đỡ cô lên ghế

- Quyết Minh em làm sao thế?

- Đau bụng chứ làm sao? Anh không có mắt à

- À ừ! Vậy để anh gọi bác sĩ đến khám cho em nhé?

Mấy cô dọn dẹp nhanh lên rồi ra ngoài ngay cho tôi.

" chẳng lẽ lúc đó mình đẩy cô ấy mạnh tay qúa sao?

Làm sao tự nhiên lại đau bụng thế này chứ?

Anh hai mà biết mình làm đau cô ấy ... Không khéo mất mạng như chơi.

Khoan đã! Mục đích cô ấy đến đây gặp mình làm gì?

Đừng nói là ở nhà nhàn rỗi qúa! Lên đến đây gây rối nhé!

- Quyết Minh em đến đây tìm anh là có việc gì thế?

- Huhuhu. Không có thời gian đâu.

Tôi đến gặp anh là có việc muốn nhờ anh.

Anh giúp tôi, nói với bọn họ cho tôi gặp anh Bối Phong đi.

- Kỷ Liên thật sự không cho em gặp?

- Thật mà! Huhuhu đau bụng qúa!

- Thôi được rồi! Để anh đưa em đi khám bệnh.

Rồi về gặp Anh Hai nhé!

- Không! Tôi muốn gặp Bối Phong cơ.

- Nhưng mà em đang đau bụng thế này. ?

- Hahaha. Tôi hết đau bụng rồi.

Tôi vừa đùa anh đó. Anh ngốc thật đấy, như vậy mà cũng tin hahaha

- Em...

Nhìn anh tức giận lườm mình. CHO dù rất đau Quyết Minh vẫn phải cố gắng cười thật tươi, để anh nhanh chóng đưa cô về gặp người đó.

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó, méo mó kia đang cố cười thật tươi. Phòng phong cũng chẳng biết nói gì với cô nữa. Anh chỉ biết lắc đầu cười trừ

- Thôi được rồi! Vậy về gặp Anh hai rồi tính sau.

- Vâng! Vâng! Chúng ta đi thôi hahaha.

Cô nghe thấy sắp được gặp anh, thì mừng rỡ vô cùng, vội vàng đứng dậy ôm cái bụng đang đau đớn quằn quại, kéo tay anh vội về nhà.

..... , .......

Tại phòng chăm sóc Đặc biệt.

Kỷ Liên đang băng lại vết thương cho anh.

Cũng may do đạn bắn chỉ ở phần cơ lên không gặp nguy hiểm.

Nhờ được truyền máu kịp thời và đầy đủ. Và những loại thuốc ngoại nhập tốt nhất.

Lên vết thương của anh tiến triển rất nhanh.

Thật ra anh đã tỉnh từ hôm qua rồi, nhưng người vẫn còn yếu lên chưa thể cử động nhiều được.

lúc nào anh cũng quay đầu ra ngoài cửa mong ngóng hình bóng của ai đó.

Nhưng chờ mãi mà không thấy, khiến anh chỉ biết thở dài ảo não.

Anh thật sự rất nhớ cô.

Không biết xảy ra sự việc kinh hoàng lần này, cô có làm sao không nữa.

Đáng lẽ ra lúc này anh phải ở bên cô, chăm sóc, an ủi cô, vậy mà anh lại nằm đây, để mặc cô một mình cô đơn sợ hãi.

Chắc cô giận anh lắm đây. Có thế mới không muốn đến thăm anh ...

Anh khẽ thở dài, quay sang nhìn người trước mặt

- Hôm nay em có gặp Quyết Minh không hả kỷ Liên?

- Cô ấy đi ra ngoài từ sáng rồi, lên em không thấy.

- Đi đâu?

- em Không biết! Hình như là đi gặp ai đó. Cô ta qúa đáng thật! Anh đang bị thương thế này, mà đã muốn đi gặp người khác rồi.

Mấy hôm nay cô ta cũng có thèm đến thăm anh đâu.

Anh không lên chiều cô ta qúa làm gì! Không tốt đâu.

*****

NGHE KỶ LIÊN nói vậy BẠCH BỐI PHONG không biết phải làm thế nào nữa.

Dù sao cũng không thể trách cô được, vì chính anh đã ép cô lấy mình mà.

Cô thờ ơ với anh là do anh chưa đủ tình cảm chân thật yêu thương dành cho cô để cô có thể cảm nhận được, hoặc cũng có thể ở bên anh cô không cảm thấy an toàn, cảm thấy được che chở, ấm áp, nâng niu nên trái tim cô vẫn chưa thể rung động với anh.

Đó là do lỗi của anh, nên anh không bao giờ trách cô đâu.

Chỉ là anh hơi buồn và tò mò người mà cô muốn gặp là ai?

Cho dù là ai đi nữa cũng không quan trọng, bây giờ cô đã là vợ anh, thì đừng hòng tên nào mơ tưởng tới.

Anh thề anh sẽ giết cả 5 đời nhà nó luôn, nếu tên nào có ý đồ với cô.

Dù sao cũng chỉ mới quen biết nhau vài tháng, cô chưa có tình cảm với anh! Cũng đúng thôi! Nên anh không thể nào giận cô được.

Chỉ có điều anh bị thương thế này! Mà cô không để ý tới.

Anh thật sự rất buồn và thất vọng, anh không ngờ trong lòng cô, anh chẳng có một chút quan hệ gì như vậy.

Nhưng không sao! Anh đã đợi được 5 năm để lấy được cô, anh không tin trong vòng 5 năm nữa anh không có được trái tim cô.

Đang mải chìm sâu vào suy nghĩ của mình thì Kỷ Liên lên tiếng đánh động

- Cô ta như vậy. Anh định để yên à?

- Anh không thể làm tổn thương cô ấy được.

- Anh không biết lúc anh bị thương cô ta đã phũ phàng thế nào đâu!

Em đã cầu xin cô ta đến thăm anh mà cô ta nhất quyết không đồng ý

- Không thể trách cô ấy được nhìn anh nhắc đến cô ta đầu tiên là khuôn mặt bừng sáng, sau đó lại chuyển sang buồn u sầu.

Khiến kỷ liên tức điên lên vì ghen tỵ.

Từ trước đến nay anh lúc nào cũng mang theo khuôn mặt lạnh lùng trước mặt mọi người.

Vậy mà hai ngày nay thôi, chỉ cần nhắc đến cô ta là khuôn mặt anh đã thay đổi nhiều cảm xúc như vậy.

Nếu được gặp cô ta anh sẽ thay đổi như thế nào nữa đây?

Nếu cứ đà này mình sẽ mất anh thật mất, không được mình sẽ không để điều đó xảy ra đâu.

- Anh cứ như vậy, anh ta sẽ chẳng coi anh ra gì đâu?

Biết đâu cô ta lấy anh là có dụng ý khác thì sao?

- Ý em là gì?

- Dù sao quyền lực và tiền bạc của anh ... cũng đủ để khiến tất cả phụ nữ thèm khát.

Anh đã quên có rất nhiều cô gái mưu mô tiếp cận anh vì vấn đề này sao?

- Quyết Minh không phải là loại người như vậy!

- Sao lại không!

Anh đừng để khuôn mặt ngây thơ, trong sáng kia đánh lừa.

Bọn con gái bây giờ chuyên dùng khuôn mặt như vậy để câu dẫn đàn ông đấy.

- Không được nói Quyết Minh như vậy!

Em lên nhớ cô ấy là Chị hai của em đấy.

Cho dù ai đi chăng nữa, nếu bất kính cũng sẽ bị xử tội hết.

- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi mà.

- Đó là chuyện riêng của anh em cũng không cần phải quan tâm lắm đâu.

- Anh...ANH...

- Em kiểm tra, băng bó xong rồi thì ra ngoài đi.

Anh muốn nghỉ ngơi một chút.

- Anh...anh ... Đã thế em mặc kệ anh luôn.

Nói xong Kỷ Liên tức giận đi thẳng ra ngoài.

Anh nhìn theo cô ta cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, không phải anh không biết cô ta có tình cảm với mình, mà chỉ là trong trái tim anh có vợ ngốc của anh rồi. Không thể nhét thêm ai vào nữa.

Kỷ Liên là em gái một người bạn rất thân của anh.

Anh ta lại đỡ đạn cho anh mà chết, và đã nhờ anh chăm sóc cho cô ấy.

Từ đó trở đi anh luôn coi Kỷ Liên như em gái của mình... Cố gắng che chở cho cô, dành tình yêu thương để bù đắp cho anh trai cô ấy.

Vì được nuông chiều, cho lên cô ấy cũng đôi khi qúa phận ... Anh vẫn có thể bỏ qua.

Nhưng lần này anh thật sự không vui chút nào.

Tốt nhất là nên dừng đúng chỗ, động vào ai thì động, nhưng nếu động vào vợ yêu của anh. Thì cho dù là em gái anh cũng không tha.

Ngay cả anh cũng không giám tổn thương cô, anh không cho phép bất cứ kẻ nào hết.

Khẽ nhắm mắt lại để tĩnh tâm.

Nếu cô không muốn gặp anh, thì anh phải cố gắng nhanh chóng khỏi bệnh để đi gặp cô vậy.

Kỷ Liên vừa bước ra khỏi cửa thì chạm trán ngay đối thủ của mình.

Sẵn trong người đang tức giận, mà nguyên nhân lại là kẻ đó.

Cô nghiến răng quát lớn.

- Cô đến đây làm gì?

- Đương nhiên là đến thăm chồng tôi rồi!

- Anh ấy không muốn gặp cô, cút đi.

- Cô chẳng có quyền gì đuổi tôi cả.

Khoan đã! Anh ấy không muốn gặp tôi?

Hahaha chẳng lẽ anh ấy tỉnh rồi sao? Tỉnh rồi sao?

- Tâm thần! Cút về đi.

- Hahaha. Tôi không tin lời cô nói đâu.

Tôi tin chắc rằng anh ấy muốn gặp tôi hắn gặp cô đấy.

- Cút khỏi đẩy ngay. Mấy cậu đuổi cô ta ra khỏi đây cho tôi.

Không ai được phép cho cô ta vào.

- Đừng có mơ. Anh Phòng Phong anh chạy đâu rồi?

- hahaha.

Crypto.com Exchange

Chương (1-40)